Uyển My có bệnh, điều đó tôi chẳng biết, chỉ đến khi đích thân được nàng gợi ý, tôi mới đau đớn hiểu ra, nhưng để đến được với gợi ý đó, tôi cũng chẳng phải là người đoán được, mà phải chờ đến dì Hạnh phát hiện. Với tất cả những nỗi niềm mà tôi trải qua trong suốt hơn 1 tháng qua, có lẽ phải mạnh mẽ lắm, tôi mới giữ vững được mình để không làm điều gì quá dại dột.
Tôi không phải là một đứa trẻ con hiếu thắng và bồng bột như trước, nhưng cũng chưa đạt được đến cảnh giới điềm tĩnh và tích cực trong mọi hoàn cảnh. Tôi chỉ đang chơi vơi đứng giữa lằn ranh của gục ngã hay bước tiếp, và cần lắm một sự cứu rỗi rõ ràng ngay lúc này, vì dường như cơ thể tôi đã sẵn sàng cho việc ngả theo hướng xấu thật rồi.
Buổi chiều hôm nay là buổi chiều buồn nhất và đau nhất trong cuộc đời tôi, chắc chắn là như thế. Nó thậm chí còn tàn khốc và khổ tâm hơn nhiều so với khi ông bà tôi qua đời, vì dù gì đi chăng nữa, sự ra đi của ông bà tôi đã đều được dự đoán từ trước, còn với Uyển My bé nhỏ của tôi thì không. Tôi chưa bao giờ nghi ngờ và dường như cũng chẳng có chút tinh tế nào để nhận ra, Uyển My của tôi ít nhiều đã ẩn ý về một sự việc không hay nào đó.
Ngay cả trong quãng thời gian nàng ở đây, tôi dù đã rất gần với việc phát hiện ra sự thật, nhưng rồi thì sự thờ ơ cố hữu lại kéo tôi và nàng đi một quãng thật xa nhau, để giờ đây, sự gắn kết trở lại của hai đứa chúng tôi có thể xem như đã là điều xa xỉ nhất thế gian. Tôi và Uyển My, giờ đây mỗi người một đầu của thế giới, có muôn vàn nỗi niềm mà tôi muốn nói với nàng, và cũng có rất nhiều, rất nhiều giọt nước mắt mà dẫu cho có nói đi nói lại hàng vạn lần nữa, tôi cũng chỉ muốn mỗi mình Uyển My là người biết đến nó mà thôi.
Tâm trạng tôi ngay thời khắc này thật sự rất lạ, nó lạ đến mức tôi nghĩ rằng mình còn chẳng biết phải gọi tên nó là gì, phải miêu tả nó như thế nào. Tôi đau đớn, tôi quặn thắt, tôi muốn khóc, nhưng bộ óc tôi vẫn chỉ huy tôi phải cắn chặt môi không cho những giọt lệ buồn bã đó chảy ra nơi khóe mắt. Tôi thương bản thân mình, tôi thương Uyển My vô vàn, tôi chỉ muốn đánh đổi tất cả mọi thứ để có thể ở bên cạnh nàng lúc này, để lo lắng, để chăm sóc, và để được cùng nàng trải qua những quãng thời gian khó khăn nhất của chúng tôi.
Nhưng rồi thì sao chứ, tất cả mọi mong muốn, cũng sẽ mãi mãi dừng lại ở trong suy nghĩ, vì ngay từ khi bắt đầu, có vẻ như, tôi sẽ chẳng bao giờ được quyền quyết định thứ gì trong câu chuyện tình đẫm nước mắt của chúng tôi. Uyển My luôn luôn là người đã sắp xếp mọi thứ, thậm chí còn chẳng để tôi có cơ hội được bàn luận chứ chưa nó đến việc được biết đến.
Đành rằng nàng thông minh, nàng giỏi giang, xuất chúng, nhưng liệu những sự lựa chọn đó của nàng có thực sự đem đến bình yên, đem đến hạnh phúc cho cả 2 đứa như những gì nàng đã nói với tôi. Theo như cá nhân tôi, lúc này, thì câu trả lời, sẽ là không. Bỏ qua tất cả những nỗi bất hạnh mà mình phải gánh chịu, Uyển My luôn luôn nhận hết khổ đau về phía mình và chỉ để dành mọi điều tốt đẹp đẩy về cho tôi.
Nàng luôn luôn muốn xuất hiện trước mặt tôi với dáng vẻ xinh đẹp nhất, rạng rỡ nhất và lộng lẫy nhất. Đó có lẽ cũng chính là lý do mà nàng không dám đối mặt với tôi trong suốt hơn 1 tháng đã qua, vì bệnh tật, vì đau ốm, những thứ nghiệt ngã đó, hẳn là đã khiến cô tiểu thư xinh đẹp của tôi chẳng còn tự tin nổi vào bản thân như nàng đã từng nữa.
Nhưng tôi cũng chẳng rõ tại sao, Uyển My lại không muốn nói một cách rõ ràng với tôi về chuyện đó, vì tôi thực sự cảm thấy nàng đã rất rất muốn nói ra, nhưng cuối cùng đã quyết định giấu nhẹm đi mọi thứ, trước khi bí mật ẩn ý lại cho tôi trong những dòng thơ man mác. Chưa bao giờ tôi hiểu được Uyển My nghĩ gì, và tôi cũng chẳng bao giờ có cơ hội được biết những thứ gì sẽ diễn ra tiếp theo trong quãng đường mà hai đứa cùng đi, vì một lẽ đơn giản, Uyển My đã quyết định tất cả mọi thứ đó, từ rất lâu rồi.
Tôi lặng người ngồi im trước thềm cửa, ngắm nhìn những cảnh vật vốn dĩ đã tĩnh lặng xung quanh. Thật tàn nhẫn làm sao khi chỉ cách đây vài tiếng đồng hồ, tôi còn mơ hồ nhận xét rằng, sự thư thái này đích thị là một trong số ít những cảm giác yên bình nhất trong đời tôi. Nhưng và sau đó thì sao, mọi thứ diễn ra thật đúng trình tự, ít nhất là với tôi, vì tôi đã trải qua chuyện đó thật nhiều lần trong đời lắm rồi.
Niềm vui cứ đến, và nó sẽ chỉ ở tạm đó trong vài khoảnh khắc ngắn ngủi, trước khi niềm đau như một cơn bão nặng nề lao tới, cuốn phăng đi tất cả những niềm tin và hy vọng nhỏ bé của tôi, rồi thì chỉ trực chờ nhấn chìm tôi trong làn nước sâu thẳm và lạnh lẽo. Những chú cá vẫn vô tư thả mình, những chiếc lá vẫn hờ hững xào xạc, và cả những cơn gió vẫn không thôi nhẹ nhàng thổi qua, nhưng cảm giác bình yên đó, giờ đã đi xa mất hút, mất thật rồi.
Tôi ngồi gục mặt xuống đầu gối, khóc nức nở từng hồi khi nghĩ về Uyển My, và rồi thì lại một lần nữa, niềm đau trong tôi được níu lại giữa dòng, khi những ánh sáng chói lóa và cả tiếng máy ga vang trời xuất hiện, một cách hiên ngang và… dạn dĩ, người con gái ấy đã lại xuất hiện ở đây:
– Phong sao vậy? Sao Mai gọi không bắt máy?
Nhận ra giọng nói quen thuộc của Tuyết Mai, tôi dùng hết những sức lực cuối cùng của mình để cố gắng giữ cho nước mắt thôi tuôn rơi, lấy tay quẹt ngang mặt để lau vội đi những dấu vết còn sót lại, tôi gồng người nói bằng giọng điềm tĩnh nhất có thể:
– À… mình… hơi mệt thôi, đang ngồi nghỉ một chút…
Dường như nhận thấy sự khác lạ trên gương mặt của tôi, Tuyết Mai vội vã dựng xe trong sân rồi chạy lại ngồi xuống bên cạnh tôi đầy lo lắng:
– Có gì buồn hả, kể cho Mai nghe đi! – Nàng nhìn tôi bằng ánh mắt long lanh, một ánh mắt tuyệt đẹp và thu hút…
– Không có gì… đâu, mình…
– Có gì buồn thì hãy nói ra đi, đừng giữ ở trong lòng!
Tôi trước giờ vẫn vậy, vẫn là một thằng con trai đầy sĩ diện, ít nhất là với tất cả mọi người, trừ Uyển My của tôi ra. Người duy nhất có thể thấy tôi khóc như một đứa trẻ con, trên đời này vĩnh viễn sẽ chỉ là Uyển My mà thôi. Nhưng đó là tôi nghĩ vậy, và muốn vậy, còn thực tế thì ngay lúc này, Tuyết Mai đã nhìn thấy rõ ràng hết thảy mọi sự yếu đuối trong tâm hồn tôi, cơ mà, bằng một cách tế nhị nhất có thể, nàng chẳng mảy may đả động gì đến việc đó, điều đó thật là… tốt cho tôi:
– Hờ… gì đâu, mà sao… Mai biết mình ở đây? – Tôi cười gượng gạo…
– Mai gọi không nghe máy, Mai cũng tạt qua nhà Phong rồi, không có nên Mai nghĩ là Phong ở đây. Có thật là không sao không đó?
Tuyết Mai là một cô gái đáng yêu, tốt bụng và tôi chưa bao giờ dám phủ nhận điều đó, chỉ là, tôi luôn có một cảm giác… bất an khi ở cạnh Tuyết Mai, vì tôi rất sợ một ngày nào đó, sự xinh đẹp và cuốn hút của Tuyết Mai sẽ khiến tôi bất giác động lòng mà làm chuyện có lỗi với Uyển My. Tôi có thể đam mê nữ sắc, có thể chẳng chống lại được trước vẻ đẹp này, nhưng tuyệt nhiên tôi không bao giờ muốn làm điều gì không phải với tiểu thư bé nhỏ của tôi, vì nàng là tất cả những gì mà tôi có trên cuộc đời này.
Nếu ngay cả việc toàn tâm toàn ý với Uyển My, tôi còn không làm được, thì sống trên đời liệu có ý nghĩ gì nữa. Nhưng tôi luôn có cảm giác, Tuyết Mai dường như luôn có mặt đúng lúc mỗi khi tôi gặp chuyện không vui, kể từ khi Uyển My rời đi đến giờ, nàng chưa từng bỏ rơi tôi gần như là trong mọi khoảnh khắc. Cách đây ít lâu, chẳng phải Tuyết Mai đã từ chối cuộc hẹn với thằng Long đen chỉ để muốn giúp tôi giải tỏa căng thẳng hay sao:
– Mình ổn mà, hơi nhức đầu, chắc hôm nay không đi với Mai được, bữa khác hen?
Nàng cười tươi nhìn tôi, cái nụ cười duyên dáng mê mệt ấy:
– Ừ, không sao đâu, Phong ổn là Mai đỡ lo rồi, hì hì.
Tôi chẳng rõ lý do gì đã khiến Tuyết Mai quan tâm tôi một cách đặc biệt như thế, chỉ là tôi rất sợ tôi sẽ lại đánh mất đi một tình bạn đẹp nữa nếu nàng cứ tiếp tục… đáng yêu một cách khủng khiếp như thế này trước mặt tôi, bất kể lúc nào:
– Mai… về nghỉ ngơi đi, trễ rồi đó!
– Mình về ngay, Phong cũng về nhà chứ? Hay là ở lại đây?
Tôi ngoái đầu nhìn lại phong cảnh xung quanh, lặng yên vài giây:
– Chắc là… mình cũng về nghỉ, tối rồi.
Tuyết Mai bỗng nắm lấy tay tôi, thủ thỉ:
– Sau này có bất cứ chuyện gì, nói với Mai nhen? – Nàng lại nhìn tôi bằng ánh mắt chan chứa nỗi niềm…
– Mình… mình… – Tôi ấp úng…
– Mình biết mình là ai, mình sẽ không làm kỳ đà cản mũi đâu, cứ xem như tụi mình là tri kỷ của nhau vậy, hì hì.
Nụ cười tuyệt mỹ của Tuyết Mai như một liều thuốc an thần cấp kỳ, nó khiến tôi cảm thấy mọi thứ như đang… nhẹ nhõm hẳn đi, dẫu mọi nỗi niềm xem chừng vẫn ở đó:
– Cảm ơn… Mai, mình hiểu rồi!
– Nhớ đó, về sớm đi Phong, mình cũng về luôn!
– Ừm, Mai về trước đi, mình cũng đi ngay đây!
Nói đoạn, Tuyết Mai cũng dè dặt đứng dậy rồi quay xe ra ngoài, trước khi đi, nàng vẫn cố gắng gửi gắm lại nơi tôi một ánh nhìn đầy cảm thông. Sự có mặt của Tuyết Mai thật sự đã giúp tôi rất rất nhiều ở thời điểm khó khăn này. Nếu ban nãy, Tuyết Mai không đến, có lẽ tôi sẽ chẳng còn giữ được sự bình tĩnh mà ngu ngốc làm một điều gì đó gây tổn hạn cho chính bản thân mình.
Dĩ nhiên tôi sẽ không quyên sinh, nhưng ai biết được trong một tâm trạng hoảng loạn như thế, tôi có làm những chuyện điên rồ dại khờ cỡ nào. Thật may, khi Uyển My tạm thời xa lánh, Tuyết Mai đã đến như một vị cứu tinh đích thực của cuộc đời tôi. Và dù cho lúc này, tôi chẳng còn tâm trạng đâu để mà nghĩ ngợi vẩn vơ, tôi vẫn thật sự cảm thấy khó hiểu với sự trùng hợp ngẫu nhiên này.
Vì đã khá quen với những nỗi buồn thường trực này, tôi vẫn còn đủ tỉnh táo để có thể diễn tròn vẹn vai diễn của một người không biết buồn là gì, ít nhất là trước mặt gia đình tôi. Tôi là một thằng con trai đầu đội trời chân đạp đất, một chỗ dựa tương lai của cả gia đình, của ba mẹ tôi, vậy nên tôi không thể lúc nào cũng tỏ ra mình là một thằng có tâm hồn yếu ớt, mỏng manh và dễ vỡ như vậy được.
Dẫu biết rằng nỗi đau lúc này của tôi là quá lớn, nhưng việc khiến ba mẹ tôi thêm lo lắng cũng chẳng giải quyết được gì ngoài lòng thương hại mà đấng sinh thành dành cho tôi. Uyển My không nói với tôi nàng bị bệnh gì, nàng cũng chẳng hề muốn tiết lộ mức độ nặng nhẹ của căn bệnh đó, việc này khiến tôi vừa thấp thỏm, nhưng lại cũng nhen nhóm thêm thật nhiều những hy vọng. Tôi không rõ đây có phải là chủ ý của nàng ngay từ đầu hay không, chỉ biết rằng chính cái tiểu tiết này đã khiến tôi bớt đau khổ đi rất nhiều, khoảng 2% trong tổng số… 100% nỗi buồn ấy:
– Sao rồi Phong, bài thơ hồi sáng có phải là vậy không?
Dì Hạnh hỏi tôi trong lúc 2 dì cháu tôi đang hì hục rửa chén. Dạo trước thì dì Hạnh rửa một mình, sau đó tôi thấy thương dì quá nên lại giành lấy phần hậu cần này, cuối cùng thì cả 2 thống nhất tôi sẽ chà rửa bằng nước rửa chén trước còn dì Hạnh rửa lại bằng nước sạch, vậy là nhanh nhất:
– Dì nói sao? – Tôi lơ đãng hỏi lại…
– Tui hỏi là cái bài thơ hồi sáng ý, có ý nghĩa gì không, hay là vô tình trùng hợp?
Với cái đầu trống rỗng, tôi nói bâng quơ điều gì mà tôi cũng chẳng rõ nữa:
– Chắc đúng đó dì, mà con cũng không biết nữa, chắc là không…
– Nói gì vậy? Thấy mặt Phong xanh lắm đó nha, có đau ốm gì không?
– Con bình thường, sao dì hỏi thế?
– Ông cứ lúc này lúc khác, tui không lo sao được, thôi nên nghỉ sớm đi, để tui rửa nốt cho!
Dì Hạnh lấy tay tôi để xuống vòi nước sạch để rửa trôi đi những miếng bọt xà phòng cuối cùng trước khi dì đẩy tôi ra phía ngoài:
– Nghỉ ngơi đi, mai còn đi học!
– Vậy dì rửa giúp con… – Tôi chẳng buồn cãi lại, lảo đảo bước lên phòng…
Thật may mắn cho cuộc đời tôi, đúng cái lúc mà tôi tưởng như đau khổ nhất, thì bên cạnh tôi lại xuất hiện thêm rất nhiều những người quan tâm đến tôi, thậm chí là sẵn sàng hy sinh nhiều thứ vì tôi nữa. Thế mới bảo, việc tôi luôn sống hết mình vì người khác, đến một lúc nào đó sẽ đem lại quả ngọt thôi, chẳng hạn như lúc này này, em có thấy không, Uyển My của anh?
Suốt một vài tuần sau đó, tôi vẫn cố gắng diễn trọn vẹn vai diễn của mình trước mặt mọi người. Khi đứng trước ba mẹ, dì Hạnh, tôi cố gắng vui vẻ hết mức có thể, cố gắng chọc ghẹo dì Hạnh như đôi vẫn luôn làm, dù đôi khi có hay nói ra những câu đùa… khó hiểu, cơ mà dường như gia đình tôi vẫn chẳng hề để ý đến. Lên đến lớp, tôi vẫn cứ là một thằng Phong chăm chỉ, giỏi giang như tôi đã từng.
Tôi thậm chí còn chẳng hề có chút gì gọi là nao núng trong tất cả những thứ liên quan đến việc học, có khi điểm còn cao hơn cả trước lúc tôi… suy sụp. Đối với bạn bè, đặc biệt là những người thân thiết như Ái Quyên, Tuyết Mai hay thằng Đức, thằng Linh, tôi luôn luôn cố gắng rặn mình nở nụ cười liên tục, khiến đôi lúc bọn nó còn tưởng tôi bị… điên.
Nhưng nói gì thì nói, Tuyết Mai dù ngoài mặt vẫn cố gắng động viên tôi thường xuyên và giả vờ như đã yên tâm về tôi, thế nhưng tôi vẫn biết, rất nhiều lần, nàng luôn hướng về phía tôi bằng cái nhìn tội nghiệp và thương cảm, dù rằng nàng không hề nói ra điều đó. Tôi có cảm giác Tuyết Mai quả thực đã biết và hiểu về tôi nhiều hơn tất cả những người khác, và trong mơ hồ suy nghĩ của tôi, đôi lúc, tôi đã nghĩ rằng, Tuyết Mai thật sự rất giống… Uyển My của tôi.
Nhưng Tuyết Mai vẫn là một cô nàng tinh tế và hiểu chuyện, điều này khác hẳn với những gì nàng thể hiện trong quãng thời gian đầu biết nhau. Nàng cũng chủ động bắt chuyện với tôi ít hơn, chỉ quan tâm lặng lẽ từ phía xa. Nhưng không chỉ có nàng, bản thân tôi cũng cố ý không tiếp xúc quá nhiều với Tuyết Mai, vì như đã nói, tôi sợ cái cảm giác khi đối diện với nàng, vì sự cuốn hút đó quả thực không thể cưỡng lại được.
Có những hôm, tôi vờ như bận việc gì đó rồi tót ra ngoài vào giờ đổi tiết, đủ thời gian để thằng Long đen có cơ hội đến gần và tranh thủ một cuộc hẹn với Tuyết Mai của nó. Chẳng biết kế hoạch của thằng Long có thành công hay không, nhưng tôi cam đoan là nó đã phấn khởi hơn dạo trước, vậy cũng mừng cho nó, cho Tuyết Mai nữa chứ.
Tôi vẫn đến nhà Uyển My vào mỗi buổi chiều, nhưng tôi cố gắng không ở lại đó quá lâu, chỉ quanh quẩn trong sân vườn, thăm thú mấy con cá trong hòn non bộ, ngắm nhìn hít thở không khí đôi chút rồi lại rất nhanh chạy trốn về nhà. Tôi thậm chí còn chẳng dám vào trong, chẳng dám nhìn ngắm cái khung cảnh mà sẽ khiến tôi lại nhớ về Uyển My thêm nhiều nữa, lòng tôi đã đủ đau đớn rồi mà.
Dạo gần đây, thằng Hải vẫn liên tục nhắn tin, gọi điện cho tôi để hỏi thăm về tung tích của Uyển My, thế nhưng trái với những sự mong mỏi của nó, tôi không còn chút tâm trạng nào để trả lời ngoài một câu chốt hạ “Tao cũng đang tìm” để nó tạm thời yên tâm. Nhưng sự cố chấp của thằng Hải chưa bao giờ là thứ có thể biến mất đi được, và nó vẫn bỏ ngoài tai những sự bất lực của tôi và tiếp tục làm phiền tôi như chưa có chuyện gì xảy ra. Thật may mắn làm sao, tính năng “chặn người dùng” là một trong những tính năng cơ bản nhất của Facebook, và nó lại một lần nữa, được tôi áp dụng cho đối tượng cần áp dụng nhất. Có thể nó sẽ biết, nhưng nó cũng chẳng thể thay đổi thế cục được, vì tôi đã muốn như thế kia mà.
Tôi vẫn giữ thói quen kiểm tra trạng thái hoạt động của Uyển My, vẫn thường xuyên nhắn tin chúc nàng ngủ ngon mỗi ngày, dù những tin nhắn ấy mặc định sẽ không bao giờ được trả lời, thậm chí được xem bởi nàng tiểu thư của tôi. Nhưng tôi sẽ cảm thấy thật áy náy và day dứt nếu như không làm chuyện đó mỗi ngày, vì tôi hy vọng, trong số hàng ngàn, hàng vạn những lời nhắn gửi thăm thẳm đó của mình, chỉ một tin nhắn đến được với Uyển My, đó cũng sẽ là niềm an ủi lớn lao nhất dành cho tôi rồi, chắc chắn là vậy.
Và sau tất cả, khi trở về căn phòng thân yêu của mình, một mình gặm nhấm nỗi cô đơn, thì tôi lại vô tư để cho sự yếu đuối và nỗi buồn khổ trong lòng mình trải dài ra một cách tự do nhất có thể. Tôi không cố gắng kìm nén thêm những cảm xúc khó chịu ấy vào lòng nữa, vì tôi biết, nếu như ngay cả với chính bản thân mình, tôi còn không thành thật nổi, thì thật khó để tôi chống chọi được với những tác nhân từ bên ngoài, và thật khó để vai diễn của tôi có thể được hoàn thành một cách trọn vẹn.
Đêm nay, lại một đêm nữa, cũng như bao đêm khác, trong mấy tuần vừa qua, kịch bản cho giấc ngủ tạm bợ của tôi vẫn cứ mãi như thế và chẳng hề thay đổi. Ban đầu, tôi sẽ cứ trằn trọc thao thức mãi không sao chợp mắt được. Tôi cứ lặng người nghĩ đến những kỷ niệm buồn vui của tôi và Uyển My, từng chút, từng chút một. Những thước phim rực rỡ nhất thời tuổi trẻ của tôi cứ hờ hững lướt qua, để lại trong lòng tôi những nỗi niềm chẳng biết giãi bày cùng ai.
Tôi nhớ Uyển My, tôi thương nàng thật nhiều, nhưng làm sao để nàng biết được, ngay lúc này đây, tôi đang đau khổ và quặn thắt đến nhường nào. Tôi biết Uyển My là người trọng danh dự, hơn thế nữa, nàng vẫn luôn tự tin và tự hào về nhan sắc xinh đẹp, kiều diễm của mình, vậy nên, trong giờ phút khó khăn này, việc nàng chẳng muốn giáp mặt với tôi rõ ràng là một điều hoàn toàn… bình thường.
Nếu xét một cách tích cực hơn, việc hai đứa chúng tôi tạm thời không gặp nhau cũng là một điều tốt, tốt cho nàng và cũng tốt cả cho tôi, đủ để hai đứa luôn luôn giữ được những hình ảnh đẹp nhất về nhau. Nhưng việc đó cũng vô tình làm cho nó trở thành một điều… không ổn, vì một khi đã muốn cùng nhau nắm tay đi đến cuối con đường, thì chúng tôi buộc lòng sẽ phải cùng nhau gánh chịu hết mọi cực khổ, khó khăn và thử thách. Đau ốm bệnh tật dĩ nhiên là điều chẳng ai muốn, nhưng có một người ở bên để sẻ chia và đồng hành chưa bao giờ là một điều không đúng, và tôi thiết nghĩ rằng, mình đã sẵn sàng và đủ khả năng làm được điều cao cả đó, chỉ tiếc là, Uyển My đã không để điều đó xảy ra.
Loay hoay mãi một lúc lâu, tôi giật mình ngồi bật dậy khi đồng hồ đã vượt qua mốc 1h sáng. Trong không gian yên lặng đến đáng sợ, tôi không thể nào giữ nổi cho mình trạng thái bình tĩnh cũng như tỉnh táo. Chẳng biết mọi người trên thế giới này có ai đã từng trải qua những cảm giác giống tôi hay không, nhưng mà mỗi khi đêm xuống, tôi luôn luôn sợ và thường xuyên nghĩ đến những vấn đề tiêu cực cũng như những chuyện buồn trong tương lai.
Cụ thể chính là việc sau này, tôi rất sợ đến một lúc nào đó, ba mẹ tôi cũng sẽ không còn trên thế gian này nữa, và khi ấy, tôi thực sự nghĩ mình sẽ vô cùng, vô cùng đau khổ. Tôi biết điều này chắc chắn sẽ phải xảy ra, nhưng tôi không làm cách nào có thể xóa bỏ đi được những suy nghĩ tiêu cực ấy ra khỏi đầu, nhất là khi tôi gặp phải những chuyện không vui.
Nhưng lạ ở chỗ, khi trời sáng, những suy nghĩ kiểu như vậy lại rất ít khi có cơ hội nhen nhóm trong đầu tôi, dường như khi ấy, không gian rực rỡ ánh bình minh khiến con người tôi dường như tích cực lên rất nhiều. Và những khi ấy, tôi lại thầm cảm ơn tạo hóa, vì đã tạo ra ban ngày và ban đêm, chứ nếu không, chắc giờ này, tôi đã phải sống trong cảnh trầm cảm kéo dài suốt đời mất rồi.
Ngày còn bé, tôi nhớ có một cô giáo đã nói với tôi một câu rất hay, và đến tận bây giờ, tôi vẫn luôn luôn ghi nhớ rồi lấy nó làm tôn chỉ cho cuộc sống, đó là câu “Dù ngày mai có ra sao đi chăng nữa, thì ra sao cũng sẽ… chẳng sao cả”. Thật vậy, ngày mai sẽ là một ngày mới, sẽ có những cơ hội mới, những cánh cửa mới, chừng nào bạn vẫn còn hiện diện trên thế gian này, thì đó đã là một điều may mắn và hạnh phúc nhất rồi, quan tâm làm gì đến những câu chuyện buồn tủi phù phiếm. Mỗi khi buồn, tôi lại nhớ về câu nói ấy, và rồi thì cố gắng tự trấn an mình, rằng mọi chuyện rồi cũng sẽ… ổn thôi mà, phải vậy không?
Nhưng nói đi thì cũng phải nói lại, với một không gian quá đỗi tĩnh lặng kiểu này, cộng thêm tâm trạng ủ dột và buồn bã chạm đáy, tôi chẳng thể nào đủ dũng khí để tự an ủi bản thân mình như vậy cả. Hơn thế nữa, bây giờ đang là giấc khuya, tôi cũng không thể mở nhạc xập xình để xua tan đi sự ảm đạm đó, vì nếu làm vậy, trước khi chết vì trầm cảm, mẹ tôi sẽ cầm chổi quất thẳng vào đỉnh đầu của tôi không thương tiếc, và sau đó thì… làm gì còn sau đó nữa.
Nghĩ ngợi vẩn vơ một hồi, tôi quyết định… phóng xe thẳng đến quán net của ông Khánh, nơi vẫn luôn có con nhóc Nhi mỏ hỗn nhưng tốt bụng ở đó. Mỗi lúc tuyệt vọng, quả thực tôi chỉ nghĩ đến nhỏ Nhi, con nhỏ em gái láu cá nhưng cũng rất thương tôi như một chỗ dựa tinh thần vững chắc nhất. Nhỏ Nhi dường như chẳng bao giờ biết buồn, và nó cũng luôn luôn muốn những người xung quanh phải như vậy, vì với nó, cuộc đời này có bao nhiêu mà sầu:
– Alo, nghe nè cha nội, gọi gì giờ này? – Giọng nhỏ Nhi bực bội…
– Mở cửa cho anh, đang trước quán nè!
– Điên hay gì giờ này ra đây, bị gì nữa hả? – Nhỏ Nhi quát lớn nhưng chợt khựng lại ngay…
– Mở đi, nhiều lời!
– Mé…
Miệng thì chửi vậy thôi, nhưng tay chân vẫn nhanh nhảu ra đón ông anh quý hóa, thiệt đúng là con nhỏ… tốt bụng:
– Sao rồi, tự dưng ghé là biết có chuyện rồi, chứ hơi đâu mà tốt bụng nhớ đến con em này đúng không?
– Hờ hờ, mày chỉ được cái… hiểu anh, sao giờ chưa ngủ?
Nhỏ Nhi gãi đầu, ngáp ngắn ngáp dài:
– Oáp, buồn ngủ thấy mẹ, mỗi tội là nay không có ai trông dùm, ráng thức thêm xíu nữa rồi ngủ nè!
– Mày nói ông Khánh cho nghỉ khuya đi, thuê đứa nào làm cũng được mà, mày con gái thức khuya không tốt đâu!
– Hay quá, anh tui, tốt quá, giới thiệu ai đi rồi thay, chứ papa không có tin tưởng ai ngoài tui rồi đó!
Ông Khánh hơn con nhóc này tầm chục tuổi, vậy mà nó gọi ổng là “papa” xưng “con” mới ghê. Ai mà không biết sự thực chắc lại nghĩ hai người này có mối quan hệ không lành mạnh lắm, cũng may không phải tôi:
– Không thôi thì bắt mấy thằng chơi đêm nạp tiền vô mà chơi, không thì phắn!
– Cũng là một ý hay, bữa tui nói rồi mà papa chưa chịu, ổng kêu nhiều khi khách bị này bị kia cần người giúp đỡ thì sao…
Nhỏ Nhi vừa nói vừa dắt tôi vào quán, ngay quầy thu ngân mà nó đang ngồi. Gọi là quầy thu ngân hoàn toàn không sai tẹo nào, vì chỉ cách đây gần 1 năm, lúc tôi còn thường xuyên có mặt, nhỏ Nhi còn ngồi tính tiền ngay sát dàn máy chơi của khách, vậy mà giờ ông Khánh đã xây cho nó nguyên một cái quầy với đầy đủ tiện nghi từ máy chủ cho đến một chiếc giường con con để nó nằm nghỉ, đã thế còn có cả TV, tủ lạnh đủ kiểu nữa chứ:
– Mày sướng quá ha, ngồi tính tiền kiểu này anh mày ngồi cả ngày cũng được – Tôi chép miệng…
– Ừa, giỏi, vậy ngồi trông quán đi, tui ngủ, có gì gọi tui dậy!
Nó không nói không rằng, lăn quay ra giường cái một, chăn ấm nệm êm không thiếu gì, đúng là một cuộc sống… đầy mơ ước:
– Ê con kia, không hỏi thăm anh mày mà ngủ à?
Nhỏ vỗ bồm bộp lên chiếc ghế ngay máy tính tiền, mắt vẫn nhắm tịt:
– Ngồi đây! Rồi kể gì kể, đau lưng lắm rồi!
Tôi ngoan ngoãn ngồi xuống, và thành thật kể lại mọi diễn biến trong suốt quãng thời gian qua. Nhỏ Nhi chẳng biết có nghe được trọn vẹn câu chuyện không mà cứ chốc chốc, tôi lại thấy nó khẽ gật đầu, dù rằng vẫn đang nằm ôm gối, hai mắt chưa bao giờ biết mở ra dù chỉ là nửa khắc:
– Chuyện là vậy đó! – Tôi thở hắt ra, ngồi ngả người ra phía sau…
– …
– Mày nghĩ sao?
– …
– Ê!
– …
– Cái con chó con này, anh mày nói có nghe không vậy?
Tôi cốc nhẹ lên trán nhỏ Nhi khiến nhỏ nhăn nhó, vùng vằng:
– Mé, tự nhiên… đánh người ta, ngủ cũng không yên nữa!
– Tự nhiên hả? Mày bảo anh kể rồi mày ngủ?
– Thì tui bảo ông kể, chứ tui có nói là tui nghe không? – Nhỏ Nhi chống chế…
– Mày giỡn mặt tao hả Nhi?
– Giỡn mặt đó rồi sao, bước vô kiếm ăn! – Nhỏ vênh mặt thách thức, tay vẫn xoa lên đầu…
– Á đù, mày thích thì bố chiều…
Tôi vung tay lên, toan cốc nó một cái nữa, nhưng chợt khựng lại ngay tắp lự khi bất thình lình… một con nhỏ tiến đến trước quầy thu ngân, nhẹ giọng:
– Tính tiền em ơi!
Tôi vội thu nắm tay lại, quay ghế về phía màn hình tính tiền, quan sát số giờ số tiền trước khi ngước lên hỏi con nhỏ và sững người khi chợt nhận ra một khuôn mặt thân quen trong cái ánh sáng lập lòe của căn phòng, con nhỏ này, chính là:
– Ủa? Quỳnh? Quỳnh hả? Phải Quỳnh không? – Tôi hốt hoảng đứng bật dậy…
– Ai? Ủa, anh Phong? – Con nhỏ tròn mắt ngạc nhiên, nhìn tôi bất động…
– Quỳnh làm gì ở đây vậy?
– …
Cuộc hội ngộ quá đỗi bất ngờ khiến tôi chẳng còn tin được vào mắt mình nữa, vì việc gặp lại Quỳnh là một trong những điều tưởng như vô lý nhất trên cái cõi đời này mà tôi có thể nghĩ đến. Nhưng khoan hãy nói về diễn biến tiếp theo, dừng ngay lại chỗ này một chút, để tôi kể cho mọi người nghe về cô nàng Quỳnh “của tôi” đã nhé.
Trần Phương Quỳnh, 25 tuổi, bằng tuổi với tôi, hiện tại thì không biết đang làm gì, nhưng cách đây gần 20 năm, nó và tôi là đôi bạn thân hơn cả chữ thân, hoàn toàn có thể xem là cặp thanh mai trúc mã đẹp nhất trên đời, ít nhất là trong suy nghĩ của tôi và nó lúc bấy giờ. Gia đình tôi đã ở đó từ lâu, nhưng mãi đến năm tôi lên 6 tuổi, tôi mới biết đến Quỳnh, vì nhà nó cũng vừa chuyển về ở cạnh nhà tôi.
Nói ở cạnh cũng không hoàn toàn đúng, vì nhà của Quỳnh cách nhà tôi tầm 2, 3 căn gì đó, nhưng vì ngày nào cũng chơi với nhau, thành ra tôi mặc định nó như là cô bạn… nhà bên. Ngày còn nhỏ, tôi hung hăng và háo thắng hơn bây giờ rất nhiều, vậy nên tôi bắt Quỳnh không được gọi tôi bằng tên, mà nó phải gọi tôi bằng anh, vì tôi là “đại ca” của lũ nhóc trong xóm, của một băng đảng khét tiếng với… 2 thành viên là nó và tôi, vậy nên, nó phải nghe lời tôi, hờ hờ. Cũng chính vì lý do đó, Quỳnh gọi tôi bằng anh suốt từ nhỏ đến giờ, nên nó quen, không sửa được, chứ nó bằng tuổi tôi, thậm chí còn lớn tháng hơn tôi nữa kìa.
Gia đình Quỳnh là một gia đình khá ngộ nghĩnh, đặc biệt là ở những năm 2000, khi ba nó là người ngoại quốc, người Úc, còn mẹ nó là người Việt Nam, vậy nên, nói chính xác, Quỳnh là con lai, nên nó xinh xắn hơn người bình thường rất nhiều, dù rằng theo con mắt không tinh đời lắm của tôi, Quỳnh giống mẹ nó hơn là giống ba, và phải đến 70% là nó giống người Việt, dù vẫn có một chút gì đó ưu tú hơn. Không biết lúc đó có phải do ba mẹ nó sắp xếp hay không, mà ngay khi vừa chuyển đến gần nhà tôi, nó đã được ba mẹ đăng ký vào học lớp 1 cùng lúc với tôi, dĩ nhiên là cũng cùng lớp luôn:
– Có gì Phong trông nom Quỳnh giúp cô nha! – Mẹ Quỳnh tươi tắn nói…
– Cô cứ yên tâm, thằng nào bắt nạt nó là con “quýnh” thằng đó liền! – Tôi vỗ ngực tự hào…
– Thôi mà, chỉ cần hai đứa bảo ban nhau là được rồi, không cần đánh lộn đâu! – Mẹ nó lộ vẻ lo lắng vì độ hổ báo của tôi…
Ngày đó tôi hung hăng và quyết đoán bao nhiêu thì bây giờ lại e dè bấy nhiêu, tôi nói 1, Quỳnh chẳng bao giờ dám nói 2:
– Mày đừng sợ, thằng nào chọc mày cứ nói tao biết, tao đập nó ngay!
– Thôi… không ai chọc em hết, em không sao!
Ngày đầu tiên đi học, dù trong lòng vẫn còn nhiều bỡ ngỡ, tôi đã tỏ ra tư chất thủ lĩnh và sự quyết đoán như một người đàn ông bằng cách dắt tay Quỳnh vào lớp một cách hiên ngang, trước khi cãi luôn lại lời của cô giáo chủ nhiệm, chỉ để tôi có thể hoàn thành trách nhiệm to lớn, đó là bảo vệ… Quỳnh:
– Cô ơi, con muốn ngồi ở đây với Quỳnh!
Tôi lớn tiếng làm Quỳnh xấu hổ đỏ mặt, nó cứ nép mình sau lưng tôi mãi cho đến khi cô chủ nhiệm cười tươi đồng ý:
– Ừ, hai bạn quen nhau trước rồi hả?
– Dạ, con muốn ngồi cạnh Quỳnh để bảo vệ nó! – Tôi cứng rắn…
– Ừ, rồi, Phong bảo vệ Quỳnh cẩn thận nhé!
Cô cười hiền rồi rảo bước thật nhanh, trong khi Quỳnh vẫn ngượng chín người đằng sau tôi:
– Cô đi rồi, mày đừng sợ, có tao đây!
– Lần sau anh… đừng như vậy nữa, kỳ lắm!
– Kỳ gì mà kỳ, mày thật ngốc, tao đã hứa với mẹ mày rồi, tao sẽ bảo vệ mày, đừng có lo!
Tình bạn của tôi và Quỳnh diễn biến tốt đẹp và hoàn hảo đến mức không ngờ. Dẫu có đôi khi, tôi và nó vẫn cãi nhau, vẫn giận nhau mấy ngày liền vì cái tính hậu đậu của tôi, không lo chuẩn bị dụng cụ sách vở mà cứ suốt ngày lấy của nó, rồi làm mất luôn vào cuối giờ.
Hai đứa tôi đi đâu, chơi gì cũng có nhau, hễ Quỳnh muốn là tôi sẽ làm cho bằng được, vì tôi luôn nhớ đến lời hứa của tôi với mẹ nó, rằng sẽ bảo vệ nó mọi lúc mọi nơi. Kỷ niệm đáng nhớ nhất mà tôi luôn không quên khi nhắc đến Quỳnh, đó là vào năm hai đứa chúng tôi học lớp 5, tức là khoảng 5 năm sau ngày đầu quen biết, khi này, bọn tôi đã quá thân thiết với nhau, không khác gì người trong gia đình, vậy nên chẳng bao giờ có chút khoảng cách nào cả.
Tôi là anh trai, còn Quỳnh là cô em gái bé bỏng… tâm hồn, vì thể xác nó lúc này đã nhỉnh hơn tôi đôi chút. Chúng tôi vẫn học chung lớp với nhau, vì nghe đâu ba mẹ của Quỳnh luôn phải vất vả xin phép nhà trường để Quỳnh luôn luôn được học chung lớp với tôi, vì Quỳnh muốn thế, tôi cũng muốn, hơn nữa dù sao ba mẹ nó cũng rất tin tưởng tôi kia mà:
– Tối nay lớp mình có diễn văn nghệ trước trường, anh đưa em đi nghen? – Quỳnh níu tay tôi, thủ thỉ…
– Mày làm gì trong đó?
– Em múa, hihi – Quỳnh tươi tắn nhìn tôi…
– Tao có thấy mày tập bao giờ đâu?
Quỳnh nhăn mặt, đánh nhẹ vào vai tôi, nói giọng quở trách:
– Em có tập, mà em rủ anh sang xem anh có sang đâu!
– Tao tưởng mày tập… dưỡng sinh, tao không khoái, tao chỉ thích… tập võ!
– Dưỡng sinh cái đầu anh đó, người ta múa đẹp vậy mà – Quỳnh dậm chân xuống đất giận dỗi…
– Rồi rồi, mấy giờ mày đi?
Thấy tôi xuống nước, Quỳnh lại vui vẻ trở lại, nó cười tít mắt:
– Hihi, 6h là bắt đầu, em diễn đầu tiên – Quỳnh hứng khởi đáp…
– Rồi, rồi, để 6h tao đưa mày đi!
Nói đưa là nói thật, vì ngày đó thì ba mẹ Quỳnh thường xuyên vắng nhà, ba nó thì đi công tác suốt, cứ bay bay về về Việt Nam với Úc liền tù tì, thi thoảng khi nghỉ hè thì nó cũng được ba đưa về quê thăm ông bà nội, hết hè lại về Việt Nam học tiếp, thành ra Quỳnh cũng không lạ lẫm gì với lịch trình đó, nó dửng dưng như không. Mẹ nó thì ở lại Việt Nam, bận rộn với công việc văn phòng, vì bà là người thích tự lập, không muốn dựa dẫm vào chồng, nên cũng ít khi ở nhà. Chính vì lẽ đó, cả hai người đều hoàn toàn tin tưởng tuyệt đối vào tôi, và trao gửi Quỳnh cho tôi không chút đắn đo, vì lúc này, tôi đã học võ được mấy năm rồi, dư sức bảo vệ Quỳnh, mặc dù chưa… đụng chuyện bao giờ.
Nhưng rồi thì cầu được ước thấy, ngay buổi biểu diễn văn nghệ tối hôm đó, cơ hội để tôi nổi máu anh hùng đã đến. Tôi không nhớ rằng tụi lớp tôi đang diễn xuất cái gì, múa máy ra làm sao, cả buổi tôi chỉ tập trung nhìn về phía Quỳnh, nơi nó cứ chốc chốc lại vuốt mái tóc dài óng ả rồi nở một nụ cười làm xao xuyến bọn con trai bên dưới. Quỳnh là con lai, nên vẻ đẹp của nó cũng thực sự rất khác biệt.
Sống mũi nó cao, da nó trắng, tóc nó hơi nâu nâu vàng vàng, nhìn đến là mê, khác hẳn với bọn con gái thò lò mũi xanh lớp tôi. Nhưng mọi chuyện cũng chẳng có gì đáng nói nếu như ở cuối vở diễn, sự vụ sau đây không diễn ra. Số là ở những giây cuối cùng, không rõ là vô tình hay hữu ý, Quỳnh với vai trò là nữ chính sẽ lao lên phía trước để một thằng ôm eo nó nhấc bổng lên và xoay mấy vòng.
Không biết là tập tành thế nào hay có nguyên nhân khác, thằng này vừa nhấc Quỳnh lên được vài giây thì nó đã… rụng như sung, và rồi trượt tay, nó không ôm eo Quỳnh nữa, và hai bàn tay đã đụng chạm vào một chỗ khác… vô cùng nhạy cảm. Như đã nói, Quỳnh là con lai, nên nó phát triển hơn so với đám bạn cùng trang lứa. Mới lớp 5, nhưng nó đã cao lêu nghêu rồi, thậm chí còn hơn tôi vài phân, và cơ thể nó thì dĩ nhiên cũng… phổng phao hơn bình thường.
Chẳng thế mà ngay khi đôi bàn tay hư hỏng của thằng nhãi kia vừa chạm vào… khu vực cấm, Quỳnh đã hốt hoảng hét lên thật lớn giữa thanh thiên bạch nhật. Bị bất ngờ, thằng kia dù không cố ý nhưng cũng giật mình buông tay ra, làm Quỳnh ngã sấp xuống sàn diễn. Một tiếng “rầm” dữ dội vang lên, và Quỳnh ôm mặt khóc nức nở ngay sau đó vì đau:
– Huhuhu…
Tiếng khóc của Quỳnh khiến tôi nóng máu, và trong lúc thằng nhãi kia vẫn còn đang ngơ ngác chưa hiểu chuyện gì, tôi đã bất thình lình lao thẳng lên sân khấu và đấm nó một cú thôi sơn trước sự chứng kiến của hàng trăm, hàng nghìn ánh mắt, từ thầy cô cho đến quý phụ huynh:
– Cái thằng này, sao mày dám chọc Quỳnh khóc hả?
– Ơ… ơ…
Với một đứa nhóc tầm tuổi này, dĩ nhiên không thằng nào đủ trình độ tránh được đòn quyền của tôi, một đứa đã được đích thân tuyển thủ Karate quốc gia là ba tôi dạy dỗ từ tấm bé. Nó ăn trọn một đấm của tôi, ngã lăn ra đất, tưởng chừng như muốn bất tỉnh:
– Mày mà làm Quỳnh khóc nữa là tao sẽ đấm vào mặt mày thêm một trăm cái nữa!
Nhưng không để cho tôi có thời gian tiếp tục manh động, một số thầy cô ở hàng ghế đầu đã rất nhanh lao tới và kéo tôi ra bên ngoài, không quên kiểm tra tình trạng sức khỏe của thằng nhóc kia như thế nào. Mà công nhận ngày đó tôi cũng liều thật, lỡ mà nó có mệnh hệ gì, chắc ba mẹ tôi không bao giờ dám ngẩng mặt lên nhìn đời nữa.
Sau màn “diễu võ giương oai” đó, tôi bị kỷ luật nặng nề, phạt trực nhật xuyên suốt 1 tháng, phải chép phạt tận 50 trang giấy và hạ hạnh kiểm xuống mức “khá” vì cái thói côn đồ hung hăng. Khỏi cần nói, về đến nhà thì ba tôi đánh tôi nát đít, vết thương hằn lên mông tôi suốt cả mấy tuần trời chưa hết, ngồi xuống là đau thấu trời xanh. Nhưng có ra sao thì đúng là cũng chẳng sao, vì sau sự kiện đó, Quỳnh luôn luôn nhìn tôi bằng một ánh mắt đầy… ngưỡng mộ, có lẽ vì nó biết rằng, trên cuộc đời này, ngoài ba mẹ nó ra, thì tôi chắc chắn là người thương yêu và bảo vệ nó nhất:
– Anh nghĩ gì mà cười vậy? Lại tính trêu em phải không? – Quỳnh khẽ vỗ vai tôi, nó cười tít mắt…
Tôi ngơ ngác nhìn cô bé Quỳnh ngày nào còn bé xíu, lẽo đẽo chạy sau lưng của tôi, giờ đã là một cô gái xinh đẹp, trưởng thành, và khẽ bất giác mỉm cười nhìn nó:
– Cảm ơn Quỳnh vì đã về với anh…
Tôi không biết tại sao Quỳnh ở đây, cũng chẳng biết nó sẽ về Việt Nam bao lâu, và thậm chí thì tôi cũng chẳng cần biết điều đó, chỉ cần nhìn thấy Quỳnh là tôi đã thực sự rất vui, rất rất vui rồi. Tôi nhớ nó da diết, chắc nó chẳng biết đâu. Và hơn lúc nào hết, ngay bây giờ, khi mà tôi tưởng chừng như sẽ tiếp tục phải gánh chịu nỗi buồn khổ đó một mình, thì Quỳnh đã quay về, và lại ngồi trước mặt tôi như ngày nào, và có lẽ nó sẽ lắng nghe tất cả mọi tâm sự thầm kín nhất của tôi, như một cô em gái bé bỏng đáng yêu như nó đã từng.
Quỳnh không nói gì, chỉ nhìn tôi ngơ ngác, có lẽ nó không thể hiểu nổi tôi đang nghĩ gì, nói gì, và dĩ nhiên ngay lúc đó, Quỳnh cũng chẳng thể mường tượng ra được, nó sẽ đóng một vai trò vô cùng quan trọng trong hành trình khám phá ra sự thật của tôi, một sự thật… kinh hoàng và hãi hùng hơn tất thảy những gì tôi tưởng tượng…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 113 |
Ngày cập nhật | 08/01/2025 05:35 (GMT+7) |