– Là bộ hạ cũ của Vương gia tại cận về quân?
Vân Tri Thu gật đầu nói:
– Không sai! Có mười mấy người.
Nếu Dương Khánh đã hỏi thì cũng không có gì cần để giấu diếm hắn cả.
Dương Khánh lại vội hỏi:
– Đều là người bên phía tả đốc vệ?
Vân Tri Thu gượng gạo khẽ cười, gật gật đầu, những người này thẳng đến là do nàng phụ trách liên hệ, bởi thế tình hình của họ, nàng là người rõ ràng nhất.
Dương Khánh:
– Mất đi liên hệ đã bao lâu? Là đồng thời mất đi liên hệ ư?
Vân Trị Thu:
– Có hơn năm ngàn năm rồi, đột nhiên đều mất đi liên hệ, trước còn tưởng rằng liệu có phải Thiên Đình đã phát hiện ra cái gì, nếu không làm sao trùng hợp đồng thời tan biến mười mấy người như vậy, nhưng những người khác lai đều không việc gì, khiến ta vô cùng nghi hoặc, nếu là Thanh Chủ đã phát hiện, không khó nhận ra quy luật trong đó, bộ hạ cũ năm đó của vương gia sợ là sớm đã bị một lưới bắt hết, làm sao chi bắt mỗi mười mấy người? Sau này ta cũng hoài nghi liệu có phải đang chấp hành nhiệm vụ bí mật nào đó, bị khống chế không cho liên hệ với bên ngoài, lại không nghĩ thông đến cùng là nhiệm vụ gì mà phải tiềm ẩn nhiều năm như vậy, bây giờ được Hạ Hầu Thác nhắc nhở, không khỏi khiến ta liên tưởng đến việc này.
Dương Khánh trầm ngâm nói:
– Lời Hạ Hầu Thác không phải không có đạo lý, chỉ là tưởng muốn đưa chi nhân mã vào Thái cổ ngay dưới mi mắt Vương gia tuyệt không dễ dành, nhiều năm nay Vương gia một mực đi đi về về Thái cổ đều không việc gì, có thể thấy phía Thanh Chủ còn chưa đắc thủ, hơn năm ngàn năm. Chẳng lẽ nhiều năm như vậy Thanh Chủ vẫn một mực đợi cơ hội? Nếu thật như thế, Thanh Chủ còn thật là không đạt mục đích quyết không bỏ qua!
Vân Tri Thu nói:
– Thanh Chủ là do Hạ Hầu Thác một tay nâng dậy, hắn khẳng định hiểu rõ Thanh Chủ hơn chúng ta, nếu Hạ Hầu Thác đã nói vậy…
Nhìn chăm chăm Miêu Nghị khuyên nhủ nói:
– Vương gia, Hạ Hầu Thác nói đến tận nước này, không quân sự tình là thật hay giả, thái cổ bên kia tạm thời đừng đi, không ngại xác nhân tình hình kỹ càng rồi tính!
Tâm lý Miêu Nghị cũng hơi phát trầm, nếu thật bị Hạ Hầu Thác nói chuẩn, một ngàn vạn cận vệ quân bao vây hậu quả không cần nghĩ cũng biết, bèn trầm giọng nói:
– Thu tỷ nhi, để người chúng ta trong cận vệ quân cẩn thận điều tra một phen, ta bên này sẽ để tộc lão hội Hạ Hầu gia ngầm tra xem thế nào!
– Được rồi!
Vân Tri Thu gật đầu ứng tiếng, bỗng thán một câu:
– Không ngờ lúc này Hạ Hầu Thác lại không ngờ sẽ nhắc nhở Vương gia.
Miêu Nghị hé miệng không nói. Dương Khánh từ từ nói:
– Hạ Hầu gia bi niết trong tay vương gia, nếu lần này thật bị hắn tính chuẩn, Vương gia liền thiếu hắn một nhân tình lớn về phần liệu nhân tình này trong tương lai có tác dụng gì với Hạ Hầu gia hay không… Dù sao vẫn tốt hơn là không có nhân tình nào cả.
Miêu Nghị lai đang nghĩ đến chuyên khác, híp mắt nói:
– Nếu Thanh Chủ thật dự mưu như thế, sợ là trú quân tại lối ra vào Thái cổ đã bị gian tế lẫn vào, nếu không không thể có tính toán như vậy được.
Sáng sớm ngày hôm sau, Miêu Nghị còn đang cùng Vân Tri Thu ôm nhau mà ngủ, đột nhiên tiếp đến tinh linh truyền tới, tấn tốc bật dậy.
Vân Tri Thu một tay kéo chăn che ngực, ngồi dậy hỏi:
– Làm sao vậy?
Miêu Nghị đáp lời:
– Hạ Hầu Thác không được, ta đi xem xem.
Vân Tri Thu lập tức kéo áo bào đầu giường mặc lên, khoái tốc giúp Miêu Nghị ăn mặc chỉnh tề, đợi Miêu Nghị đi sau, nàng cũng nhanh chóng chỉnh đốn tư dung, đường đường vương phi mà y quan không chỉnh chạy ra ngoài, thì thành thể thống gì. Đến địa vị hiện tại nhất cử nhất động sớm đã không thể tùy ý được như trước, còn có rất nhiều người đang nhìn vào nàng. Đợi lúc Miêu Nghị chạy tới tỉnh thất, Hạ Hầu Thác sớm đã không được, gần như dầu cạn đèn khô, ngồi cũng ngồi không yên, mà phải nằm xuống, lay lắt chút hơi tàn.
Miêu Nghị bước nhanh ngồi bên thạch sạp, nhè nhẹ nắm tay Hạ Hầu Thác, quan nói:
– Thiên ông, còn có nguyện vọng nào khác cần bản vương làm thay không?
Không quản trước kia hai người ân oán thế nào, cũng không quân hươu chết về tay ai, lúc này ân oán gì cũng đều buông xuống, vô luận từ góc độ nào, Hạ Hầu Thác đều là một đời nhân kiệt, thời này khắc này đáng để Miêu Nghị thả xuống giá đỡ.
Hạ Hầu Thác mở ra hai mắt, ánh mắt vẩn đục không ngờ trở nên rõ nét sáng ngời, đã có dấu hiệu hồi quang phản chiếu, lộ ra ý cười nhàn nhạt, có vẻ nhất tiểu mẫn ân cừu, cũng có vẻ khá là an vui, trước lúc lâm chung có người quan tâm khó miễn có cảm khái như thế, từ từ chậm rãi nói:
– Có lẽ là lão hồ đồ, trước đây rất nhiều vấn đề nghĩ không rõ ràng, hai ngày nay đầu óc đột nhiên trở nên thanh tịnh hoặc cũng có thể là thực sự đưa bản thân trí thân ngoài cuộc, lại nhìn chút sự tình mơi càng xem rõ ràng. Sau lưng sự quật khởi của Vương gia ta cảm thấy còn có một cánh tay tồn tại, đương sơ lão phu từng hoài nghi trong cao tầng Thiên cung có người ám trợ vương gia, không biết lão phu đoán đúng không?
Miêu Nghị trầm mặc một lúc, thán nói:
– Thiên cung bên kia đích xác có người, nhưng ta cũng không biết người kia là ai!
– Ngươi cũng không biết?
Thần sắc Hạ Hầu Thác hơi lộ vẻ trầm tư, lại hỏi.
Bằng thực lực hiện nay của Vương gia, Lục đạo đã không khống chế nổi vương gia, nếu đó là người của Lục đạo tại Thiên Đình. Lục đạo hy vọng Vương gia lật thân, nhưng không đến nỗi tiếp tục giấu diếm vương gia, chẳng lẽ kẻ ẩn tàng tại Thiên Đình không phải người của Lục đạo?
Miêu Nghị lại trầm mặc, do dự một lúc, nhè nhẹ một câu:
– Hắn đã trở về!
– Hắn đã trở về?
Hạ Hầu Thác nghi hoặc, nhưng trong mắt chợt bạo phát ra thần sắc cả kinh, tay đang nằm trong tay Miêu Nghị kích động một cái, hỏi:
– Bạch lão tam?
Miêu Nghị lặng lẽ gật gật đầu.
– Ôi…
Thân thể đang căng cứng của Hạ Hầu Thác bổng chốc dần thả lỏng lại dần dần thở thều thào, gần như lẩm bầm nói:
– Không nghĩ đến… Không nghĩ đến… Thật không nghĩ đến… Thì ra là như thế, không ngờ đẩy ngươi đi ra.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 37 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/02/2020 03:29 (GMT+7) |