Con mắt thứ ba của Miêu Nghị nhìn chằm chằm vào một tinh cầu, sắc mặt hết sức nghiêm túc.
Cột sáng trên mi tâm của hắn không ngừng sáng lên, không ngừng lan rộng và co rút điều chỉnh phạm vi dò xét, cũng cải biến tầm nhìn và vị trí.
Trong mắt hắn, ánh mắt xuyên thấu qua đám sương mù màu đỏ và nhìn rõ núi sông phía dưới không sót lại cái gì.
Mặt đất đen kịt, tình cảnh than hóa giống hệt Vạn Trượng Hồng Trần trong Tiểu Thế Giới, còn có Tinh Hoa Tiên Thảo đen nhánh chập chờn trong gió, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy Tinh Hoa Tiên Thảo lâu năm kết xuất trái cây, có thể thấy được Tinh Hoa Tiên Thảo nơi đây chưa có người ngắt lấy.
Nội tâm Miêu Nghị thầm giật mình, tình hình làm hắn khẳng định “hồng nhan bạc mệnh” có liên hệ với Vạn Trượng Hồng Trần trong Tiểu Thế Giới.
Hắn nhìn tới nhìn lui không thấy con Đường Lang nào cả.
– Thiên nhãn?
– Chẳng lẽ là thiên nhãn?
Cả đám phản tặc có không ít người kêu to, ngay sau đó lục đạo đại tướng quân nhanh chóng phát tay, ý bảo mọi người không nên lên tiếng quấy rầy Miêu Nghị.
Tóm lại một đám phản tặc vô cùng hưng phấn và chờ mong, rốt cuộc cũng nhìn thấy chút hy vọng, hiển nhiên bọn họ biết rõ sự tồn tại của thiên nhãn, tự nhiên cũng hiểu sương mù không thể ngăn cản thiên nhàn dò xét.
Hiện tại Đan Tình sẽ không cho rằng Miêu Nghị đang kéo dài thời gian, hành động của Miêu Nghị thật sự có thể ngăn cản miệng hắn, cũng làm đám phản tặc phía sau thành thật câm miệng không nói gì.
Sáu đại tướng quân âm thầm trao đổi với nhau.
– Đây là thiên nhãn sao?
– Bằng tu vi cảnh giới Kim Liên như hắn, vì sao có thứ này?
– Rốt cuộc gia hỏa này là người hay yêu? Tại sao trên người có thiên nhãn?
– Bất kể nói thế nào, xem ra sáu gia hỏa này thật sự có thể phá trận.
– Hy vọng tướng chủ có thể thoát khốn, hy vọng tướng chủ năm đó nói thật, một khi bọn họ thoát khốn, cũng có ý nghĩa thời cơ đả đảo Thanh chủ và Phật chủ không xa.
Trong thời gian ngắn, Miêu Nghị thi triển thần thông thiên nhãn dò xét phía dưới, cũng dở bỏ hoài nghi và lo lắng của mọi người chung quanh.
Thiên nhãn? Đám người Vân Ngạo Thiên khiếp sợ khi nhìn thấy con mắt thứ ba trên mi tâm Miêu Nghị, đây là thứ gì? Không ngờ gia hỏa này lại có đồ chơi như vậy, rốt cuộc trên người hắn còn giấu bao nhiêu bí mật?
Mấy người bọn họ hoài nghi Miêu Nghị cố ý muốn tới nơi này có phải vì phá trận hay không?
Qua chừng một khắc, cột sáng trên mi tâm Miêu Nghị thu lại, thiên nhãn khép kín.
Sáu đại tướng quân tiến lên hỏi thăm:
– Như thế nào rồi? Tìm được trận nhãn không?
Miêu Nghị suy yếu lắc đầu, nói:
– Tu vi của ta không đủ, muốn phá trận cần thời gian.
Tiện tay lấy một gốc Tiên Nguyên đan nhét vào trong miệng nuốt xuống, hai mắt nhắm lại, hắn đả tọa trong hư không.
Đám người mới chú ý sắc mặt của hắn tái nhợt, bằng tu vi của bọn họ không khó nhận ra Miêu Nghị tiêu hao pháp lực quá độ.
Mạnh Như phất tay với những người khác, ý bảo đừng quấy rầy hắn.
Những người còn lại gật đầu, hiểu rõ tu vi của Bạch Miêu không đủ, khống chế thiên nhãn là quá sức, cũng không thể trông cậy vào hắn mở thiên nhãn một lần là có thể tìm thấy trận nhãn.
Thật tình không biết từ khi tu vi Miêu Nghị đột phá Kim Liên ngũ phẩm mới kéo dài thời gian sử dụng thiên nhãn, nếu không Miêu Nghị không kiên trì lâu như thế.
Đối với phản tặc mà nói, thời gian sử dụng thiên nhãn dài ngắn không trọng yếu, trọng yếu là Miêu Nghị thật có biện pháp phá trận chứ không lừa gạt bọn họ, bọn họ bị vây khốn trong địa ngục nhiều năm như thế, cũng không ngại chút thời gian này…
Đối với Miêu Nghị mà nói, có thể phá trận cứu sáu tướng chủ ra ngoài hay không chẳng trọng yếu, mấu chốt là phải ổn định nội tâm đám phản tặc, cũng giảm thiểu nguy cơ bọn chúng ra tay với mình, chỉ cần nội tâm bọn họ buông cảnh giác thì hắn mới có thể thoát đi, bằng không với tu vi của những người khác, tùy tiện người nào ra tay với hắn cũng không chịu nổi, trốn vào “hồng nhan bạc mệnh” vô cùng nguy hiểm.
Bắt đầu từ đó Miêu Nghị khôi phục pháp lực và mở thiên nhãn điều tra, pháp lực tiêu hao quá độ liền dừng lại khôi phục.
Cứ tiếp tục như vậy nhiều lần, rốt cuộc bọn họ trôi nổi trong tinh không suốt một năm.
Sáu đại tướng quân vẫn đứng gần hắn, không có người nào lại thúc giục hắn, ngược lại còn đáp ứng những yêu cầu không quá phận, có chút hương vị chỉ cần là có, thí dụ như muốn ăn chút gì đó, chỉ cần địa ngục có, có thể lấy được thì bọn họ sẽ sai người đi lấy.
Chỉ có đám người Vân Ngạo Thiên cảm tâấy vô cùng bất đắc dĩ, bọn họ vẫn hao tổn thời gian tại đây.
Cái gọi là có được tất có mất, nhiều lần sử dụng thiên nhãn như thế, năng lực khống chế thiên nhãn của Miêu Nghị tăng lên rất nhanh, có thể khống chế dễ dàng.
Một năm sau, điều tra đến tinh cầu thứ năm, thiên nhãn trên mi tâm Miêu Nghị xuất hiện cột sáng nhất định.
Biến hóa này làm sáu đại tướng quân khẩn trương, nín thở tập trung tinh thần nhìn hắn.
Ánh mắt thiên nhãn dò xét núi sông trong tinh cầu phía dưới, tại một khu vực núi sông không rõ ràng, cách cục của sông núi bị người ta cải biến qua, bị bố trí thành hình dáng mạng nhện, ngọn núi chính giữa mạng nhện bị người ta tiêu diệt, trung ương đỉnh núi còn có khe rãnh của trận pháp, chính giữa còn có cây cột hòng tinh.
Miêu Nghị không biết thứ này có phải trận nhãn hay không, hắn cũng không thể biết rõ ràng.
Thu hồi pháp nhãn, Miêu Nghị quay đầu lại nói:
– Mạnh đại tướng quân, sai người nhìn chằm chằm vào vị trí này, đừng để phụ tinh vận chuyển mất dấu.
Hắn chỉ thẳng vào một vị trí.
Mạnh Như gật gật đầu, không nói hai lời liền phất tay với một người sau lưng.
– Nhanh đi.
Lúc này có tu sĩ pháp lực vô biên tránh đi, định dạng tại vị trí này làm tọa độ.
Miêu Nghị không cách nào xác nhận nơi này này có phải trận nhãn hay không, hắn phải điều tra cho rõ ràng, tiếp tục bay về phía tinh cầu khác.
Lại tiếp tục hơn một năm, hắn thăm dò toàn một mười một thứ tinh.
Cuối cùng hắn lại quay về vị trí tinh cầu thứ năm bị đánh dấu, hắn lại mở thiên nhãn dò xét tinh tế, hắn cầm đĩa ngọc dò xét địa hình bên dưới, sau khi hoàn tất liền thu hồi pháp nhãn, cũng ném đĩa ngọc cho Mạnh Như, nói:
– Các ngươi nhìn xem vị trí này có phải trận nhãn không.
Mạnh Như cầm xem qua và nói:
– Dường như địa hình này là trận nhãn.
Miêu Nghị gật đầu nói:
– Ta đã thăm dò mười một tingh cầu một lần, cũng chỉ có nơi này khả nghi nhất, nhưng ta không cách nào xác nhận nơi này có phải trận nhãn hay không, cũng không cách nào xác nhận phải chăng sau khi phá tan có thể loại bỏ trận pháp hay không.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/11/2019 03:36 (GMT+7) |