Hắn không nghĩ thông, hậu cung nhiều giai lệ tuyệt sắc như vậy, tư sắc vượt xa Chiến Như Ý đếm cũng không hết, dạng gì mà không có, cần gì phải chăm chăm vào mỗi mình Chiến Như Ý, vì một người Chiến Như Ý đã gây chuyện đến mức đường đường Thiên đế là người thường cư Ly cung, đã thành chuyện cười cho thiên hạ, liệu có đáng được không?
Thanh Chủ vừa dứt lời, một tay thúc đẩy Thượng Quan Thanh, khiến hắn loạng choạng gần ngã.
Thượng Quan Thanh không dám do dự, giơ lên tinh linh trong tay, vội vàng truyền đạt ý chỉ.
Trên thực tế nếu bên kia phải chờ đến bên này hồi âm, sợ rằng mang sống Chiến Như Ý đã không giữ được, may mà thủ tướng bên kia quyết đoán, không tiếc đính lên phong hiểm rơi đầu mạo phạm thiên hậu, cường hành cứu lại Chiến Như Ý.
Bởi thể đợi đến lúc Thượng Quan Thanh truyền lời, tin tức nhận được là thủ quân đã cướp Chiến Như Ý về lại lãnh cung.
Thanh Chủ ở một bên lo âu đi lại, nếu không phải biết dù bản thân chạy tới cũng không kịp, chỉ sợ sớm đã tự thân chạy đi, bây giờ chỉ biết chờ đợi tình hình. Đợi đến Thượng Quan Thanh vừa thả xuống tinh linh, vội hỏi:
– Sao rồi?
Thượng Quan Thanh thở phào một hơi nói:
– Thủ vệ đã cản lại thiên hầu nương nương, tạm thời Thiên phi đã không còn nguy hiểm đến tính mạng!
Thanh Chủ lập tức nghe ra ý tư uyển chuyển trong lời hắn, lập tức giận nói:
– Cái gì gọi là tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng. Thiên phi cuối cùng như thế nào?
Thượng Quan Thanh lắc đầu.
– Tạm không đại ngại!
Hắn không dám nói thật a, nói ra còn không biết vị này sẽ làm ra chuyện gì nữa, người đều có nhược điểm, hắn phát hiện bây giờ Chiến Như Ý chính là nhược điểm lớn nhất của vị này.
Thấy hắn còn không chịu nói rõ, Thanh Chủ ý thức được sợ rằng Chiến Như Ý đã bị thương hại nào đó mà Thượng Quan Thanh không dám mở miệng.
Thanh Chủ banh không ngừng, lập tức quạy đầu liền đi, không nhìn đến tình hình của Chiến Như Ý hắn không cách nào an tâm.
– Bệ hạ!
Thượng Quan Thanh đuổi theo sau kêu lớn, hắn lo lắng a, nếu thật để Thanh Chủ nhìn thấy tình trạng của Chiến Như Ý, hắn sợ Thanh Chủ cả giận sẽ giết Hạ Hầu Thừa Vũ, lúc đó sẽ triệt để chọc giận Hạ Hầu gia tộc, hậu quả là không thể tưởng tượng, bây giờ thật sự không nên để Thanh Chủ nhìn thấy Hạ Hầu Thừa Vũ.
Lĩnh thụ được thần sắc lo âu muốn mình cũng giúp khuyên ngăn của Thượng Quan Thanh, Tư Mã Vấn Thiên ý thức ra tính nghiêm trọng của sự thể lần này, vội đuổi theo sau khuyên nhủ.
Nhưng lúc này Thanh Chủ căn bản khuyên không được, trực tiếp bay vút ra Ly cung.
Tư Mã Vấn Thiên cùng đuổi theo, trong lòng than thở một tiếng, không khỏi cảm khái đến cùng là làm sao thế này, năm đó Bạch chủ vì Yêu chủ mà rơi đến kết cục kia, hiện giờ bệ hạ lại vì một nữ nhân mà lo được lo mất, có gì khác biệt với Bạch chủ trước kia? Vốn hắn còn cho là loại người như Thanh Chủ không khả năng bởi vì nữ nhân mà như thế, giờ hắn mới phản ứng ra, trước kia chi là bởi Thanh Chủ chưa gặp phải ngươi mà hắn chân chính yêu thích thôi.
Trên đường, Thượng Quan Thanh tay nắm tinh linh đột nhiên hô lớn:
– Bệ hạ! Ngày sau nương nương đang hướng tới bên này, đoán là muốn đến Ly cung tìm ngài…
Hai chữ “tính sổ” không dám nói ra, nhưng biết không tránh đi một chút khẳng định sẽ đụng đến Hạ Hầu Thừa Vũ, bên này trực tiếp chạy về hướng lãnh cung, bên kia trực tiếp đuổi tới bên này, không đụng phải mới là lạ.
Thanh Chủ giận nói:
– Nàng còn dám tới gặp trẫm, trẫm cũng muốn nhìn xem cuối cùng nàng còn muốn làm gì!
Thượng Quan Thanh khổ khổ khuyên nhủ:
– Bệ hạ, theo lý thuyết, thiên hậu nương nương cũng không sai a! Theo lý thuyết Thiên phi không thể ly khai lãnh cung đích, Thiên phi ly khai lãnh cung đến sơn cốc mặt sau đúng là không nên, nương nương gặp phải duy hộ quy củ cũng là đúng! Nếu gặp phải nương nương, nương nương lấy đó trách tội, bệ hạ ngài phải trả lời thế nào!
Thanh Chủ rống giận quát:
– Trẫm cần phải trả lời cho nàng? Thiên hạ này là thiên hạ của trẫm, trẫm nói sơn cốc kia nằm trong lãnh cung thì chính là nằm trong lãnh cung, ai dám chất nghi?
Thượng Quan Thanh nôn nóng, chợt lớn tiếng nói:
– Bệ hạ, chẳng lẽ ngài thật tưởng muốn triệt để trở mặt cùng Hạ Hầu gia?
Lời này vừa nói ra, không nghi ngờ gì trực tiếp đổ một bồn nước lạnh lên đầu Thanh Chủ đang trong cơn thịnh nộ, lập tức khiến Thanh Chủ lãnh tỉnh không ít, tốc độ phi hành chậm dần.
Thượng Quan Thanh cùng Tư Mã Vấn Thiên vội vã đuổi kịp. Thượng Quan Thanh ôn tồn khuyên nhủ:
– Bệ hạ, hiện tại nương nương chính đang nổi nóng, chuyện gì cũng có khả năng làm ra, nhỡ nương nương làm ra chuyện gì quá mức, bệ hạ ngài nên xử trí còn là không xử trí? Tốt nhất nên tránh một chút, đợi nương nương thanh tĩnh, bình tĩnh lại rồi nói cũng không muộn a!
– Đúng vậy! Đứng vây a!
Tư Mã Vấn Thiên ở một bên lia lia phụ họa, nói:
– Việc này không nên náo lớn, náo lớn đối với Thiên phi cũng không tốt, lát nữa nếu có người truy cứu Thiên phi tự tiện rời lãnh cung, chẳng phải là hại Thiên phi? Coi như là vì Thiên phi lo nghĩ, bệ hạ cần tạm thời nhẫn nại a!
Thanh Chủ banh mặt lên, dừng giữa không trung.
Biết Thanh Chủ không mặt mũi nào đáp ứng quá nhanh, phải có người chia bậc thang cho Thanh Chủ hạ mình, thể là Thượng Quan Thanh đánh mắt cho Tư Mã Vấn Thiên một cái hai người một trái một phải, cùng lúc động thủ, mỗi người kéo một tay Thanh Chủ.
Thanh Chủ làm bộ gầm lên.
– Hai ngươi giỏi lắm, muốn làm cái gì, muốn tạo phản ư?
Hai người không quản, cường hành kéo Thanh Chủ xuống mặt đất, tạm thời ẩn tàng trong sơn lâm phía dưới.
Tư Mã Vấn Thiên giữ chặt một tay Thanh Chủ không tha, Thanh Chủ thi dùng tinh linh liên hệ khắp nơi, muốn sắp xếp xử lý việc này cho ổn thỏa.
Không đợi bao lâu, trên không trung liền có một đội bóng người khoái tốc lướt qua, Hạ Hầu Thừa Vũ đi đầu, trên mặt đầy vẻ giận dữ khó tiêu, chính đáng muốn tới Ly cung tìm người nào tính sổ!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 37 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/02/2020 03:29 (GMT+7) |