Tiếng chúc mừng xung quanh đánh thức phụ nhân, nàng thi pháp hét to:
– Tạ thiên ân!
– Một trăm lẻ một vị đứng đầu sát hạch được thưởng một ngàn vạn viên Tử Kim đan. Mười một hạng đầu sát hạch được thưởng dù phẩm cấp tu vi thế nào trực tiếp thăng chức nhất tiết thượng tướng giáp tím, nếu phẩm cấp cũ là nhất tiết thượng tướng giáp tím thì thăng lên một bậc. Phần thưởng hạng nhất sát hạch thăng chức Tổng Trấn Thiên Nhai, hành lương Thiên Cung, hết!
Truy Viễn dứt lời, mấy chục vạn người dù có được thưởng hay không đều đồng thanh kêu lên:
– Tạ thiên ân!
Thanh âm vang vọng trời xanh, người được thưởng la càng lớn hơn. Miêu Nghị thở phào, giữ dược vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, hắn biến thành nhị tiết thượng tướng giáp tím.
Ngay sau đó Truy Viễn thi pháp hét to:
– Thiên Đế có phần thưởng khác, từ những người nhận thưởng kéo dài thứ hạng đến một vạn người, thăng chức cho một vạn người này làm thống lĩnh. Nếu chức vị đã là thống lĩnh thì cho tùy ý chọn vị trí thống lĩnh trong phạm vi mình quản lý, hết!
Đây là thống lĩnh chứ không phải thống lĩnh Thiên Nhai, khác biệt ích lợi thực tế rất lớn. Phần thưởng này đối với một số người chẳng là cái khỉ khô gì, ví dụ người bị đuổi khỏi vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai, tương đương với giáng chức. Nhưng với những người không có quyền thế bối cảnh còn lòng vòng ở vị trí Thổ Địa thì đúng là niềm vui bất ngờ. Bọn họ vốn không có tương lai nên chạy tới liều mạng, cứ nghĩ lần này không vớt vác được gì nhưng chớp mắt thành đẳng cấp thống lĩnh, ít ra tốt hơn ban đầu rất nhiều.
Lại có tiếng hét to:
– Tạ thiên ân!
Hôm nay một lúc phát nhiều phần thưởng ngoài ý muốn như thế là sao? Chân mày Đằng Phi nhúc nhích, thầm giật mình, gã nhạy bén nhận ra điều gì. Không lẽ còn có sát hạch Địa Ngục lần hai? Đang muốn cổ động lòng người cho đợt sát hạch, dụ dỗ người tham gia sao? Vị trí đại thống lĩnh Thiên Nhai đã xếp đầy thì còn đưa ra vị trí gì cho sát hạch? Không thể nào lấy vị trí người ta chưa kịp ngồi ra treo giải lần nữa đi? Chẳng lẽ…
Tiếng hét của Truy Viễn cắt đứt suy nghĩ của Đằng Phi:
– Ngưu Hữu Đức tiến lên nghe triệu!
Trong lòng chảo, Miêu Nghị đang châu đầu ghé tai cùng Hạ Hầu Long Thành chúc mừng nhau, hắn sửng sốt chậm rãi ngước nhìn vách núi. Chẳng lẽ còn có phần thưởng gì? Hình như lão tử không lập công lao đặc biệt gì?
Chiến Như Ý ngạc nhiên ngoái đầu nhìn, ánh mắt mọi người cùng nhìn Miêu Nghị.
Hạ Hầu Long Thành cười gian kéo Miêu Nghị đứng ngây như phỗng:
– Đang kêu Ngưu huynh kia, lợi ích đã đến, mau đi lên đi!
Ích lợi đến? Miêu Nghị cực kỳ nghi ngờ, đầu óc vận chuyển nhanh. Hắn không làm ra công lao đặc biệt gì, có bảy, tám người xếp hạng đằng trước hắn, có thưởng cũng tuyệt đối không đổ lên đầu gia được!
Không lẽ vì khi tham gia sát hạch, hắn tùy ý chém giết trong trăm vạn đại quân? Dù hắn biểu hiện vũ dũng nhưng Thiên Đình không thể khen ngợi chuyện tự tàn sát nhau vậy được, trừng phạt thì không đến mức, có nhiều cặp mắt đều nhìn, lão tử bị buộc bất đắc dĩ mà thôi. Dù Thiên Đình muốn biểu hiện một chút sự công bằng cho người trong thiên hạ thấy cũng sẽ không lấy việc này ra trừng phạt Miêu Nghị, huống chi hắn không làm gì sai trái. Rốt cuộc là sao?
Chẳng lẽ vì thành tích của hắn và gấu chó Hạ Hầu giống nhau như đúc? Nhưng nhiều người cũng làm tương tự, không có lý nào chỉ trừng phạt một mình lão tử.
Không lẽ trong lục đạo có Thiên Đình nội ứng, việc lão tử là thủ lĩnh phản tặc bị lộ?
Miêu Nghị nghi ngờ hoang mang.
Truy Viễn ở trên vách đá lại quát to:
– Ngưu Hữu Đức đại thống lĩnh Thiên Nhai Thiên Nguyên tinh tiến lên trước điện nghe triệu!
Hạ Hầu Long Thành vui vẻ đẩy hắn:
– Đúng rồi, đang kêu huynh, đi nhanh lên!
Miêu Nghị bừng tỉnh, người ta đã nói rõ chức vị thân phận, trừ hắn ra không lầm lẫn ai khác, còn lừng chừng nữa là kháng chỉ.
Miêu Nghị nhanh chóng bay lên đáp xuống vách núi, chắp tay hướng Truy Viễn:
– Mạt tướng nghe triệu!
Mọi người tò mò nhìn, không biết Miêu Nghị sẽ nhận được phần thưởng gì. Chỉ có Đằng đại soái là nghiêng đầu nhìn Cao Quan mặt không biểu tình đứng một bên, biết Miêu Nghị gặp rắc rối. Vì lúc Miêu Nghị vừa trở về Cao Quan có nhắc tới vụ Chấn Thiên cổ.
Đằng Phi rất muốn nói đỡ một câu, lúc đó Miêu Nghị bị mọi người ép buộc không phản kích không được, ai đều thấy điều đó. Trong sát hạch, Miêu Nghị bắt được hạng chín, đã lập công. Trong tình huống đắc tội nhiều người mà sống sót trở về từ Địa Ngục đã khó khăn, bây giờ tính lỗi nhỏ xiếu thế này thì hơi quá đáng.
Chú ý hàng loạt hành động của Miêu Nghị mấy năm nay thì tên này chẳng những dũng mãnh thiện chiến, hơn nữa rất có năng lực, không phải thất phu hữu dũng vô mưu. Đằng đại soái có lòng yêu tài, thu loại người này vào tay bồi dưỡng, khi tu vi lên cao thì sẽ là mũi nhọn trong tay, là hãn tướng ra lệnh một tiếng sẽ xông pha hoàn thành.
Người ở địa vị cao trong Thiên Đình phải nắm giữ một chút thế lực, cần kiêu binh hãn tướng lấy Đằng Phi làm trung tâm bán mạng cho gã, dưới tay không thể toàn là tử đệ quyền quý chỉ biết phong hoa tuyết nguyệt, hoặc nhờ vả quan hệ, thế thì không chơi tiếp được. Không chỉ mình Đằng Phi ở bên trên xông pha mà phía dưới cũng phải có người chống đỡ được tình hình, không thì cấp dưới đều bị người ta đánh gục, hoặc gặp nhiệm vụ đi ra làm việc toàn cụp đuôi tơi tả về, gã ở bên trên cầm gậy trơ trọi thì sớm muộn gì cũng bị người kéo xuống dưới, hoặc bị chụp mũ không có năng lực đuổi đi.
Nhưng hiện tại Đằng Phi không thể nói cái gì, việc đập Chấn Thiên cổ vừa lớn vừa nhỏ, liên quan tới uy nghi của Thiên Đình. Quan trọng là cơ hội Đằng Phi kéo Miêu Nghị về phía mình rất thấp, hiện tại không chỉ mình gã thưởng thức hắn, hơn nữa hắn là thuộc hạ của người ta, chưa chắc ai đó chịu thả người, muốn kéo hắn về quá khó khăn. Nếu không thì Đằng Phi đã hết sức bảo vệ hắn.
Truy Viễn nhìn chằm chằm Miêu Nghị tiến lên hành lễ, trầm giọng quát:
– Miêu Nghị, ngươi có biết tội không!?
Tiếng quát đe nẹt vang vọng trên bầu trời lòng chảo.
Ngươi có biết tội không?
Mọi người ngây ra, không phải ban thưởng mà là hỏi tội?
Chiến Như Ý ngây người, nụ cười trên mặt Hạ Hầu Long Thành cứng ngắc, đám người Phàn Ngọc Phỉ ngạc nhiên. Chín vị đại thống lĩnh của phủ Đông Hoa Tổng Trấn ngó nhau, buồn cười. Lần này tốt rồi, Thiên Đình đang giúp chúng ta trừ khử họa trong lòng sao?
Miêu Nghị giật nảy mình, chẳng lẽ thân phận phản tặc của hắn đã bị lộ? Vậy chết chắc rồi, trong hoàn cảnh này hắn không thể trốn thoát!
Miêu Nghị ổn định tinh thần, chắp tay hỏi:
– Mạt tướng không biết có tội gì?
Truy Viễn không thẩm tra Miêu Nghị nên không làm khó dễ hắn làm gì, gã trực tiếp tuyên bố:
– Phá Chấn Thiên cổ, hủy uy nghi của Thiên Đình, sao chưa nhận tội lĩnh phạt?
Thì ra là vụ này!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 20 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 29/11/2019 03:36 (GMT+7) |