Nhưng đối với Ngọc Linh chân nhân mà nói đây là chuyện tốt, người giữ mình trong sạch mới xứng với cháu gái của mình.
Hắn quyết định xuyên phá cửa sổ, cũng hỏi dò:
– Đại thống lĩnh hôm nay xem như công thành danh toại, có từng cân nhắc chuyện hôn phối hay không?
Rừng trúc thanh thúy, lại đi tới Trúc Lâm tiểu viện, Miêu Nghị đang nhớ ngày xưa, nghe vậy liền giật mình:
– Cũng có ý định, chắc hẳn chân nhân cũng nghe qua một ít đồn đãi về ta, ta nhìn trúng bà chủ Vân Dung Quán, không ngờ lại là hoa đã có chủ.
Ngọc Linh chân nhân lắc đầu, nói:
– Đại thống lĩnh thứ cho ta nói lời không nên nói, phụ nữ có chồng, dây dưa tiếp cũng chỉ làm mất thanh danh Đại thống lĩnh, nên lựa chọn lương ngẫu khác.
Miêu Nghị cảm thấy buồn cười, nói:
– Chân nhân muốn mai mối cho ta?
Ngọc Linh chân nhân vuốt râu cười nói:
– Đại thống lĩnh cảm thấy Bảo Liên như thế nào?
Bảo Liên ở phía sau nghe xong lời này lập tức luống cuống tay chân.
Miêu Nghị cũng há hốc mồm, lão nhân này đúng là yên tâm, lại cam lòng phó thác cháu gái cho ta, hắn cười nói:
– Chân nhân nói vậy chọc Bảo Liên xấu hổ, loại chuyện này chân nhân nên hỏi Bảo Liên có đồng ý hay không.
Ngọc Linh chân nhân cười nói:
– Chỉ cần Đại thống lĩnh đồng ý, chuyện tác hợp Bảo Liên cứ giao lão phu.
Lão nhân này… Miêu Nghị im lặng, đáp ứng sao? Mấu chốt là không thể đáp ứng, cho dù mình nguyện ý thu, Bảo Liên cũng là tiểu thiếp, mình có nhiều tiểu thiếp không nuôi nổi, chỉ sợ đây không phải Ngọc Linh chân nhân mong muốn, không đáp ứng, Bảo Liên làm sao chịu nổi?
Hắn dở khóc dở cười. Nhớ năm đó mình chỉ là một tên bán thịt trên phố, đi cầu hôn còn bị người ta khinh bỉ. Hôm nay hơi có chút thân phận địa vị lại có không ít nữ nhân đưa tới cửa. Tại Thiên phố có không ít thủ hạ chạy tới mai mối, nói con gái nhà này xinh đẹp thế nào, nhân phẩm như thế nào, của cải phong phú ra sao, phụ mẫu của các nàng nguyện gả, chỉ cần hắn gật đầu đồng ý là được.
Miêu Nghị gãi gãi đầu, nói:
– Chân nhân, việc này ta không ngại lộ chân tướng với ngài, kỳ thật ta đã có thê thất.
Lời này là nói cho Ngọc Linh chân nhân nghe, càng nói cho Bảo Liên nghe, miễn hai người không biết.
Bảo Liên đang đỏ mặt nghe xong sắc mặt tái nhợt.
Ngọc Linh chân nhân sửng sốt, nói:
– Ngươi có thê thất, vì sao ta chưa bao giờ nghe qua? Chẳng lẽ ngươi cự tuyệt nên lấy lý do từ chối? Đại thống lĩnh, nếu chướng mắt Bảo Liên không ngại nói rõ, lão phu cũng không đến mức vì việc này mà giận Đại thống lĩnh.
Trên thực tế trong lời hắn nói đã có tức giận, ngươi không thích cũng không cần cầm việc này làm lý do.
Miêu Nghị thở dài:
– Kỳ thật lúc trước khi tiệm tạp hóa Chính Khí khai trương, lúc ta rời đi đã gặp gỡ người có duyên, đã định chung thân. Vốn muốn công khai nhưng gặp phải Huyết Yêu nhìn chằm chằm, sợ thê tử bị Huyết Yêu tai họa cho nên mới giữ bí mật, chuyện sau đó ngươi cũng biết, ta bị buộc bất đắc dĩ mới gia nhập Thiên đình, chân nhân cũng biết tranh đấu trong Thiên đình vô cùng dơ bẩn, ta cũng không muốn liên lụy thê tử, mới tiếp tục giữ kín không nói ra, ta cũng nhã nhặn từ chối những người khác mai mối, cũng chỉ dùng bà chủ Vân Dung Quán làm cớ che dấu. Ngươi yên tâm, chỉ cần có cơ hội phù hợp, ta nhất định mang thê tử tới gặp chân nhân, đến lúc đó chân nhân sẽ biết Ngưu Hữu Đức cũng không nói ngoa. Trước đó xin chân nhân giữ bí mật giúp ta, vẫn câu nói kia, ta không muốn bởi vì mình mà cuốn thê nhi vào chuyện thị phi, thầm nghĩ nàng bình an.
– Như vậy… Thê tử có thể được Đại thống lĩnh che chở như thế, xem ra Đại thống lĩnh thật yêu nàng!
Ngọc Linh chân nhân quay đầu nhìn sang Bảo Liên cắn môi im lặng, cười khổ nói:
– Xem ra Bảo Liên nhà ta không có phúc khí rồi.
– Chân nhân nói quá lời, trên đời có nhiều nam nhân tốt, người hơn ta nhiều như lá mùa thu, Ngưu Hữu Đức ta không phải chính nhân quân tử gì, là ta không xứng với Bảo Liên.
Miêu Nghị chắp tay xin lỗi, hắn không muốn tiếp tục chủ đề xấu hổ này nữa, hỏi chuyện khác:
– Chân nhân, tới bái kiến ôn chuyện là chuyện thứ nhất, thứ hai có việc muốn hỏi chân nhân.
Ngọc Linh chân nhân âm thầm thở dài, cũng tươi cười nói:
– Cứ nói đừng ngại.
Miêu Nghị hỏi:
– Xin hỏi chân nhân có từng nghe nói qua “Hỏa Tu La” hay chưa?
– Hỏa Tu La?
Ngọc Linh chân nhân giật mình một lúc, tay vuốt chòm râu suy nghĩ sau đó nói:
– Ta đã từng nghe gia sư từng đề cập người này, khi đó Thiên đình còn chưa thành lập, còn là thiên hạ của sáu đại Chí Tôn, người này là nhân vật đã chết từ lâu, ngươi hỏi hắn làm gì?
– Chết từ lâu?
Miêu Nghị chần chờ trong chốc lát, quyết đoán nói:
– Kính xin chân nhân giữ bí mật cho ta, lúc tham gia khảo hạch của Thiên đình, có người nói ta ra tay tương tự Hỏa Tu La, ta hoài nghi mình được truyền thừa của Hỏa Tu La, rất có thể Hỏa Tu La chính là ân sư cách đời của ta, cho nên ta muốn tìm hiểu người này.
“…”
Ngọc Linh chân nhân há hốc miệng, hắn thật sự ngạc nhiên không nhỏ.
– Hỏa Tu La là nhân vật hoành hành bá đạo trong thời đại sáu đại Chí Tôn, tại sao ngươi là đệ tử cách đời của hắn? Ồ… Dường như có khả năng.
Ánh mắt Miêu Nghị sáng ngời, vội hỏi:
– Tại sao lại có này khả năng?
Ngọc Linh chân nhân ngắm nhìn bốn phía nói:
– Ta nhớ gia sư từng nói qua, Hỏa Tu La đánh một trận với Bạch chủ gần Vô Tương Tinh, cũng chết trong tay Bạch chủ, có khả năng di vật lưu lại trong Vô Tương Tinh, mà ngươi sinh ra tại Vô Tương Tinh, nhặt được di vật tu sĩ vô danh tự học thành tài, không biết sư thừa ở đâu… Chỉ sợ không phải trùng hợp, ngươi là đệ tử cách đời của Hỏa Tu La không phải không có khả năng! Nếu thật sự là thế, cơ duyên tạo hóa của ngươi rất thâm hậu! Hỏa Tu La chính là nhân vật có thể đại chiến với Bạch chủ đấy.
Khốn kiếp! Vậy thì càng không có khả năng! Miêu Nghị sờ cằm, càng nghĩ càng không đúng, hắn biết mình nhận được công pháp ở đâu, làm gì có quan hệ với Vô Tương Tinh!
Quả thực không hiểu nổi, làm gì có liên quan đến nhau!
Có thể thấy được Ngọc Linh chân nhân nói đúng như bằng chứng của Cao Quan, càng có thể chứng minh Miêu Nghị là đệ tử cách đời của Hỏa Tu La.
Không hỏi khá tốt, càng hỏi càng hồ đồ, Miêu Nghị vẫn muốn nghiệm chứng một chút, hỏi:
– Không biết Hỏa Tu La tu luyện công pháp gì?
Ngọc Linh chân nhân lắc đầu:
– Ta làm sao biết được, bình thường trừ người trong môn phái, bí mật khó giữ nếu có nhiều người biết, người bình thường không ai tiết lộ công pháp của mình là gì, giống như ta cũng không biết công pháp của ngươi là gì. Hỏa Tu La năm đó là nhân vật độc lai độc vãng, không muốn bị sáu đại Chí Tôn ước thúc, chẳng biết tại sao lại trêu chọc lên đầu Bạch chủ, bị Bạch chủ đuổi giết tới tận nơi này. Kỳ thật trước đó Bạch chủ không nổi danh lắm, bởi vì giết Hỏa Tu La cho nên thanh danh truyền đi rất lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 17 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/11/2019 03:36 (GMT+7) |