Càng vào sâu, số lượng cao thủ càng được thu gọn, và ai cũng đã có cho mình những chiến thuật riêng để ứng phó. Hôm nay, Quỳnh cũng có mặt để cỗ vũ cho tôi, dĩ nhiên là cả hội bạn thân thích, đặc biệt là có cả dì Hạnh và thằng Đức, những người đã được tôi vận động hành lang hết sức để có mặt khuấy động không khí, nhưng xem chừng ngoài dì Hạnh ra thì thằng Đức không có vẻ gì là muốn làm cả:
– Đừng nương tay nha sư phụ! Con chờ ngày này lâu lắm rồi đó!
– Chắc không? – Tôi nheo mắt cười…
– Sư phụ chính là mục tiêu mà con muốn đạt được. Con biết mình không bằng, nhưng có một người để theo đuổi cũng là rất thú vị mà, đúng không?
Câu nói của Thanh Ngân bất giác khiến tôi trùng xuống, vì quả thực, khi tôi còn đang mải miết theo đuổi bóng hình của Uyển My, thì phía sau lưng tôi, những người khác cũng xem tôi như một mục tiêu mà họ cần nhắm đến, và tôi thì dường như chẳng mảy may nhận ra điều đó.
Thằng BJJ kia tiếp tục để lại ấn tượng khi đè bẹp đối thủ của mình trong trận đấu đầu tiên, kế đến là thằng Trí không có số lùi với chiến thắng áp đảo nữa. À mà quên, ở cặp trận còn lại vừa kết thúc, thằng to con kia cũng kịp thể hiện đẳng cấp, mà đến bây giờ tôi mới biết tên của nó là Hòa, một thằng nhìn thì khá hiền lành nhưng trên sàn đấu lại là một câu chuyện khác.
Trận đấu bắt đầu, và hai chúng tôi cùng đồng thanh cúi người chắp quyền hành lễ:
– Xin được chỉ giáo!
Không cần đợi quá lâu, nhỏ Ngân tấn công trực diện về phía tôi bằng những đòn cước vô cùng biến ảo và đẹp mắt. Như thường lệ, tôi tập trung cao độ và cố gắng lách ra hết khỏi những đòn thế mạnh mẽ này. Nhỏ Ngân năm nay xem chừng đã khá hơn năm ngoái rất nhiều, chưa kể thêm nhiều kiến thức bổ ích mà tôi truyền đạt lại, nhỏ có vẻ cũng đã biến mình trở thành một ứng cử viên nặng ký:
– Dừng lại, 1 điểm cho Thanh Ngân!
Trong lúc mải mê suy nghĩ, tôi chợt khựng lại mất một nhịp và để nhỏ Ngân dễ dàng tung cước trúng bụng đau điếng, cũng may là có áo giáp, chứ không tôi cũng khó qua khỏi:
– Tập trung đi nha, nghĩ gì đó sư phụ?
– Giỏi, tiếp đi!
Thế trận giằng co kéo dài trong suốt quãng thời gian khoảng 5 phút tiếp theo. Tôi tung quyền, nhỏ Ngân lùi lại, nhỏ tung cước, tôi cong người tránh né. Tất nhiên cũng có những lúc quyền cước chạm nhau, hoặc thi thoảng tôi lại quên mất không được đánh vào phần thân người của con gái làm trọng tài tuýt còi liên tục:
– Phù… đánh yếu thế, tiếp đi! – Nhỏ Ngân thở dốc thách thức…
– Đầu hàng đi! Đánh thật đấy nhé! – Tôi gằn giọng đáp trả…
Và để chứng mình mình không nói suông, tôi quyết định sẽ dồn lực để tấn công trong pha này. Những đòn thế biến hóa diễn ra nhanh chóng mặt khiến Thanh Ngân hoàn toàn bị động, và trong một pha cố gắng ngăn cản cước pháp của tôi, nhỏ đã bị tôi đá trúng cẳng tay một cú rất đau, vì tôi nghe thấy một tiếng “chát” vang lên khô khốc giữa không gian căng thẳng:
– Aaa…
– Có sao không? Chịu thua đi! – Tôi khẽ nhăn mặt…
– Không!
Nhỏ Ngân gan lì tiếp tục lao tới, nhưng phần cánh tay bị tổn thương không thể khiến nhỏ tiếp tục áp đảo tôi được nữa, thắng thua xem ra đã rõ. Tôi năm lần bảy lượt khuyên Thanh Ngân đầu hàng, thế nhưng con nhỏ ương ngạnh này không bao giờ chịu lắng nghe, cứ liên tiếp lao tới tấn công và bị tôi hóa giải tất cả. Tôi không biết là do đối thủ của nhỏ Ngân trước đó quá yếu hay nhỏ thực sự bị… khớp khi gặp tôi, thế nhưng tôi cảm giác, Thanh Ngân tuy đã rất khá so với trước đó nhưng hoàn toàn không phải đối thủ của tôi, và tôi có thể tự tin dứt điểm bất cứ lúc nào, dù rằng thi thoảng tôi vẫn vô ý để nhỏ Ngân đá trúng vài cước vào hông:
– Thua đi, Ngân! – Tôi nhăn nhó nài nỉ…
– KHÔNG! KHÔNG THUA ĐÂU!!!
Nhỏ Ngân hét lớn và lao lên tung một cước trúng ngay hàm phải khiến tôi loạng choạng suýt ngã, vết thương cũ ban nãy lại rỉ máu khiến tôi cảm nhận được vị tanh rõ ràng phía trong miệng. Tôi ngước nhìn lên khán đài, nơi Tuyết Mai cũng như Quỳnh đang hồi hộp nín thở nhìn theo, và bất giác có một màn đấu tranh tư tưởng mãnh liệt trong đầu. Vì nếu tôi cứ tiếp tục dây dưa kiểu này, trước mắt là sẽ tốn thêm sức lực, xui rủi hơn nữa có thể dính chấn thương bất chợt ảnh hưởng đến trận tiếp theo, và có lẽ nên kết thúc mọi thứ thật nhanh là giải pháp ổn thỏa nhất. Thế nhưng trước mặt tôi đây là cô bạn thân thiết, cô đệ tử nhỏ đáng yêu của tôi, làm sao tôi nỡ lòng nào dồn nhỏ vào đường cùng kia chứ. Những khúc mắc cứ nảy đi nảy lại trong đầu khiến tôi như muốn phát điên. Cơ mà nhỏ Ngân dường như chẳng đọc thấu được tâm can tôi vào lúc ấy, nhỏ cứ thế liên tục tấn công một cách dồn dập và… vô vọng. Tôi như buông thõng người trong khoảng 15 giây đồng hồ, không buồn tránh né nữa, chỉ đưa tay chân lên cho có lệ, để cho nhỏ Ngân tha hồ tấn công và ghi điểm. Ở trên khắp các dãy khán đài, những tiếng huýt sáo đã bắt đầu xuất hiện vì có lẽ họ nghĩ rằng tôi lại tiếp tục… nhường Thanh Ngân lần nữa. Nhưng thật không may cho nhỏ Ngân, vì hôm nay tôi đã trở thành một con người hoàn toàn khác, nóng vội và vô tâm đến không thể nào tưởng tượng nổi. Liên tiếp nhận đòn đau, mình mẩy ê ẩm, khuyên ngăn mãi không được, máu nóng bốc lên chiếm trọn tâm trí. Và trong một giây không kiềm chế được chính mình, tôi điên tiết như muốn kết thúc mọi thứ thật nhanh, vì nóng lòng muốn biết món quà “bí mật” kia của tôi lắm rồi. Trong tích tắc, tôi bất chợt đưa chân chặn một cước khiến Thanh Ngân mất đà khuỵu xuống, và rồi thì ma xui quỷ khiến thế nào, tôi lại tiếp tục tung người lên không trung tung và xoay người thật nhanh để tung ra tuyệt kỹ Spinning Heel Kick trứ danh của mình. Một tiếng “bốp” vang lên rất mạnh và phần mũ bảo hộ của Thanh Ngân văng ra khỏi đầu trước khi nhỏ ngã uỵch xuống nền nhà trong tiếng thét thất kinh của đám con gái lớp tôi cũng như sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người:
– Knockout, Thanh Phong chiến thắng!
Rất nhanh, ngay sau khi Thanh Ngân ngã xuống, phần nhân tính trong con người tôi đã tỉnh thức và nhận ra mình vừa làm một chuyện không đáng tha thứ. Tôi đã nỡ nhẫn tâm tung đòn hiểm để kết liễu đệ tử yêu dấu, người bạn thân thiết, đáng thương của mình. Một cú đá mà nếu họa may đối thủ có là đàn ông cũng khó bề chịu nổi, huống hồ:
– ĐỒ KHỐN NẠN, TRÁNH RAAAAA!!!
Thằng Linh hét lớn, không giữ được bình tĩnh và nhanh chân chạy lại đẩy tôi ngã lăn ra sàn trước khi đến kiểm tra nhỏ Ngân. Tôi đờ người nhìn theo mà không có lấy nổi một lời giải thích, chỉ ngồi im ngơ ngác nhìn. Trọng tài dường như cũng nhận ra sự nguy hiểm vừa rồi nên đã ngay lập tức gọi đội y tế vào kiểm tra. Nhỏ Ngân nằm bất tỉnh và được đưa thằng Linh cõng chạy ra phía xe cấp cứu ở bên ngoài rồi rời đi sau đó không lâu. Tất cả mọi người có lẽ cũng không thể hiểu nổi những gì tôi vừa làm nữa, bọn họ đều chết lặng và không thốt nên lời, kể cả những đối thủ còn sót lại, và cả Quỳnh nữa. Em nhìn tôi bằng ánh mắt lo lắng, hai tay che miệng sợ sệt.
Sống mũi tôi cay lên bất chợt, khóe mắt như đã bắt đầu rưng rưng, tôi ôm đầu đầy tội lỗi gục mặt xuống tự trách mình, dường như sự nóng vội và ích kỷ đã biến tôi trở thành một kẻ phản diện đúng nghĩa, đúng cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Đây là trận đấu thứ 4 của tôi tại đại hội lần này, và cũng là lần thứ 4, tôi hạ knockout đối thủ của mình, càng lúc càng tàn bạo hơn, thậm chí lần này, nạn nhân của tôi lại là một bạn nữ, lại còn là cô bạn thân thiết của tôi nữa, tại sao mọi thứ lại thành ra như vậy:
“Mày đã làm gì thế hả Phong ơi?”
Tôi ôm đầu tự dằn vặt bản thân, nước mắt đã khẽ lăn trên gương mặt lúc này đang đỏ ửng vì nóng giận của tôi. Những giọt nước mắt phan lẫn mồ hôi như một liều thuốc an thần tức thời khiến tôi trở lại với bản ngã của mình ngay lập tức. Quỳnh lo lắng chạy xuống ngồi cạnh tôi, em nói như khóc:
– Anh Phong, anh sao thế?
Tôi ngước lên nhìn Quỳnh, gương mặt tràn ngập vẻ hối lỗi:
– Quỳnh ơi… anh… anh…
– Anh đừng sợ, có em đây rồi!
Quỳnh nắm chặt lấy tay tôi rồi kéo tôi ra ngoài, mặc kệ những tiếng chỉ trích của một bộ phận khán giả khi chứng kiến pha thi đấu thiếu thượng võ vừa rồi của tôi. Dĩ nhiên, bên cạnh những người không hài lòng, vẫn còn hơn phân nửa tỏ ra cực kỳ phấn khích vì sự quyết đoán và tính máu lửa trong trận đấu vừa rồi. Chẳng thế mà trong phút chốc, tôi bỗng nhận được sự quan tâm và cổ vũ cuồng nhiệt hơn bao giờ hết từ bốn phía khán đài, một phản anh hùng theo diện trùm cuối đúng nghĩa, một người đã hạ đo ván tất cả những trở ngại trên con đường tiến đến ngai vàng của mình, một ngai vàng mà tôi cũng chẳng rõ có nghĩa lý gì hay không nữa. Ngày hôm qua, Long đen gục ngã dưới chân tôi, cũng may nó là con trai, sức khỏe tốt, vậy nên chẳng hề hấn gì, còn ngay lúc này, Thanh Ngân một thân con gái, chẳng rõ có mệnh hệ gì không. Nếu quả thực sự hấp tấp và nóng vội cũng như bản tính ích ký của tôi khiến cô bạn thân xảy ra chuyện gì, chắc tôi không còn mặt mũi nào sống trên cõi đời này nữa:
– Anh… tệ lắm hả Quỳnh?
Tôi nhìn Quỳnh bằng ánh mắt cầu khiến và tràn ngập sự hối lỗi. Nhưng thật may mắn, rằng trước mắt tôi lúc này là Quỳnh chứ không phải ai khác, vì cô bạn nhỏ của tôi sẽ luôn luôn dùng tất cả sự bao dung, lòng trắc ẩn của mình để giúp tôi vượt qua thời khắc khó khăn này, chứ không phải là vùi dập tôi vì những sai lầm đã quá trễ để sửa lỗi. Em đưa tay lên vuốt ve gò má của tôi, tôi thấy khóe mắt em cũng đã rưng rưng:
– Không đâu, đó là sai lầm trong lúc thi đấu, không thể tránh khỏi, không phải lỗi của anh, nhé?
– Em có… ghét anh không?
– Hì, nếu chỉ vì anh đánh người ta quá mạnh tay mà em đâm ra ghét bỏ anh, thì ngày xưa em đã chẳng chạy theo anh suốt như thế…
– …
– Em biết em nên ngăn cản anh lại trước khi anh đánh nhau với người ta, nhưng em không muốn vậy, vì em biết, anh làm tất cả chỉ để bảo vệ em, và đó là niềm an ủi duy nhất của em ngày nhỏ, một sự quan tâm đặc biệt…
– …
– Dù trời đất này có sập xuống đi chăng nữa, em vẫn mãi mãi là người bạn nhỏ của anh, sẽ luôn luôn ủng hộ anh bất kể có thế nào. Anh Phong đừng sợ, có Quỳnh đây rồi, hen? – Em cười hiền nhìn tôi…
Những chia sẻ đầy chân tình của Quỳnh khiến trái tim tôi rung động mãnh liệt hơn bao giờ hết. Dẫu biết rằng tôi vẫn đang trong quá trình tìm kiếm bóng hình của Uyển My, Quỳnh vẫn luôn luôn ủng hộ và giúp đỡ tôi mọi lúc, mọi nơi. Sự vị tha và tình yêu thương mà Quỳnh dành riêng cho tôi quả thực là một thứ tình cảm đáng giá hơn cả vàng bạc, châu báu. Archimedes đã từng nói “hãy cho tôi một điểm tựa, tôi sẽ nhấc bổng quả đất lên”, và bây giờ đây, tôi cũng đã có cho riêng mình một điểm tựa thật vững chắc, một điểm tựa mà có lẽ sẽ không bao giờ rời bỏ hay phán xét tôi, một cô Quỳnh đáng thương và đáng yêu nhất trên đời.
Sau một hồi được Quỳnh an ủi ở ghế đá phía ngoài nhà thi đấu, tôi cũng được ban tổ chức gọi trở lại để chuẩn bị bắt đầu cho vòng bán kết đầy rực lửa với 4 cái tên sừng sỏ bậc nhất. Và không có gì ngoài dự đoán, Trí sẽ đối đầu với thằng Hòa to xác, còn đối thủ của tôi dĩ nhiên là thằng BJJ đầy rắn rỏi. Với tình hình hiện tại, tôi sẽ được nghỉ ngơi và nhìn cặp đấu giữa Trí và Hòa diễn ra trước. Tôi rảo bước về khu vực dành cho người tham gia, còn Quỳnh trở về với hàng ghế khán giả lúc này đã thiếu vắng thằng Linh và nhỏ Ngân như dự tính. Ngay khi vừa bước vào khu vực thay đồ, Trí đã nheo mắt nhìn về phía tôi:
– Sao thế Phong?
– Sao là sao?
– Em Ngân bạn mày mà, sao nặng tay thế?
– Tao… không có gì… lỡ tay thôi, nhưng về cơ bản không thể khác – Tôi đáp đầy khó hiểu…
– Tao cứ nghĩ mày lại nhường nữa cơ, hóa ra là không… – Nó cười nửa miệng nhìn tôi…
– Còn mày nữa đó, hẹn chung kết!
– Hừm, dĩ nhiên, đừng để bị loại đấy!
Tôi và nó cụng tay nhau như mọi lần trước khi Trí tiến ra phía ngoài và chuẩn bị cho vòng bán kết. Ngay khi hai đối thủ vừa bước ra, khán đài như muốn nổ tung lên trong sự phấn khích tột độ. Hầu hết các khán giả đều không thể ngồi im trước khi giải đấu bước vào giai đoạn quan trọng thế này, những tiếng hò reo cổ vũ khắp các góc khán đài vang lên, ai nấy đều đã có cho mình lựa chọn về danh hiệu quán quân của đại hội lần này:
– Hoét!!! Bắt đầu!!!
Trận thư hùng giữa Trí và Hòa chính thức nổ ra, và dù cho vẫn còn lăn tăn chuyện của nhỏ Ngân, tôi vẫn cố gắng căng mắt ra theo dõi diễn biến ở phía ngoài, vì một trong hai đứa này có thể sẽ là đối thủ của tôi trong trận chung kết vào ngày mai, với điều kiện là tôi chiến thắng được thằng BJJ đang nhếch mép nhìn tôi ở phía đối diện kia.
Hai thằng này đúng là một 9 một 10, cả sức vóc lẫn kỹ năng đều gần như là không có sự khác biệt quá nhiều. Tuy vậy, dường như Trí là một thằng thường xuyên đấu đối kháng hơn, thế nên nó ra đòn và phòng ngự vô cùng hiệu quả cũng như tinh giản, còn thằng Hòa có vẻ lại không được vậy. Sau hiệp 1 đầy thăm dò, thế trận bắt đầu căng thẳng dần khi hiệp 2 được bắt đầu. Hòa tấn công rất đa dạng, nhưng sức công phá trong các đòn thế là hơi thấp, dù thằng này đã cố gắng bắt bài và phản công lại những tình huống áp sát của Trí. Trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Trí chặn được một quyền của Hòa vào phần hông, và ngay lập tức, nó cong chân sút thẳng vào phần đầu vô cùng trống trải của Hòa trước mắt.
“Rầm”
Một tiếng động rất mạnh được tạo nên, thằng Hòa tối tăm mặt mũi, thiếu điều muốn ngã lăn ra sàn, tay chân lảo đảo. Chỉ chờ có thế, Trí tiếp tục nhảy bổ lên và tặng cho Hòa thêm một trỏ nữa vào phần cổ đau điếng. Trúng đòn nặng, Hòa ngã gục xuống, đầu gối tiếp xúc với sàn đấu tạo nên một tiếng va chạm rất lớn. Trí không chút do dự, nó lùi chân lại một nhịp trước khi đưa thẳng ra phía trước tạo thành một lực đẩy cực mạnh sút cái thân hình nặng nề của Hòa văng ra sau cả mét. Thằng Hòa không có chút cơ hội nào phản kháng chỉ sau đúng một sai lầm nhỏ nhoi, một trận đấu vô cùng chóng vánh nữa được Trí thiết lập đồng thời khẳng định rõ ràng đẳng cấp của nhà đương kim vô địch trong tiếng hò reo cổ vũ rầm trời của khán giả.
Sự cuồng nhiệt trên khắp các khán đài không giúp tôi đỡ lo lắng hơn, mà trái lại, càng làm tôi trở nên hồi hộp và nhiều tâm sự hơn bao giờ hết. Thiệt tình tôi không chắc mình có thắng được thằng BJJ kia hay không, chỉ là với cái tâm trạng ngổn ngang như bãi chiến trường này, tôi nghĩ mình sẽ có thể gặp bất lợi ngay khi vừa bắt đầu trận đấu, vì cuộc chiến của chính mình, tôi còn chưa giải quyết xong, thì lấy đâu ra năng lực để giải quyết một cuộc chiến khác còn gay cấn hơn ở ngoài đời thực.
Nếu như những tiếng hò reo cổ vũ dành cho Trí là những mảng miếng đầy tích cực, thì ngay khi tôi vừa xuất hiện và được xướng tên, một bầu không khí không thể nào diễn tả được đã vang lên. Một đám đông hò hét phấn khích, còn một phần khác thì huýt sáo inh ỏi để trù dập tôi, một kẻ phản diện với những màn thi đấu quá mức… cay cú đã tạo nên những pha thi đấu thực sự chẳng cần thiết một chút nào:
– Bắt đầu!!!
Ngay sau hiệu lệnh của trọng tài, tôi đã nhắm mắt lại và hít thật sâu trong vài giây, trước khi đưa mắt lên phía khán đài để tìm kiếm những sự động viên cuối cùng từ phía Quỳnh. Dĩ nhiên, Ái Quyên ở đó, Tuyết Mai ở đó, dì Hạnh của tôi cũng ở đó nốt, cơ mà lúc này, tôi chỉ quan tâm đến những gì Quỳnh nghĩ mà thôi, còn những người khác, quả thực chẳng quan trọng. Quỳnh âu yếm nhìn tôi, em mỉm cười tươi tắn khẽ gật đầu như tín hiệu lạc quan dành cho tôi, rằng hãy chiến đấu hết mình, đừng lo nghĩ gì cả. Tôi thu người, thở hắt ra và hơn lúc nào hết, mọi thứ đã sẵn sàng để nhập cuộc.
Thằng BJJ này là một thằng cực kỳ khó nhằn, tôi cam đoan là vậy. Nhìn thân hình rắn rỏi của nó cộng thêm sự tự tin tuyệt đối, tôi đồ rằng để thắng được thằng này, có lẽ tôi sẽ tốn vài cái khớp tay và khớp vai không biết chừng:
– Ái chà, cuối cùng cũng được gặp mày! – Nó cười khẩy…
– Mày… là thằng nào?
– Mày không biết tao, nhưng tao biết mày đấy, hê!
– Tao thì sao?
– Mày có con bồ ngon đấy, tao rất khoái! – Nó tiếp tục nụ cười đểu cáng của mình…
– Mày nói ai?
Tôi khẽ liếc đầu nhìn về phía Quỳnh, vì tôi cứ đinh ninh trong đầu rằng nó đang nói về Quỳnh, vì em là người duy nhất chạy xuống an ủi tôi sau khi tôi bất ngờ đánh gục Thanh Ngân một cách tàn bạo ban nãy. Và như đọc được suy nghĩ của tôi, thằng này cười khoái trá:
– Không phải nhỏ đó đâu, hê hê, nhỏ đó bình thường thôi!
– Chứ mày nói…
– Uyển My nhỉ?
– …
Sự khựng lại đột ngột của tôi khiến nó dường như vừa nhận biết được rằng nó đã nói đúng:
– Con nhỏ đó mới là ngon, chậc chậc, da trắng, mặt xinh, vòng nào ra vòng nấy, nhìn là thèm chảy dãi, hê hê!
Cái giọng điệu cợt nhả của nó khiến tôi trở nên ngay lập tức bị kích động hơn bao giờ hết. Điều không may rằng chính vì sự bốc đồng này, tôi sẽ phải trả giá đắt vì đối thủ của tôi, hoàn toàn không tầm thường một chút nào cả:
– CON MẸ MÀY… NÓI ÍT THÔI, CÂM MÕM VÀO ĐI!!!
Tôi hét lớn rồi ngay lập tức lao về phía nó đầy uy lực. Với sở trường MMA của mình, thằng này không vội tránh né mà nó chọn cách chụp gọn phần hông của tôi lại rồi ngay lập tức xoay người đứng sau lưng tôi. Và trong khoảnh khắc khi tôi còn chưa kịp định thần, nó đã nhấc bổng tôi lên qua đầu nó và “ném”, đúng nghĩ là “ném” người tôi ra phía sau. Bị bất ngờ, tôi không kịp trở tay và ăn trọn đòn hiểm của nó.
“Rầm”
Tôi tiếp đất trực tiếp bằng phần lưng và cổ, đau thấu trời xanh. Đây là một chiêu hoàn toàn không xa lạ của những tay đô vật mà tôi đã thuộc nằm lòng ngày còn nhỏ xem trên TV, một đòn German Suplex điển hình áp dụng vào thực tế rõ ràng trở nên vô cùng lợi hại. Những tiếng thét thất thanh trên các khán đài đã vang lên vì màn ra đòn hoàn hảo vừa rồi của thằng BJJ:
– Sao rồi, ê ẩm quá rồi hả?
Nó cười đểu cáng trong lúc tôi vẫn còn đang bận ôm cổ đầy đau đớn:
– Thằng chó… tao sẽ giết mày!!!
Không rút ra được kinh nghiệm, tôi tiếp tục lao vào phía nó như con thiêu thân đâm đầu vào ngọn lửa đang bùng cháy. Với tâm lý cửa trên, thằng này dễ dàng bắt bài được pha di chuyển lộ liễu của tôi. Lần này, nó không chơi lại đòn ban nãy mà chuyển sang tấn công vào vùng bụng của tôi. Ngay khi đầu gối của nó chuẩn bị tiếp xúc với thân người, tôi đã vất vả đưa hai tay chặn lại. Và dường như chỉ chờ có thể, thằng này chụp ngay phần cổ của tôi và khiến người tôi đau như chết đi sống lại bằng một đòn khóa quen thuộc của BJJ là Guillotine Choke. Không dừng lại ở đó, nó còn hạ thấp trọng tâm nằm hẳn xuống sàn và dùng hai chân nó kẹp chặt thân người tôi, không cho chút cơ hội nào để di chuyển. Một trong những đòn khóa cực kỳ lợi hại trong thi đấu MMA. Dĩ nhiên, nó biết thì tôi cũng biết, vì tôi cũng thường xuyên có cơ hội giao lưu với hội tập BJJ dạo trước, khi mà tôi còn chăm chỉ sang võ đường của sư phụ để luyện tập.
Thằng này siết tôi chặt đến nỗi tôi có cảm giác phần cổ của mình sắp gãy rời ra khỏi thân người. Tay chân quờ quạng xung quanh không tìm được lối thoát. Thế nhưng, đó là với người bình thường, còn tôi thì không phải là người dễ bắt nạt như vậy. Ở vị trí tương đối hợp lý, không quá gần, không quá xa, dẫu tư thế cơ thể hoàn toàn không được chuẩn cho lắm, tôi vẫn có thể tập trung sức lực và tung ra một đòn One Inch Punch từ phía ngang hông vào phần be sườn của nó. Và một tiếng “kình” mạnh bạo vang lên, thằng này khẽ kêu lên một tiếng đau đớn trước khi buộc lòng phải buông cổ tôi ra khỏi người. Trong khoảnh khắc, khi mà nó luống cuống bật dậy, tôi tiếp tục lao đến với đòn Knee Strike của Muay Thai, đưa phần đầu gối của tôi trúng mạnh vào lưng khiến nó ngã lăn ra đất, đập mặt xuống sàn.
Sự căng thẳng và hấp dẫn của trận đấu khiến khán giả gần như chỉ biết im lặng, nín thở chờ đợi. Khi đã nhận ra rằng, thằng này gần như chỉ sử dụng kỹ thuật của BJJ, tôi đã có cho mình những giải pháp cụ thể. Đầu tiên, dĩ nhiên tôi sẽ phải di chuyển liên tục để tránh bị nó đưa vào trạng thái khóa siết. Kế đến, bằng nền tảng Triệt Quyền Đạo cũng như Muay Thai sẵn có, tôi sẽ cố gắng linh hoạt thân người hết mức có thể và sử dụng các đòn gối, trỏ để tránh bị áp sát. Định hình chiến thuật xong xuôi, tôi quyết định sẽ khựng lại một nhịp để chờ đợi sơ hở của đối phương, cờ mà… tôi đã lầm to…
Trong lúc còn đang mải miết suy nghĩ xem nó sẽ tiếp tục sử dụng đòn khóa gì lên tôi, thì thằng này đã bất thình lình nhảy lên không trung và tung ra một đòn Eolgol Chagi vô cùng điêu luyện của Taekwondo. Bị bất ngờ, tôi gần như không kịp phản ứng và lĩnh trọn một cước vào thái dương, ngã ngửa ra sàn, đầu óc choáng váng. Có nằm mơ tôi cũng không ngờ một thằng tuyệt nhiên chỉ sử dụng kỹ năng của BJJ lại còn có thể sử dụng luôn được cả một độc chiêu của Taekwondo. Không phút chần chừ, thằng này tiếp tục nhảy bổ tới và dập mạnh bàn chân từ trên xuống. Chưa kịp định thần, tôi chỉ lách nhẹ người được sang một bên nhưng không tránh khỏi việc đòn vừa rồi tiếp trọn lên cẳng tay. Một luồng điện chạy xẹt qua người tôi, những thớ thịt đau lên một cách quằn quại, không tả xiết, gần như cánh tay trái của tôi đã nằm ngoài vòng chiến kể từ lúc này. Vừa định bò dậy, tôi đã bị cái cặp chân rắn chắc của nó quật ngửa ra và thực hiện đòn khóa armbar cũng vào tay trái. Tôi lấy tay phải nắm lấy bàn tay trái, cố gắng dùng hết sức bình sinh để thằng này không thể bẻ ngược tay tôi ra phía bên kia. Sau một hồi giằng co, nhận thấy tôi quá gan lì cóc tía, nó giơ phần chân đang đè lên cổ tôi lúc này mà giáng xuống thật mạnh. Tôi chỉ kịp đưa bả vai phải lên đỡ và lại tiếp tục nhận đòn đau thấu xương. Nếu tình hình này còn tiếp diễn, có lẽ chỉ trong khoảng 5 phút nữa thì tôi sẽ phải bỏ cuộc:
– Chịu thua đi… haha… thằng kém cỏi, con bồ mày đâu, nhường lại cho tao… tao sẽ cưng chiều nó hơn…
Trong giờ phút hiểm nghèo, sức mạnh vượt trội của thằng BJJ này đã khiến tôi chẳng thể nhúc nhích nổi nữa, cứ nằm im chịu trận. Tôi cảm thấy xót xa cho Thanh Ngân, chỉ vì cái “món quà” ảo tưởng đó từ Tuyết Mai và Uyển My mà tôi đã khiến cô bạn thân của mình gặp nạn, tôi cũng chính là người đã khiến một người bạn khác là Long đen phải chết giấc hôm qua. Mọi hành động điên rồ, ngu xuẩn và thiếu kiềm chế đó đều được tôi thực hiện chỉ để thỏa mãn cái tính ích kỷ của mình, mà suy cho cùng, cũng chỉ là vì… Uyển My mà thôi. Tôi nhắm mắt lại, dùng chút sức lực cuối cùng để nghe rõ tiếng hò reo cổ vũ của những người bạn thân:
– Phong ơi cố lên, đánh gãy cổ nó đi! – Thằng Tuấn đá hét lớn, cái giọng nghiện rượu của nó thật chẳng lẫn đi đâu được…
– Dậy đi Phong ơi, làm được mà! – Đến lượt Tuyết Mai lên tiếng…
Những lời động viên chân tình từ những người bạn khiến tôi vô cùng cảm động, chỉ là tôi đã gần như kiệt sức trước sức mạnh của đối thủ, chỉ chờ đến khi trọng tài cắt còi dừng trận đấu mà thôi, thế nhưng:
– BǍOBÈI, ĐỨNG DẬY ĐI!!!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Mưa và em |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện teen |
Tình trạng | Update Phần 133 |
Ngày cập nhật | 14/04/2025 05:35 (GMT+7) |