– Sư huynh, trước mặt chính là vị trí ghi chú trên bản đồ.
Một vị sư đệ đồng môn đi tới bên cạnh Ba Văn Cảnh đang suy nghĩ vẩn vơ xuất thần, giơ tay chỉ.
Ba Văn Cảnh đưa mắt nhìn theo, đã thấy được bóng dáng mơ hồ của hòn đảo trước mặt. Gió biển thổi vạt trường sam bay lất phất, y buông tiếng thở dài:
– Hy vọng người trên đảo vẫn còn ở đó, đừng mất công như những lần trước. Ta muốn tới Tinh Tú Hải anh hùng thiên hạ một hồi, cho dù là máu chảy đầu rơi cũng không phụ chí nam nhi cả cuộc đời này. Ai ngờ toàn là bọn chuột nhắt giấu đầu giấu đuôi lẩn trốn khắp nơi, làm hại bọn ta bôn ba khắp nơi, thật là làm cho người ta thất vọng!
Mấy chục người sau lưng nghe vậy trong lòng hết sức khinh thường, không ít người đã sớm không ưa dáng vẻ cao ngạo của y. Nhưng mọi người cũng không khỏi đắc ý, dọc trên đường đi thật sự là gặp phải địch nhân ắt giết, chưa thất bại một lần nào, tất cả mọi người đều đổi được toàn bộ pháp bảo nhị phẩm.
Hôm nay bất quá mới ba năm, nếu có thể chịu đựng hết mười năm, kẻ có thể chen chân vào hàng ngũ trăm người đứng đầu e rằng không chỉ có Ba sư huynh.
Mọi người nghĩ tới đây bèn cảm thấy nhiệt huyết sôi trào, thanh quy giới luật và tài nguyên tu hành có hạn của tông môn làm sao có thể sánh được với phủ chủ tôn sư quan phương tay nắm ngàn vạn tín đồ…
Đệ tử Thương Hải môn lập tức thi pháp tăng nhanh tốc độ cưỡi gió lướt sóng, đến bên bờ biển lục tục phóng lên bờ, cảnh giới bốn phía.
Phía trước trong rừng núi đột nhiên truyền tới tiếng vó long câu rầm rập, hơn năm mươi người lập tức thủ sẵn trường thương nơi tay. Thế nhưng phía trước núi rừng, Ba Văn Cảnh vẫn ôn nhu văn nhã, vẻ mặt nhàn nhạt ngồi yên ở trên long câu.
Chỉ thấy trên sườn núi phía trước đột nhiên xuất hiện hơn mười kỵ sĩ, dừng trên sườn núi nhìn chằm chằm đệ tử Thương Hải môn ở bờ biển.
Người dẫn đội không ai xa lạ, chính là thống lĩnh bộ chữ Kỷ Hồng Cân minh Du Bách Hưng, từ xa chỉ tới bên này quát:
– Người tới là ai?
Ba Văn Cảnh cười nói:
– Thương Hải môn Vô Lượng quốc Ba Văn Cảnh ở chỗ này, người tới là ai, có dám đánh một trận với ta?
– Bọn ta không đối địch với bất cứ ai, chỉ ở nơi đây, vì sao ép người quá đáng như vậy?
Du Bách Hưng tức giận nói.
Ba Văn Cảnh cười hỏi:
– Nói lời này ở Tinh Tú Hải Kham Loạn hội không cảm thấy buồn cười sao?
Thấy đối phương thế lớn, lại không chịu bỏ qua, Du Bách Hưng không nói hai lời, vừa dứt câu liền quay đầu bỏ chạy:
– Địch nhiều ta ít, không thể địch lại được, rút lui!
Hơn mười kỵ sĩ lập tức theo y quay đầu nhanh chóng chạy thục mạng.
– Thật là bọn chuột nhắt, theo ta đuổi!
Ba Văn Cảnh giơ cao thương quát một tiếng.
Mọi người lập tức đuổi theo, một vị đồng môn chạy song song bên cạnh cẩn thận nhắc nhở nói:
– Ba sư huynh, đối phương vừa đối mặt đã chạy, chuyện này có vẻ kỳ quái, e rằng có mai phục, vẫn nên cẩn thận thì tốt hơn!
– Đuổi chậm sợ là để cho bọn chúng vượt biển chạy trốn. Có mai phục thì đã sao, không sợ mai phục, chỉ sợ địch nhân không dám đánh một trận. Bọn ta tỏ ra khinh địch như vậy, đối thủ mới dám lộ diện đánh một trận. Sư đệ, ngoài lỏng trong chặt là được, có bẫy rập cũng đã có Linh Ảo Xích phá, không cần sợ hãi!
Ba Văn Cảnh tràn đầy tự tin, dẫn dắt người đuổi tận cùng không buông.
Trên hồ nước đỉnh núi ở trung tâm đảo, gần ngàn nhân mã ẩn núp trong rừng rậm.
Trên cao nhìn xa, mắt thấy nhân mã nơi xa đuổi theo, Miêu Nghị trầm giọng nói:
– Dám khinh thường đuổi theo không chút kiêng kỵ như thế, tất là có chỗ dựa, chuẩn bị mở lỗ mội cho nước tràn xuống!
– Dạ!
Triệu Phi lãnh mệnh vừa muốn rời đi…
– Chậm đã!
Có người lên tiếng ngăn cản, Triệu Phi sửng sốt, mọi người cũng nghe tiếng nhìn lại.
Chỉ thấy Triệu Linh Đồ cỡi long câu đi tới, chắp tay nói với Miêu Nghị:
– Minh chủ, bất quá hơn năm mươi kỵ sĩ, không cần giết gà dùng dao mổ trâu. Triệu mỗ gia nhập Hồng Cân minh chưa lập tấc công, cảm thấy áy náy trong lòng, nguyện dẫn dắt mấy sư huynh đệ đồng môn đi giết địch lập công!
Những ngày qua có thể nói là đối phương an phận thủ thường, đối với Miêu Nghị cũng coi như cung kính có thừa. Hắn thử dò xét mấy lần, cũng là bảo làm gì thì làm cái đó, nếu đối phương đã nghe lời, Miêu Nghị cũng không muốn thấy bọn họ gặp chuyện không may, cau mày nói:
– Sợ là đối phương người tới bất thiện, nên cẩn thận thì hơn, có thể dễ dàng thủ thắng cũng không cần mạo hiểm.
Triệu Linh Đồ chắp tay nói:
– Minh chủ không cần lo ngại, sư huynh đệ của ta cũng không phải hạng kém cỏi bất tài.
Lúc này Lỗ Tư Bình cũng tiến lên chắp tay nói:
– Minh chủ, sư môn có ban thủ đoạn khác cho Triệu sư huynh, chỉ là mấy chục kỵ sĩ đối với Triệu sư huynh cũng thật sự không đáng để lo.
Miêu Nghị à một tiếng, hắn cũng cho là mấy sư huynh đệ Triệu Linh Đồ dám hoành hành Tây Tinh hải nhất định là cũng có chút thủ đoạn. Nếu đối phương đã nói tới nước này rồi, Miêu Nghị cũng muốn xem thử đối phương có thủ đoạn gì mà tỏ ra tự tin như vậy, tức thì gật đầu nói:
– Vậy thì thử một chút đi, nếu có bất trắc lập tức rút lui trở về, dụ phe địch tới miệng lỗ mội.
– Tuân lệnh!
Triệu Linh Đồ lãnh mệnh, nhanh chóng gọi mấy sư huynh đệ đồng môn cùng nhau cấp tốc lao xuống núi.
Du Bách Hưng đã đến chân núi thấy bọn Triệu Linh Đồ vọt xuống, không khỏi sửng sốt. Không đúng, kế hoạch không phải an bài như vậy, ta đã dẫn dụ địch nhân tới đây, ngươi muốn giở trò gì vậy… không khỏi truyền âm hỏi thăm.
Triệu Linh Đồ báo cho biết sơ qua, cười nói:
– Du huynh không cần lo ngại, cứ ở phía sau xem cuộc chiến là được, ta tự có thủ đoạn ứng đối!
Hai bên lướt qua nhau, năm sư huynh đệ Triệu Linh Đồ xếp thành một hàng dừng lại, ngăn ở dưới chân núi.
Du Bách Hưng đã đến chân núi cũng không sợ, phía sau còn có thật nhiều người ẩn nấp tiếp viện, tức thì dẫn dắt nhân mã vọt tới phía sau xoay người dừng lại, bàng quan xem cuộc chiến.
Triệu Linh Đồ hoành thương gác trên lưng long câu, thuận tay run lên, một thanh chùy sắt to đen xuất hiện trong tay, vung chùy chỉ về phía trước quát:
– Người tới là ai, vì sao phạm ta?! Còn không mau mau xuống ngựa đầu hàng miễn cho tội chết!
Thấy đối phương bất quá có năm người, Ba Văn Cảnh dẫn người vọt tới giơ tay lên ngăn lại, hơn năm mươi kỵ sĩ cất vó dừng, y lớn tiếng quát:
– Dám buông lời ngông cuồng, hãy xem Linh Ảo Xích của ta!
Mi Tâm y hiện lên quang ảnh Thanh Liên cửu phẩm, sau đó vung tay lên, một thanh thước đen hiện lên trước người, thoáng hiện bảo quang màu xanh. Trong nháy mắt một hóa mười, mười hóa trăm, trăm hóa ngàn, rất nhanh hơn vạn thanh thước đen rậm rạp chằng chịt hiện lên không trung, thanh nào cũng hiện lên bảo quang màu xanh.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Miêu Nghị - Quyển 5 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 15/09/2019 03:36 (GMT+7) |