Trong dòng người đi bộ ấy, có 3 người, hai người lớn hai bên dắt tay một bé gái đang vừa đi vừa nhảy chân sáo, đầu ngoảnh hết bên nọ đến bên kia, trên khuôn miệng chẳng tắt nụ cười bao giờ. Có ai là không nghĩ họ là một gia đình đâu cơ chứ.
Cô bé giằng tay bố mẹ ra rồi chạy lên phía trước, chạy được vài bước chân, cô bé quay lại phía bố mẹ mình cười lớn:
– Bố mẹ đuổi con đi.
Nói xong cô bé quay đầu chạy nhanh về phía trước với hy vọng rằng bố mẹ sẽ đuổi chơi trò đuổi bắt với mình.
Chị Nhài thấy Chích Bông chạy thì cũng chạy theo, vừa chạy chị vừa nói:
– Chích Bông, chạy chậm thôi con, ngã bây giờ.
Anh Tiến thấy chị Nhài chạy cũng chạy theo, nhưng vừa chạy vừa giơ tay lên giữ kính, trong đầu nghĩ rằng: “Nhài, chạy chậm thôi em”, nhưng miệng bắt buộc phải kêu lên:
– Chờ bố với.
“Gia đình Chích Bông” đi một vòng quanh hồ rồi sau đó họ đi ăn kem Tràng Tiền, đi ra phố sách Đinh Lễ để anh Tiến chọn mấy quyển sách. Chưa hết đâu, họ còn ăn tối ở Xôi Yến, một cửa hàng xôi rất nổi tiếng của Hà Nội. Nổi tiếng đến nỗi mười mấy năm sau có một cô gái đặt nghệ danh cho mình là “Yến Xôi”.
Đến hơn 9h tối, anh Tiến mới chở Nhài về lại nhà trọ của Nghĩa mà cũng chính là nhà anh. Bé Chích Bông ngồi ở giữa xe máy liu riu ngủ từ bao giờ, đỗ xe trước cổng nhìn con gục đầu vào Nhài, anh bối rối:
– Cảm ơn em hôm nay đi chơi với bố con anh. Con bé hôm nay vui lắm. Anh chưa bao giờ thấy nó vui như hôm nay.
Nhài đưa chìa khóa nhà nhờ anh Tiến mở cổng, cả buổi đi chơi hôm nay cũng vài tiếng đồng hồ, nhưng hình như cô mới chỉ nói chuyện trực tiếp với anh có mấy câu, phần đa là nói chuyện với Chích Bông:
– Anh mở cửa giúp em.
Anh Tiến mở cửa cho mẹ con Nhài vào trong. Nhài khéo léo đặt Chích Bông nằm ngủ trên giường, sau đó cô ra bàn uống nước ngồi đối diện anh Tiến. Hôm nay cô ngủ có một mình, vì vậy cô có ý muốn táo bạo:
– Hay hôm anh cho bé Chích Bông ở lại đây với em được không? Nghĩa đi học bên nông nghiệp mai mới về.
Anh Tiến mừng rơn, định xin ngủ lại cùng luôn nhưng không dám nói:
– Anh nghe Nghĩa bảo thế rồi. Em cho Chích Bông ngủ lại nhé, con bé tỉnh dậy mà không thấy em lại quấy anh cả đêm. Sáng mai em có phải đi đâu không?
Nhài khéo léo rót nước lọc ra một cái cốc nhỏ rồi đẩy về phía anh Tiến:
– Có, sáng mai em phải bán hàng ở chợ Đồng Xuân.
– Thế sáng mai anh đến đón 2 mẹ con ra chợ luôn.
– Vâng, thế cũng được ạ.
Rồi không gian trở nên im lặng, sượng sùng khi cả hai chẳng biết phải nói chuyện tiếp như thế nào. Nhất là anh Tiến, anh muốn nói nhiều điều lắm nhưng chẳng biết tìm đâu ra từ ngữ để thổ lộ cả.
Mãi một lúc sau, anh đứng dậy nói chỏn lọn độc có một câu:
– Thôi em nghỉ đi, anh về đây.
– “Vâng, anh về cẩn thận”, giọng Nhài cứ phải gọi là ngọt như mía lùi, đó là cái giọng bình thường của cô chứ chẳng phải là câu là dẫn gì đâu.
Dắt xe ra đến cổng, định nổ máy đi thì anh Tiến dừng lại ngoảnh đầu nhìn Nhài như lưu luyến:
– À, Nhài này.
Nhài nhướng mắt xem anh Tiến có dặn dò gì không:
– Vâng, sao vậy anh?
Nhưng nào nói tuột được ra đâu, vừa nghĩ ra câu gì định nói thì đến khi bị Nhài hỏi anh lại quên bố nó mất, thành ra cứ ấp úng như gà mắc tóc:
– À… À… À… Không có gì. Thôi em vào đi, trời lạnh lắm.
Nhài tủm tỉm cười, cả buổi chiều ngày hôm nay, trời lạnh cắt da cắt thịt nhưng không hiểu sao cô không cảm thấy lạnh cho lắm. Có lẽ ở bên anh, một con người hiền lành, nghiêm nghị, đứng đắn nên cô cảm thấy ấm áp chăng? Đúng rồi, con tim đâu có bị ảnh hưởng bởi thời tiết đâu, nó bị ảnh hưởng bởi thứ khác mà.
… Bạn đang đọc truyện Mùa nước nổi tại nguồn: http://truyensextv.cc/mua-nuoc-noi/
Đêm đã về khuya, Hằng không sao ngủ nổi. Trong đầu cô từ cái buổi chập tối hôm ấy đến nay không thể nghĩ được chuyện ra hồn, hình ảnh cái dương vật khổng lồ của cậu thanh niên mà cô lưu tên trong điện thoại là ‘Cu To’ cứ lượn vòng lượn vèo mãi. Cô nhìn cổ tay mình hoặc bất cứ vật gì hình trụ trụ to to đều liên tưởng tới cái dương vật ấy. Không biết cô có phải bị cái chứng mà người ta gọi là ám ảnh hay không. Cũng từ hôm ấy, mấy đứa học sinh choai choai ở trường bỗng trở nên vô vị và không còn hứng thú với cô nữa. Bình thường giờ này cô đang chat Yahoo với bọn chúng với hy vọng rằng chúng ‘vô ý’ lộ hàng hoặc dùng những lời lẽ “khiếm nhã” trêu cô.
Hằng với tay lấy điện thoại, giờ này cô vẫn hay thường tâm sự đêm với bà chị gái của mình. Chỉ một tiết ‘tút’ dài vang lên thì đã có người bắt máy:
– Alo, dì Hằng à? Chị đây.
Dì Hằng: “Anh rể có ở cùng phòng chị không đấy?”
Hồng: “Không, anh Tập ngủ phòng bên cạnh rồi, mấy khi ngủ bên này đâu, kêu là gì ấy nhỉ, có động là anh mất ngủ ngay. Hôm nay anh mày tí chết, may là uống thuốc kịp đấy”.
Dì Hằng: “Anh bị sao vậy chị?”
Hồng: “Thì vẫn bệnh cũ thôi, cao huyết áp”.
Dì Hằng: “Sao chị không đưa anh đi khám đi”.
Hồng: “Đi đi rồi, nhưng không chữa dứt điểm được, chỉ có thuốc bổ trợ thôi. Bệnh người già chữa sao nổi”.
Dì Hằng: “Khổ thân chị tôi. Anh rể bệnh tật thế thì làm ăn gì được. Lại héo mòn thôi. Hi hi hi. Cái ấy chỉ để… đái”.
Hồng bĩu môi trong điện thoại rõ dài: “Xí, kệ tôi. Số tôi khổ tôi chịu. Ai bắt đền đâu”.
Hằng chuyển chủ đề sang chuyện chính của việc gọi cho chị lúc này: “À chị này, chuyện em nói với chị lần trước chị thấy thế nào?”
Hồng im lặng một lúc không trả lời, mãi sau mới nói làm cô em gái tưởng mất sóng điện thoại: “Đang nghĩ. Chưa ra”.
Dì Hằng kích thêm vào: “Chị yên tâm, mọi việc để em thu xếp, chị chỉ cần đến thôi”.
Hồng: “Dì chỉ nghĩ cách để chị hư thôi”.
Dì Hằng: “Là em thương chị thì mới lo cho chị. Chứ người ngoài thì còn lâu”.
Hồng: “Biết là thế. Nhưng…”
Dì Hằng: “Thanh xuân như một chén trà, ba cái nhưng nhị hết bà thanh xuân. Giờ chị nghe em hỏi đây?”
Hồng: ‘Hỏi đi’
Dì Hằng: “Chị có thèm hơi… giai không?”
Hồng mãi mới dám thốt ra: “Thì… có. Nhưng…”.
Dì Hằng: “Thôi giờ không nhưng nhị gì sất. Chị còn nhớ cậu thanh niên làm thuê cho trường mà hôm rồi em kể cho chị nghe không?”
Hồng: “Nhớ. Sao?”
Dì Hằng: “Hi hi hi hi! Cực chất. Em… làm tình với cậu ta 1 lần rồi. Nói chị không tin đâu. Cu cậu ta phải to hơn cả chim giả em cho chị. Sạch sẽ, mạnh mẽ, dai như đỉa luôn. Đảm bảo chị ăn một lần sẽ nghiện. Đến như em đây còn không thể quên được cậu ta nữa là chị”.
Hồng co rúm người lại ấp úng: ‘Điêu!’.
Dì Hằng: “Em nói điêu em làm con chó. Chị không biết đâu, hôm đấy, cậu ta giã mạnh quá mà em bị động dạ con đến nỗi kinh nguyệt sớm hơn một ngày. Chị tin hay không thì tùy”.
Thấy chị gái Hồng không nói gì trong điện thoại, chỉ nghe thấy tiếng thở mạnh, dì Hằng dấn thêm một bước nữa: “Hôm đó em nói chuyện với cậu ta về chị rồi. Em phải hết nước hết cái ngọt nhạt cậu ta mới nhận lời giúp chị đấy. Cậu ta không phải là dạng quan hệ bừa bãi đâu. Em đây này, nếu không mặt dày tấn công thì đừng có hòng mà ăn được”.
Hồng hình như bắt đầu lung lay, cũng phải thôi, quả bóng bơm căng mãi cũng phải đến lúc xì hơi, nếu không sẽ bị nổ tung lên mất: “Nhưng… chị ngại lắm. Ai đời lại đi quan hệ với đứa bằng tuổi con mình”.
Dì Hằng: “Bằng tuổi con nhưng cu là bố chồng mình đấy chị ạ, nam nữ quan hệ thì quan trọng gì cái tuổi tác. À, về chuyện chị ngại em cũng tính rồi. Em có cách, không để cậu ta và chị nhìn thấy mặt nhau là được chứ gì?”
Hồng: “Cách gì?”
Dì Hằng: “Cách gì đến lúc ấy hẵng hay. Nhưng chị yên tâm, em đảm bảo luôn. Thế là chị đồng ý rồi nhé”.
Hồng: “Vớ vẩn, để còn nghĩ đã. Mai trả lời”.
Dì Hằng cười như Liên Xô được mùa lúa mạch: “Hi hi hi hi!!! Được mai trả lời. Thôi em cúp máy đây. Buồn ngủ quá”.
Hồng cúp máy, cô biết chắc chắn rằng đêm nay mình sẽ mất ngủ. Lựa chọn giữa ‘Có’ và ‘Không’ chưa bao giờ là dễ dàng cả.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mùa nước nổi |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Phá trinh lỗ đít, Sextoy, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện không loạn luân, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện người lớn, Truyện sex cô giáo, Truyện sex hay, Truyện sex hiếp dâm, Truyện sex phá trinh, Vợ chồng |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 12/09/2019 12:39 (GMT+7) |