Truyện sex ở trang web truyensextv2.cc tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensextv2.cc, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv2.cc tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mưa và em » Phần 132

Mưa và em


Update Phần 133

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv2.cc, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 132

Vừa rồi…

Bạn đang đọc truyện Mưa và em tại nguồn: http://truyensextv.cc/mua-va-em-2/

Là…

Bạn đang đọc truyện Mưa và em tại nguồn: http://truyensextv.cc/mua-va-em-2/

Cái quái gì!!!

Bạn đang đọc truyện Mưa và em tại nguồn: http://truyensextv.cc/mua-va-em-2/

Tôi vừa nghe cái gì vậy chứ???

Tôi gần như sởn gai ốc sau khoảnh khắc vừa rồi, cái biệt danh này, chẳng phải là… Cảm giác thân quen ùa về, và tôi nghe như nó ở rất gần, rất gần tôi vậy. Trong tích tắc, người tôi như tràn trề sinh lực, mọi giác quan như được phát triển đến mức tối đa, tôi nhất định phải xem đó là giọng nói của ai. Tôi bật người dậy, xoay lách qua một bên để tránh bị siết chặt cổ, và khi mặt của thằng BJJ đang nằm trọn trước nắm tay của mình, tôi hét lớn lên một tiếng và tung ra đòn One Inch Punch mạnh nhất trong đời mình trong ánh mắt thất thần của thằng này. Ngay khi quyền của tôi chạm vào mặt nó, nó đã hét lên những tiếng kinh hãi, và có cảm giác như, dù có lớp mũ bảo hộ, lực đánh của tôi vẫn đủ để vừa đánh gãy xương mặt của đối thủ khó chịu này:

– Aaaaa…

Máu nóng dồn lên não, tôi không còn kịp định thần xem mình có nên làm gì tiếp theo hay không, mà chỉ bằng những phản xạ vô thức, khi thằng này còn đang ôm mặt đau đớn, tôi nhảy bổ tới và tặng nó thêm một cú Knee Strike hết lực vào ngực khiến nó văng ra xa, ho sặc sụa như sắp thổ huyết. Và để chính thức xác nhận một tấm vé trong trận chung kết đại hội, tôi không chút e ngại, mắt long lên sòng sọc, nghiến răng ken két, lòng đầy uất hận, lao tới nắm tóc thằng này giật lên và đấm vào mặt nó thêm vài chục đòn nữa trong tích tắc. Máu miệng nó bật ra cả tay áo của tôi, ướt đẫm cổ áo của chính nó, và lan luôn cả vào tay của trọng tài khi lao tới ngăn cản tôi khỏi nguy cơ tước đi sinh mạng của đối thủ:

– MÀY SỦA NỮA ĐI!!! NỮA ĐI!!! THẰNG CHÓ!!!

Tôi vùng dậy, hét toáng lên vào mặt đối thủ khi nó đã bất tỉnh nhân sự, máu me be bét đang chờ sự chăm sóc của nhân viên y tế. Sự có mặt của tôi vô tình đã khiến giải đấu giao hữu thường niên biến thành một kỳ đại hội võ thuật thảm khốc:

– Đủ rồi, lùi lại!!! Knockout, Thanh Phong chiến thắng!!!

Chẳng kịp đợi cho những tiếng vỗ tay rầm trời vang khắp các khán đài, tôi chỉ kịp khẽ liếc nhìn và chạy vụt lên phía khán đài, nơi những người bạn thân của tôi đang ngồi, và quan trọng hơn hết, là để tìm kiếm chủ nhân của giọng nói ban nãy, có phải đó là:

– AI VỪA NÓI ĐẤY?

Tôi như hét toáng lên khiến mọi người chợt hoảng hốt:

– Gì chứ? – Tuyết Mai tròn mắt…
– MÌNH HỎI AI VỪA NÓI???
– Ai… nói cái gì, Mai không hiểu?

Tôi liếc nhìn xung quanh, cố gắng căng mắt ra để chắc chắn rằng mình sẽ nhìn thấy một ai đó khả nghi, nhưng dường như là không có gì cả:

– Mình hỏi ai vừa nói mình là “đứng dậy đi”?

Tất cả mọi người đều tỏ ra vô cùng ngạc nhiên vì thái độ lạ lùng của tôi, kể cả Quỳnh cũng thế, dù em chỉ kịp dùng ánh mắt hỏi thăm tôi nhưng chẳng nhận được câu trả lời vì lúc này, tâm trí tôi đã bay xa rất xa rồi, và dĩ nhiên, đích đến của nó, chẳng phải là Quỳnh đâu:

– Nhưng mà sao, ông tìm làm gì? – Ái Quyên hỏi đầy lo lắng…
– Nhất định là có, đừng giấu anh!
– Ông bị điên à? Ai giấu gì chứ?

Thấy điệu bộ sốt sắng của tôi trong lúc máu miệng vẫn còn đang rỉ ra từng hồi, Quỳnh bối rối đưa cho tôi chiếc khăn giấy:

– Anh lau miệng đi, nhưng anh tìm ai?
– Anh xin lỗi…

Tôi bỏ lại sự nài nỉ của tất cả mọi người xung quanh, gấp gáp chạy vội ra phía ngoài cửa, bỏ qua luôn những cái đập tay chúc mừng của khán giả trong nhà thi đấu. Sau cuộc lội ngược dòng ngoạn mục vừa rồi, dường như tất cả đều đã thay đổi thái độ với tôi, từ một kẻ phản diện chính hiệu trở thành chú ngựa ô thách thức nhà vô địch. Ở vị thế của một người thách đấu, rõ ràng sự ủng hộ của khán giả sẽ nghiêng hẳn về phía tôi, nhưng điều đó cũng chẳng quan trọng.

Tôi như muốn òa khóc vì sự ấm ức len lỏi trong từng đường gân thớ thịt, tôi cảm thấy đau xót và ức nghẹn đến ngợp thở. Tôi biết chắc chắn, cái giọng nói vừa rồi, cái biệt danh vừa rồi, không thể là một thứ mà tôi đã vô thức tưởng tượng ra, nó chắc chắn là như vậy.

Mệt mỏi, đau đớn, thất vọng, hụt hẫng, tôi đứng thẫn thờ giữa khuôn viên nhà thi đấu, mặc cho những ánh mắt lạ lẫm của những người lác đác qua lại phía ngoài này. Tôi ấm ức gục đầu xuống khóc nấc lên thành tiếng, nhưng cố gắng gồng người để tiếng khóc ấy không vang lên quá xa, vì tôi thực sự chẳng muốn ai thương hại mình lúc này nữa, bản thân tôi đã quá thê thảm rồi mà.

Tôi cứ thế cúi đầu lảo đảo bước những bước chân khó nhọc về phía trước, chẳng rõ mình đang làm gì, cũng chẳng biết mình sẽ đi đến đâu, miễn chỉ là nơi nào đó giúp tôi thoát khỏi cái cõi đời ô trọc đầy khổ đau này. Tôi cứ bước, từng bước, từng bước một, cho đến khi, tôi gần như đã đụng phải một người nào đó, với chiếc quần jeans xanh bạc màu và đôi giày thể thao trắng hồng xinh xắn, dường như là một cô gái. Tôi khẽ lách người qua một bên và tiếp tục đi thẳng và tìm kiếm thứ gì đó, trong vô vọng, nếu như không phải là:

– Bạn… tìm mình hả?

Một lần nữa, đôi chân tôi như nhũn ra, trống ngực đập liên hồi, và tôi dùng hết tất cả chút sinh lực còn sót lại, ngẩng mặt lên, và chợt nhận ra rằng, người con gái ấy, với đôi mắt đã hoe đỏ và nhan sắc xinh đẹp rạng ngời ngày nào, đã ở đây, ngay đây rồi. Nàng mỉm cười, một tay đặt lên vuốt ve gò má của tôi, nhẹ nhàng, hạnh phúc, từng lọn tóc khẽ đung đưa trong gió, được tô điểm và hòa quyện thêm bởi những tia nắng ấm áp của buổi ban chiều, cảnh vật lúc này như bình yên hết thảy, giống như tâm hồn của tôi bây giờ vậy. Nàng ôm chầm lấy tôi, áp sát gương mặt khả ái đó vào người tôi, thủ thỉ bằng giọng nói ngọt ngào như rót mật, mùi hương thơm nồng nàn quyến rũ mà đã rất lâu rồi, tôi đã ngỡ mình vội quên đi mất. Một cảm giác ấm nóng dâng tràn trong huyết quản, một sự dịu êm mà tôi chẳng thể nào tưởng tượng ra được, nó lại diễn ra, theo cách này:

– Hì hì, nhớ bạn nhiều lắm, bǎobèi ngốc của mình…

Cuối cùng thì, đã về rồi đấy ư?

Bạn đang đọc truyện Mưa và em tại nguồn: http://truyensextv.cc/mua-va-em-2/

Từ trước đến giờ, tôi vẫn luôn luôn nhất mực khẳng định rằng, trong mắt tôi, Uyển My của tôi vẫn luôn là cô gái xinh đẹp giỏi giang nhất trên cái cuộc đời này. Cho đến hiện tại, khi đã trải qua quá nhiều những khúc mắc và rắc rối, mà phần nhiều trong số đó đều sinh ra từ cái sự khác biệt đó của nàng, tôi vẫn không thể phủ nhận những quan điểm và định lý muôn thuở về chuyện đó. Uyển My vẫn là một thứ gì đó rất đặc biệt, không giống bất cứ ai và cũng không ai sánh được với nàng. Cách đây ít hôm, à không, phải nói là suốt gần 2 tháng vừa qua, tôi từ một người nhung nhớ và lo lắng cho cô bạn gái xa nhà bỗng chốc nhận về hàng loạt những thông tin mà tôi chẳng muốn nghe về cô ấy. Cô ấy thương tôi, điều này thì tôi không bàn cãi, nhưng việc cô ấy sử dụng cái tình yêu thương đó mà gò ép tôi vào một khuôn khổ dưới sự kiểm soát của cô ấy thì là điều mà tôi chẳng cách nào biện hộ được. Tôi vẫn yêu Uyển My, vẫn một lòng trông đợi nàng trở về, nhưng giờ đây, niềm yêu thương đó không còn được nguyên vẹn và ngọt ngào như lúc ban đầu. Tôi muốn nàng trở về, mặt đối mặt và giải thích tất cả những thứ mà nàng đã làm cho tôi biết, vì đến giờ phút này, tuyệt nhiên nếu đó không phải là sự thật, tôi nghĩ mình sẽ chẳng bao giờ tha thứ được cho Uyển My nữa, vì cái cách nàng đối xử với tôi, thật sự… quá tàn nhẫn rồi:

– Em… em… sao… em… ở đây?

Người tôi như run lên từng hồi vì cái ôm bất chợt từ Uyển My, từ một người mà tôi chẳng bao giờ nghĩ là nàng lại có thể xuất hiện tại đây, ngay lúc này:

– Hì, nhớ bǎobèi của mình quá nên ở đây, có được không?

Uyển My vẫn nhắm mắt, nàng ôm tôi chặt cứng, mặc kệ những giọt mồ hôi, những vệt máu lấm tấm vương trên áo, nàng vẫn trao cho tôi cái ôm ấm áp và tràn ngập hạnh phúc đó, dẫu chỉ trong phút giây ngắn ngủi:

– Sao không nói… cho anh biết?
– Mình muốn tạo bất ngờ cho bạn thôi, hì hì.

Dù trí não tôi vẫn tràn ngập những uất ức về Uyển My, thế nhưng cơ thể tôi vẫn vô thức phản xạ một cách… phản chủ, rồi thì tôi cũng vòng tay ôm lấy người con gái tôi yêu, hít hà mái tóc thoang thoảng hương thơm của nàng, thủ thỉ:

– Anh… anh… nhớ… nhớ em quá đi thôi!
– Chả biết đâu, mình nhớ bạn hơn! – Nàng cười khúc khích…
– Ừ… anh biết rồi, sao cũng được, em về là được rồi…

Dường như nhận ra được vẻ cam chịu khó hiểu của tôi, Uyển My cũng bất giác lặng im mà không nói thêm lời nào. Hai đứa chúng tôi cứ đứng như thế cả phút đồng hồ, cho đến khi… đám bạn tôi trở ra từ phía trong nhà thi đấu, và dĩ nhiên, có cả chị gái của nàng, và cả… Quỳnh nữa. Ngay khi vừa nhìn thấy bóng Ái Quyên lấp ló phía trước cửa, tôi đã gần như ngay lập tức rời khỏi người Uyển My, đẩy nàng nhẹ ra khỏi người mình. Trong khoảnh khắc, tôi nhìn thấy ánh mắt ngạc nhiên xen lẫn khó hiểu của Uyển My nhìn tôi, chắc hẳn nàng không hiểu tại sao tôi lại hành xử như vậy, cho đến khi, những tiếng gọi xung quanh cất lên:

– TRỜI ƠI!!! CHỊ MY ĐÓ HẢ?

Ái Quyên là người đầu tiên gần như hét lớn lên khi trông thấy Uyển My đang đứng trước mặt tôi. Cô bé ôm đầu như thể vừa trải qua một cú sốc lớn nhất trong đời:

– Ừm, hì, chào mọi người, mình đây!

Uyển My giấu nhẹm đi dòng cảm xúc hiện tại, nàng nở một nụ cười tươi tắn như cách nàng vẫn hay làm, vẫy tay chào những người bạn đang rảo bước tới gần:

– Ôi, nhớ chị quá đi!

Ái Quyên chạy tới nắm lấy tay của Uyển My, nhìn nàng bằng ánh mắt long lanh, xúc động:

– Hì, bé con, sao mà khóc nè? – Uyển My vuốt ve đôi gò má của Ái Quyên, nhẹ nhàng hỏi…
– Hức… chị không ở nhà, người ta bắt nạt em…
– Ai bắt nạt bé con của chị, để chị xử cho hen?

Ái Quyên ôm lấy cánh tay của Uyển My, nũng nịu lùi hẳn ra phía sau nàng và chỉ tay về phía tôi, sau đó là cả… Tuyết Mai nữa, hệt như một đứa trẻ con đi chơi bị bắt nạt xong về nhà mách với ba mẹ:

– Người này, với cả… người này nữa!

Lẽ dĩ nhiên thì cho đến thời điểm hiện tại, ngoài Quỳnh và Ái Quyên ra thì chưa có một ai biết về việc Uyển My và Tuyết Mai là hai chị em ruột, đặc biệt là mấy đứa trong lớp tôi, và họ vẫn cứ đinh ninh rằng Ái Quyên và Tuyết Mai hẳn là ghét nhau ghê gớm lắm, ấy vậy mà tại sao hôm nay cô bé dám chỉ đích danh bà chị tóc xoăn của tôi mà… kể tội như thế, bộ không sợ lại chửi nhau hay sao:

– Uầy, lại chuẩn bị chiến tranh nữa à? – Tuấn đá chép miệng…
– Thôi, chắc tao té đây, nhức đầu! – Một thằng nào đó lên tiếng…

Kể ra tụi nó nghĩ hai nàng chuẩn bị tranh cãi tóe lửa như đợt trước cũng đúng, vì ngay lúc này đây, Tuyết Mai và Uyển My đang nhìn nhau không chớp mắt, gương mặt tràn ngập sự nghiêm túc, không khí căng thẳng mà đến tôi cũng chưa hiểu vì sao. Nhưng rồi thì chỉ vài giây sau, tôi đã hiểu được màn “đấu mắt” vừa rồi của hai chị em chỉ là một trò đùa không hơn không kém khi cả hai đều không nhịn được mà phì cười:

– Bà này đó hả? Thôi, chị chịu thua, bà này dữ lắm!
– Có mà mày dữ ấy, nhóc! – Tuyết Mai giơ nắm đấm…
– Thấy chưa? Hì hì, sợ lắm.

Uyển My xoa đầu Ái Quyên trong khi cô bé cũng toét miệng cười khúc khích, mặc cho cả bọn đang nhìn vào và cảm thấy vô cùng khó hiểu:

– Đây là… Quỳnh nhỉ?

Bất thình lình, Uyển My quay ngoắt thái độ, chuyển sang nhìn về phía Quỳnh, gương mặt vẫn tỏ ra rất vui vẻ nhưng trong giọng nói thì dường như có một sự thay đổi rất khẽ:

– Dạ… em… chào chị… em là Quỳnh!

Quỳnh khẽ bối rối, em khẽ hơi cúi người chào Uyển My. Nếu là lẽ thường tình, tôi nghĩ Uyển My sẽ níu tay Quỳnh lại, không để cho em chào theo kiểu đó, vì đó là kiểu chào người của người nhỏ đối với người lớn tuổi hơn, đằng này, cả hai nàng đều cùng tuổi với nhau kia mà, hay ý của Uyển My là, nàng sẽ là vợ lớn, còn Quỳnh là… vợ bé:

– Hì, đừng gọi mình là chị, tụi mình bằng tuổi nhau mà, cứ gọi mình là Uyển My được rồi.

Việc Uyển My nhận ra Quỳnh không khiến tôi bất ngờ cho lắm, vì rõ ràng là ngoài tôi chẳng biết gì, nàng vẫn nắm rõ mồn một tất tần tật những thứ liên quan đến tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy vô cùng khó chịu và là một trong những nguyên do chủ chốt nhất dẫn đến những khúc mắc trong tôi ngay lúc này. Uyển My nắm lấy đôi bàn tay của Quỳnh, mỉm cười thật tươi:

– Dạ… à… chào My… – Quỳnh vẫn bẽn lẽn…
– Được rồi mà, đừng khách sáo như vậy, mình không có quen đâu.
– …
– Nhân tiện, cảm ơn Quỳnh vì thời gian vừa qua hen.
– Cảm ơn… cảm ơn mình vì điều gì vậy?

Chợt khựng lại một nhịp, Uyển My liếc nhìn về phía tôi, ánh mắt nàng có chút gì đó sắc lạnh và hờn dỗi:

– Cảm ơn Quỳnh đã chăm sóc Phong giúp mình, hì hì, phiền Quỳnh quá!
– Không có gì đâu My, anh Phong là… bạn của mình mà – Quỳnh cười hiền, vẻ như đã lấy lại bình tĩnh…

Thái độ của Uyển My và cách nàng biểu lộ cảm xúc nãy giờ hoàn toàn rất bình thường nếu một người ngoài nhìn vào, cơ mà với những người quá hiểu nàng như tôi và Tuyết Mai thì lại là một câu chuyện khác. Chẳng nói chẳng rằng, cũng chẳng cần phải ra dấu tín hiệu mà làm gì, cả tôi lẫn Tuyết Mai bỗng chốc nhìn nhau bằng ánh mắt dè dặt, đồ rằng có vẻ sắp có chuyện xảy ra nếu cả hai đứa tôi không xen vào:

– Tên này hay gây rắc rối lắm, chắc khiến Quỳnh lo lắng rồi!

Ngay sau câu nói này của Uyển My, không hẹn mà gặp, tôi và Tuyết Mai đều đồng loạt nhìn nhau gật đầu, áng chừng nên ngay lập tức chấm dứt cuộc hội thoại này, bằng không sẽ chuẩn bị có nạn nhân tiếp theo gục ngã dưới chân của Uyển My. Cơ mà sự đời nó đâu phải lúc nào cũng như cách chúng ta nghĩ, đâu phải vì Uyển My đã “hành hạ” bao nhiêu người mà tin rằng Quỳnh cũng sẽ là một trong số đó, không hề, không hề. Nếu như việc Uyển My trở về khiến tôi sốc 1, thì câu trả lời của Quỳnh khiến tôi sốc đến… 10, vì có vẻ như, Quỳnh không dễ bắt nạt như tôi nghĩ:

– Chắc là đối với My thôi, chứ anh Phong không gây rắc rối gì cho mình cả, hì.

“TRỜI… ĐẤT… ƠI”

Tôi sững người, Tuyết Mai tròn mắt, Ái Quyên giật nảy và cả đám bạn phía sau dường như cũng có chút gì đó lay chuyển khi Quỳnh bất ngờ nói ra một câu đáp trả gửi đến Uyển My. Tôi thật lòng cảm thấy vô cùng ngạc nhiên khi người nói ra câu đó là Quỳnh chứ không phải Uyển My, vì từ đầu đến giờ, mặc định trong suy nghĩ của tôi, Uyển My luôn luôn là người sắc sảo và nhạy bén hơn trong cách ứng xử. Và dường như giống như mọi người khác, Uyển My thoáng bối rối trong một vài giây, nhưng rồi đã rất nhanh chóng lấy lại phong độ vốn có của mình:

– Mình cũng nghĩ thế, vì mấy cái trò rắc rối Phong làm chỉ có mỗi mình biết thôi mà, hi.

Bầu không khí căng như dây đàn bỗng chốc được lan tỏa bởi màn đối đầu xem chừng là khá cân tài cân sức giữa hai cô nàng này, một bên là người con gái xinh đẹp, giỏi giang khiến tôi si mê, một bên khác là cô bạn thời thơ ấu nay đã ngày càng hoàn thiện, ai cũng có ý đúng của mình cả:

– Thế thì cực cho My quá, suốt ngày phải giải quyết mấy việc lặt vặt, hi.
– Mình thấy khá ổn, vì chỉ có mỗi mình mới giúp Phong giải quyết được thôi, hì.

Quỳnh cười, Uyển My cũng cười, hai nàng nhìn nhau không chớp mắt, bầu không khí xung quanh bỗng im lặng như tờ, cảm giác như một con muỗi bay ngang qua cũng có thể nghe thấy tiếng. Dù bên ngoài cười nói là vậy nhưng có ngốc đến cách mấy thì bất cứ ai trong số bọn tôi đang đứng tại đây lúc này đều nhận ra sự không bình thường và những cơn gió mang theo hơi thở sắc lạnh từ hai vị nữ nhân này, tiếng kiếm khí đấu đá chạm vào nhau chí chóe tưởng như không có điểm dừng. Từ trước đến nay, tôi cứ nghĩ Quỳnh hiền lành và ngoan ngoãn lắm, nhưng đúng như Quỳnh nói, là em chỉ như vậy vì tôi muốn mà thôi, còn thực tế ra thì:

– Thôi thôi, giải tán đi, Mai đói bụng rồi!

Tuyết Mai lên tiếng phá tan bầu không khí căng thẳng toát mồ hôi hột này. Bản thân tôi lúc này cũng không biết phải lên tiếng can ngăn hai nàng này thế nào, chỉ là cảm thấy vô cùng khó xử nếu tôi đứng ra bênh vực một trong hai người. Dĩ nhiên tôi không thể đối đầu với Uyển My, đó là điều cực kỳ ngu ngốc, nhưng tôi cũng chẳng thể nào đối xử tệ với Quỳnh, em đã quan tâm tôi đến hết mình kia mà. Những suy nghĩ mông lung trong đầu tôi chợt tan biến ngay sau đó khi Quỳnh bỗng chốc nắm lấy tay tôi, có vẻ như em cố nói thật lớn cho mọi người cùng nghe:

– Anh Phong đưa em về nhé, em hơi mệt!
– Ừm… để anh…

Nhưng mọi chuyện đâu có dễ dàng như thế, vì như đã nói, Uyển My muốn là được, ai cản đường thì sẽ phải… hy sinh, đó là quy luật bất biến, và Quỳnh không phải là ngoại lệ:

– KHÔNG ĐƯỢC! Nhờ chị Mai đưa Quỳnh về hen, Phong với mình còn có việc quan trọng.

Đã lâu lắm rồi tôi mới thấy Uyển My tức giận và ghen ra mặt như vậy, nàng đứng khoanh tay đầy tự tin nhìn về phía tôi với Quỳnh. Cơ mà chẳng hiểu sao tự dưng lại thấy… mắc cười với hai cô nàng này:

– Quan trọng lắm hả anh Phong? Thế để em tự về cũng được, không phiền mọi người.

Vẻ u buồn trong ánh mắt Quỳnh khiến tôi đờ người ra, không biết phải nói gì, cũng không biết phải làm gì, khi mà ngay lúc này, tay trái của tôi là Quỳnh, còn tay phải là Uyển My, cả 2 người, dường như chẳng ai chịu nhường ai, mà tôi thì không thể phân thân được:

– Nếu Phong đưa Quỳnh về thì thôi, cũng được, mình chẳng sao, coi như không có chuyện gì đi!

Uyển My giận dỗi, gạt tay tôi ra rồi quay mặt sang hướng khác, vẻ như tức tối lắm. Dĩ nhiên tình huống trước mắt khiến tôi ngây người ra, đầu óc trống rỗng, Tuyết Mai thì khẽ lắc đầu còn Ái Quyên thì che miệng cười khúc khích, vẻ như bọn họ khoái nhìn thấy Quỳnh với Uyển My đấu đá lắm thì phải:

– Đúng rồi đó, thôi Phong đi với My đi, để Quỳnh cho tao!

Một giọng nói bất thần vang lên, và trong khoảnh khắc, tôi gần như đoán được ngay, đó là ai:

– Gì vậy ông Đức, bộ khùng hả? – Ái Quyên bất ngờ lên tiếng…
– Khùng gì chứ, Phong nó bận rồi, Quỳnh thì mệt, anh thì rảnh, hehe…

Tôi không còn nhận ra nổi cái thằng bạn thân của mình, cái thằng mà chỉ mới cách đây vài ngày còn ngập ngụa trong rượu bia say bí tỉ, sáng nay đến vẫn còn thấy lầm lì như đưa đám, ấy vậy mà giờ lại cười toe toét như hoa mặt trời gặp nắng, bộ nó đã chuyển đối tượng từ bà dì của tôi sang tới Quỳnh rồi hay sao:

– Vậy nhờ Đức… chở Quỳnh nhé, còn Uyển My để… ta…

Tôi chưa kịp nói dứt câu, đến lượt Quỳnh vứt tay tôi ra, quay đầu bỏ đi một nước:

– Khỏi cần, em tự về được, chào mọi người!

Bằng phản xạ vô thức, tôi quên béng đi mất sự có mặt của Uyển My bên cạnh, vội bước chân sang phía của Quỳnh tính chạy theo:

– Ơ, Quỳnh! Đợi anh với, để… anh… đệt… nhầm…

Nhận ra câu nói vạ miệng của mình, tôi gần như hốt hoảng hướng ánh mắt đầy lo sợ về phía Uyển My, nơi nàng đang nhăn mặt lắc đầu ra vẻ bất nhẫn. Và gần như ngay lập tức, sự việc cũng diễn ra y chang như những gì tôi nghĩ, Uyển My quay mặt bỏ đi luôn, không quên kéo tay Tuyết Mai theo:

– Đi theo Quỳnh của bạn đi, mình có người đưa về rồi, chào!
– Ơ… Uyển My… chờ… anh… chờ…

Hai người hai hướng, mỗi nàng đều có cái ý đúng trong câu chuyện của mình, mà như đã nói trước đó, tôi chẳng thể nào xẻ người tôi, tâm trí tôi ra làm 2 để giải quyết câu chuyện xung đột này, thế nên, thay vì cắm đầu chạy theo một ai cụ thể, tôi đành ngậm tăm… nhìn 2 nàng lần lượt đi về phía cổng trong sự bất lực và tiếng thở dài ngao ngán của Ái Quyên bên cạnh:

– Haiz, chúc ông may mắn! – Cô bé lắc đầu, vỗ vai tôi an ủi.
– Chậc…

Màn so găng của tôi trên võ đài kết thúc còn chưa lâu, ấy vậy mà ở phía bên ngoài này, một màn đối đầu khác hứa hẹn vô cùng căng thẳng đã diễn ra nảy lửa rồi. Sau một hồi giằng co ở ngoài nhà xe, cuối cùng thì quyết định cũng đã được đưa ra, đó là Tuyết Mai chở Uyển My, còn Quỳnh sẽ ngồi lên xe của… thằng Đức, thằng Tuấn đá chở Ái Quyên, mấy đứa khác không để ý còn tóm lại là tôi đi một mình. Cả bọn đã thống nhất rằng trước mắt sẽ đến bệnh viện thăm Thanh Ngân rồi sau đó muốn đi đâu thì đi, nhưng nói chung ý tưởng ban đầu vẫn là của tôi, vì tôi cảm thấy đây là việc quan trọng nhất cần làm lúc này. Trong suốt quãng hành trình từ nhà thi đấu đến bệnh viện, cả Uyển My lẫn Quỳnh đều không thèm nhìn tôi lấy một lần, người thì mải mê tám chuyện với bà chị gái, người thì cũng chỉ trỏ hỏi đường với thằng bạn thân của tôi, thành ra tôi chỉ còn biết ngậm tăm đảo tay lái theo sau.

Được một lúc thì cũng đến bệnh viện. Tình hình là mọi người thì ai cũng muốn thăm Thanh Ngân, cơ mà hội bọn tôi lại đông người quá, vào phòng lúc này cũng không tiện cho việc nghỉ ngơi của nhỏ Ngân, nên cuối cùng thống nhất lại là tôi, Uyển My, Ái Quyên sẽ vào, còn những người còn lại sẽ ở bên ngoài. Quỳnh xem chừng không hài lòng lắm với quyết định này, nhưng rõ ràng em không có cớ gì để phản đối nó, vì nhỏ Ngân và em cũng không có mức độ thân thiết quá cao, còn nhỏ Ngân và Uyển My lại là câu chuyện khác:

– Mọi người nghỉ tạm quán café bên đường đi, xong rồi tụi này ra hén? – Tôi chủ động lên tiếng…
– Ừm, vậy cũng được, có gì báo nhen!

Nói đoạn, tôi, Uyển My và Ái Quyên cùng rảo bước vào phía trong, tay tôi thì dĩ nhiên là đang xách theo một giỏ trái cây và một giỏi bánh, sữa để tẩm bổ cho nhỏ đệ tử tội nghiệp của tôi. Hình như đây là lần hiếm hoi mà tôi cùng được đi sóng đôi bên cạnh Uyển My và Ái Quyên cùng một lúc. Bất giác tôi chợt mỉm cười một mình vì nhớ đến quãng thời gian này hơn 1 năm về trước, khi mà tôi còn đang tơ tưởng bé Quyên còn Uyển My thì đã chấm tôi cho một vị trí nô lệ… suốt đời rồi:

– Cười gì đó, ông già?
– À… không, tự nhiên nhớ lại chuyện cũ thôi.
– Chuyện gì? – Bé Quyên tròn mắt nhìn tôi thắc mắc…

Chuyện tôi thích Ái Quyên, Uyển My biết, nhưng có vẻ cô bé không thật sự nhận ra được điều đó, và họa may chăng là Quyên cũng chưa bao giờ có ý định sẽ tiến tới một mối quan hệ nào đó với tôi. Thế nên, thay vì giải thích dài dòng, tôi chỉ cười ẩn ý, khẽ liếc nhìn Uyển My lúc này vẫn đang xinh đẹp rạng ngời, duy chỉ có duy nhất một vấn đề là nàng lạnh lùng chẳng nói gì:

– Không có, chuyện người lớn, trẻ con hỏi làm gì!
– Chị! Chửi thằng cha này đi!

Ái Quyên chạy tới cạnh Uyển My, mách lẻo:

– Thôi, đụng vào là có người tính sổ với chị em mình đó, chị không dám – Nàng phớt tỉnh, nói giọng giận dỗi…
– Ơ… đâu… đâu có, sao em… nói thế?
– Mình nói làm sao hả bạn Phong? – Uyển My gằn giọng, đổi xưng hô luôn rồi…
– Ơ… ơ… không… không có gì…

Khỏi phải nói, cái thái độ hèn hạ nhụt chí của tôi khiến Ái Quyên cười như nắc nẻ ở bên cạnh, thi thoảng tôi còn thấy cô bé đưa tay lên chùi nước mắt vì cười quá nhiều, thật là tức cha chả là tức.

Nhỏ Ngân sau khi được cấp cứu và kiểm tra sơ bộ đã được nhập viện và tạm nghỉ ở phòng dịch vụ. Phòng dịch vụ ở đây thì không giống như phòng đợt trước tôi nằm, tức là nằm riêng một mình một cõi, ở đây 1 phòng sẽ có 2 người nằm chung, ngoài nhỏ Ngân đang ở phía gần cửa sổ còn có một bà cô lớn tuổi nữa đang nằm nghỉ, không gian yên tĩnh đến lạ thường. Đi ngang qua dãy hành lang đầy mùi thuốc men, tôi khá bất ngờ khi thấy chất lượng phòng ốc và dịch vụ ở bệnh viện này khá tốt, à không, phải nói là tốt hơn nhiều so với những chỗ khác mà tôi có dịp ghé qua. Ở đây, tôi rất ít thấy cảnh người nhà bệnh nhân nằm vật vờ ở dọc hành lang hay dưới nền nhà. Có những dãy ghế nhựa ở trước mỗi phòng khá rộng rãi, thậm chí ở bên trong phòng còn có hẳn một chiếc giường xếp cho mỗi người nhà thăm nuôi nữa, trông vô cùng tiện nghi. Thường thường thì ở bệnh viện tôi ít khi thấy người lắp điều hòa, cơ mà phòng nhỏ Ngân đang nằm thì quả thực chẳng thiếu thứ gì, giống y phòng tôi dạo trước vậy:

– Linh ơi, Ngân sao rồi?

Ái Quyên nhẹ nhàng lên tiếng, và thằng Linh đang ngồi túc trực bên giường bệnh quay ngoắt ra phía ngoài nhìn vào đám tụi tôi. Ngay khi vừa thấy tôi, nó đã khẽ cau mày, nhưng không tỏ thêm thái độ gì:

– À, bình thường rồi, bác sĩ bảo hơi choáng một chút, nghỉ ngơi là sẽ khỏe lại, không ảnh hưởng gì.
– Vậy may quá, cứ sợ Ngân làm sao…

Bé Quyên thở phào nhẹ nhõm, mặt giãn ra. Nhưng chưa kịp nói thêm gì, thì thằng Linh mới là người ngạc nhiên trước nhất:

– Ơ… chị… chị My, chị về lúc nào vậy? Sao chị ở đây?
– Hì, chào Linh, chị về được vài hôm rồi, ghé thăm Ngân chút xem sao…

Uyển My mỉm cười thật tươi, vẫn cái nụ cười trong trẻo và quyến rũ ấy, chỉ khác là khi vừa chạm trúng ánh mắt của tôi, nàng đã làm mặt nghiêm lại ngay tức khắc khiến tôi chưng hửng cả buổi:

– Ngân ơi, sao rồi? Mình đến thăm Ngân đây! – Uyển My ngồi xuống cạnh giường, nhẹ nhàng vuốt ve mái tóc của nhỏ Ngân…
– Ơ… sư… sư mẫu… về hồi nào vậy? – Nhỏ Ngân yếu ớt hỏi…
– Hì, về được mấy ngày rồi, tội nghiệp ghê chưa, có đau lắm không? – Nàng nhìn nhỏ Ngân với ánh mắt khẽ đượm buồn…
– Không… không sao… con ổn, mà có… sư phụ…

Thanh Ngân vừa hỏi vừa đưa mắt tìm tôi, người lúc này vẫn đang đứng phỗng nơi cuối giường mà nhìn vào nhỏ:

– Đây mà, đừng có ngồi dậy! – Tôi bước đến đầy lo lắng…
– Hi, sư phụ… thắng… thắng không? – Nhỏ Ngân khó nhọc nói…
– Thắng, thắng rồi… chung kết rồi, cho tôi… xin lỗi… xin lỗi…

Tôi thoáng xúc động, nói không nên lời, mắt dường như đã hoe đỏ. Tôi biết bản thân mình luôn luôn cố gắng giúp đỡ mọi người trong khả năng, và tôi cũng chưa bao giờ muốn nhận lại sự giúp đỡ hay quan tâm từ bất cứ ai, vì tôi luôn sợ rằng mình là gánh nặng cũng như làm phiền người khác. Cơ mà, gieo nhân nào gặp quả ấy, tôi giúp bạn bè không vụ lợi thì đến khi hoạn nạn họ cũng sẽ cảm thông và giúp đỡ lại tôi, không chút oán than hay mưu cầu gì cả:

– Hi, không… sư phụ đừng xin lỗi… tại con… mà, tại con… lì lợm… – Nhỏ Ngân nói như mếu…
– Còn đau lắm không? Cái con… nhóc này? – Tôi nói, trong lòng tràn ngập xúc động…
– Bớt đau rồi, còn hơi choáng thôi… bắt đền đó…
– Hả? Đền gì nữa?
– Khi nào… con khỏe… dẫn con đi ăn nhen…
– Ừ, ăn thỏa thích luôn…
– Hi, chốt kèo nha!

Nói đoạn, bọn tôi cũng quyết định chia tay Thanh Ngân để cho cô nàng có thời gian nghỉ ngơi, cũng may là nhỏ Ngân không bị thương quá nặng, chứ nếu không tôi sẽ áy náy mãi về chuyện này mất. Nhỏ Ngân đi học xa nhà, một thân một mình nơi đất khách quê người, nếu không phải là có đám bọn tôi kề cận thì hẳn là nhỏ sẽ cảm thấy cô đơn, lạc lõng lắm, thật tội nghiệp:

– Thôi, Linh ở lại chăm Ngân ha, có gì đuối gọi tao! – Tôi vỗ vai thằng Linh…
– Ừm… oke anh… để em… – Nó hơi gằn giọng, chắc còn ngại chuyện ban nãy chửi tôi…
– Không có gì đâu, anh biết mày thế nào mà, đừng để tâm, vậy đi, bọn anh về!

Bọn tôi quay đầu ra phía cửa, riêng tôi vẫn còn kịp quay lại nghe lời dặn dò cuối cùng của cô đệ tử đáng yêu:

– Cố lên nha sư phụ, phải vô địch đó, mai con sẽ… qua xem!
– Ừa, nghỉ ngơi đi, sẽ cố hết sức.

Trên đường về, Ái Quyên và Uyển My vẫn vui vẻ cười nói với nhau, bỏ quên luôn sự hiện diện của tôi ngay lúc này. Nhưng nói thế thì cũng oan uổng cho Uyển My, vì nàng vẫn thi thoảng liếc nhìn tôi lủi thủi đằng sau, cơ mà lúc tôi đưa mắt lên nhìn lại thì nàng quay ngoắt lên trên, ra chiều ta đây chỉ đang bận… đuổi ruồi mà thôi.

Vừa ra đến nơi, cả hội đã xôn xao hỏi thăm tình hình của Thanh Ngân và ai nấy cũng đều cảm thấy thở phào nhẹ nhõm sau lời kể của tôi. Thật ra màn chia sẻ này cũng chẳng có gì đáng nói nếu không phải là vì Quỳnh đang đứng trước mặt tôi, còn “chính thất” Uyển My thì ngậm tăm không nói gì đứng tận ở phía sau, bên cạnh nàng là bà chị tóc xoăn Tuyết Mai đang ra chiều khó hiểu:

– Vậy về ha? – Tôi dè dặt lên tiếng…
– Ừa, vậy thôi, ổn rồi, về đi mai còn lên xem Phong đánh chung kết – Thằng Đức oang oang miệng…
– …
– Quỳnh ơi! Lên Đức đưa về nè!

Ngày xưa trước khi ông bà ta phát minh ra từ “mặt dày”, có lẽ người ta thường dùng từ “mặt Đức” để miêu tả về độ dày cộm của mấy đứa có bộ mặt giả nai, không biết nhục như thằng bạn thân của tôi. Nó tiếp tục đon đả nhìn Quỳnh, nhưng em lại chỉ nhìn về hướng tôi:

– Quỳnh về với Đức được không, hay để anh nhờ chị Mai?
– Sao vậy anh? – Em nhìn tôi lưu luyến…
– Anh có chuyện cần nói với Uyển My, em hiểu mà, phải không?

Dù rằng Quỳnh có vẻ không thích Uyển My ra mặt, em cũng không phải là người không hiểu chuyện, và chắc rằng em thừa biết, Uyển My chỉ vừa trở về, và tôi còn rất nhiều chuyện muốn nói với nàng:

– Dạ, em hiểu rồi, vậy… mai em đến xem anh nhé? – Quỳnh nhìn tôi, cười buồn…
– Ừ… ừ… cũng được, anh đi nhé? – Tôi nói, trong lòng đã bắt đầu… sợ hãi vì nụ cười sắc lẹm của Uyển My…
– Anh đi cẩn thận!

Nói đoạn, Quỳnh cũng khẽ liếc nhìn Uyển My và nhận lại từ cô người yêu tôi một cái nhìn lạnh như băng, tuy thế lại vô cùng… máu lửa, đúng là đẳng cấp con gái nhà ngoại giao, không thể đùa nổi. Quỳnh nhẹ nhàng ngồi sau xe thằng Đức, không quên cúi đầu chào mọi người. Khỏi phải nói, thằng Đức cười toe toét hớn hở ra mặt khi ước muốn được thỏa nguyện, nó còn quay sang nhìn tôi nở một nụ cười đắc thắng. Đúng là thằng ảo tưởng, gặp cô nào cũng muốn làm của riêng, mỗi tội đến tận bây giờ vẫn chưa đâu vào đâu.

Ngay sau đó, đám bạn tôi cũng lần lượt tan rã, nhà ai nấy về, chỉ còn để lại mỗi tôi với hai chị em nhà Uyển My đang đưa mắt nhìn nhau đầy khó hiểu:

– Giờ sao? Hai đứa tụi bay tính liếc nhau đến lúc nào? – Tuyết Mai nheo mắt dò hỏi…
– Em chẳng sao – Uyển My hờn dỗi đáp…
– À… ừ… mình… à em, cũng bình thường – Đến lượt tôi bối rối…

Trời cũng đã chuyển dần về tối, những ánh đèn xe máy cứ chốc chốc lại rọi sáng về phía ba đứa tôi đang đứng, bụi đường cuốn theo những cơn gió lướt qua làm con đường đông đúc, náo nhiệt trước cổng bệnh viện trở nên ồn ào và ô nhiễm hơn bao giờ hết. Tuy vậy, tất cả những tiếng động ầm ĩ đó cũng không đủ năng lượng để phá tan cái rào cản im lặng của hai đứa bọn tôi:

– Kệ hai đứa, chị về đây, ai đi gì thì đi!

Tuyết Mai lắc đầu ngán ngẩm quay lưng bỏ đi, áng chừng muốn tạo điều kiện để tôi và em gái nàng có cơ hội rạch ròi với nhau. Miệng thì nói không quan tâm, nhưng đi được vài bước, bà chị bé của tôi đã quay đầu lại và nheo mắt nhìn tôi:

– Đưa em mình đi đến nơi về đến chốn nhen? – Tuyết Mai nhoẻn miệng cười…
– Ừm… mình biết rồi, Mai về trước đi.
– Vậy Mai về đây! Về nhen nhóc?

Uyển My vẫn đóng mặt lạnh từ nãy đến giờ, nàng chẳng thèm hồi đáp lại câu hỏi của chị gái, chỉ lẳng lặng gật đầu rồi tiếp tục thả hồn nhìn bâng quơ ra phía xa. Chúng tôi cứ đứng lặng im nhìn nhau cho đến khi Tuyết Mai phóng xe chạy vụt đi, để lại hai đứa giữa bầu không khí ngột ngạt và huyên náo:

– Em đói bụng chưa? Đi ăn nhé? – Tôi lên tiếng, phá vỡ không gian yên lặng…
– No rồi, ăn cơm chó no rồi! – Nàng giận dỗi đáp…
– Uầy, làm gì có, Quỳnh với anh… là bạn thôi…
– Bạn kiểu gì như thế? Anh anh em em, còn nắm tay nắm chân?
– À tại… thì là bạn… từ nhỏ, tụi anh như người thân của nhau thôi, xưng hô như thế quen rồi, không sửa được – Tôi bối rối phân trần…
– Vậy hở? Còn tôi thì là bạn mới quen, nên anh không đếm xỉa chứ gì? Tốt thôi! Tôi cũng mệt rồi, tự về được!

Uyển My lần này không hù dọa nữa, nàng quay ngoắt đầu bỏ đi thật, chỉ có cái là tôi vẫn lẽo đẽo chạy theo sau, mãi đến khi mà nàng chịu lên sau xe tôi ngồi thì mọi thứ mới tạm an bài:

– Ừm, ăn gì giờ? – Tôi bẽn lẽn hỏi…
– Chẳng thèm ăn gì, cho đói chết luôn đi! – Nàng đáp gọn lỏn, giọng đầy vẻ hờn dỗi…
– Thôi mà, đừng giận nữa, ăn phở hen, món em thích?

Nàng không nói gì, chỉ im lặng tầm vài giây, làm tôi tưởng là nàng không có ý kiến gì khác, cho đến khi:

– Mình thích ăn phở, còn Quỳnh có thích không bạn Phong?
– Đệch…

Một tiếng chửi thề rất khẽ vang lên trong họng tôi. Thiệt tình là ngay từ những ngày đầu tiên, tôi đã biết Uyển My nếu không phải là đồng minh mạnh mẽ nhất thì cũng sẽ là đối thủ kinh hoàng nhất mà tôi gặp được trong cuộc đời này. Tôi thì vốn không giỏi đối đáp với con gái cho lắm, chỉ nói nhăng nói cuội là hay, thế mà éo le làm sao gặp đúng con gái nhà ngoại giao, thiệt “trùng hợp” hết chỗ chê:

– Thôi mà… tha cho anh đi! Anh đuổi Quỳnh về đi với em còn gì! – Tôi cười khổ…
– Đuổi? Mình thấy bạn ân cần hỏi han lắm, chẳng thấy đuổi chỗ nào.
– Thì… chẳng lẽ anh lại quát nạt Quỳnh, dù sao thì…
– Bạn khỏi giải thích, mình không muốn nghe, hứ!
– Ơ… đợi… đợi anh, Uyển My!!!

Bữa ăn phở ngày hôm đó của hai đứa tôi đích thị là một trong số những bữa ăn mà tôi không bao giờ có thể quên trong đời mình, vì từ đầu đến cuối, Uyển My vẫn ăn uống rất bình thường, tuy chỉ có duy nhất một điều là nàng ngó lơ tôi luôn trong suốt buổi. Tôi lau đũa thì nàng không dùng, tôi rót nước nàng cũng chẳng uống, gọi món cũng chỉ gọi 1 tô, mãi đến lúc bạn nhân viên mang ra tôi mới biết. Và đỉnh điểm nhất là khi nàng tính tiền đúng 1 tô đã ăn, còn tô của tôi thì không thèm đếm xỉa, báo hại tôi bị bạn nhân viên gọi giật lại vì tưởng… ăn quỵt. Xong xuôi, Uyển My ra bắt taxi về thẳng nhà, làm tôi ba chân bốn cẳng phóng xe chạy đuổi theo muốn lên máu vì lạng lách đánh võng mãi mới theo kịp anh tài xế của nàng.

Về đến nhà, Uyển My vẫn giữ thái độ lạnh nhạt đó đến cùng cực khi nàng mở cổng bước vào rồi lại quyết đoán mà khóa cổng lại một cách hiên ngang và bất cần. Tuy thế, tôi vẫn không mảy may sợ hãi khi tôi vẫn đang nắm trong tay chìa khóa của căn nhà này, mà đó lại là thứ mà nàng đưa cho tôi chứ nói đâu xa. Tôi nhớ thì hẳn là Uyển My cũng sẽ nhớ, chỉ là nàng đang thử thách tôi như trong suốt gần 1 năm qua mà thôi, phải không, cô tiểu thư ương ngạnh của anh:

– Mình đi tắm, bạn cũng đi tắm đi, rồi tụi mình nói chuyện.
– À… ừm…

Uyển My đứng dậy nói nhỏ sau khi tôi lò dò bước chân vào nhà, vẫn giữ vững thái độ cứng rắn và lạnh lùng đến tuyệt đối của mình, bỏ lại tôi với hàng tá những câu hỏi trong đầu không biết phải bày tỏ ra sao.

Nếu như bữa ăn phở tối nay chưa đủ sức tạo ấn tượng quá mạnh mẽ trong tôi, thì màn hỏi đáp đêm nay xứng đáng dược lưu vào sử sách vì đây chắc chắn là ngày không bao giờ quên được trong cuộc đời 25 năm đã qua của tôi, và thậm chí là còn rất nhiều, rất nhiều năm về sau nữa.

Giờ phán quyết, đã điểm.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Thông tin truyện
Tên truyện Mưa và em
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện teen
Tình trạng Update Phần 133
Ngày cập nhật 14/04/2025 05:35 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Vợ chồng hoang dâm - Tác giả Ngọc Linh
Chắc là không được mút của anh nên mới như vậy. Sao vừa làm một cái có sướng không? Sướng chứ. Dạo này chị Hằng càng ngày càng tuyệt đấy nhỉ anh nhỉ. Anh là anh vẫn thấy bình thường như cân đường hộp sữa thôi chứ cũng có khác gì đâu nào. Vợ thì làm gì mà thấy khác được chứ. Vừa...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ lỗ đít Sextoy Some Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Vợ chồng
Con đường bá chủ – Quyển 16 - Tác giả Akay Hau
Lạc Nam mấy người đều choáng váng... Hắn nhìn Diệm Tuyền Cơ, lại nhìn sang Thái Diễm. Không thể không nói, hai mỹ nhân này có vài nét tương đồng trên khuôn mặt, chỉ là khí chất quá mức khác biệt nên sẽ khó ai liên tưởng đến bọn họ là tỷ muội. Qua lời nói của Thái Diễm, hai vị này là...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện dâm hiệp Truyện xuyên không Tuyển tập Con đường bá chủ
Tình yêu tuổi học trò
Tôi gặp em vào một ngày mưa phùn gió rét, và hôm nay lại một ngày như thế. Đêm lạnh... đêm cô đơn... đêm buồn... Quay lưng đi khi ấy, tôi biết rằng mình không bao giờ đủ can đảm để đối mặt với sự thật cay đắng ấy. Tôi vẫn luôn sống như vậy, mỗi lúc gặp những khó khăn trong cuộc sống...
Phân loại: Truyện sex dài tập Tâm sự bạn đọc Truyện sex Full Truyện sex nhẹ nhàng Truyện teen
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân