Xem ra áp lực của tam đại hoàng tử và Điệp Vận Du mấy ngày này đã khiến hắn già yếu đi nhiều.
Ánh mắt Nghệ Phong lại chuyển tới lão nhân bên cạnh hắn, ánh mắt thoáng chốc ngưng tụ, trong mắt cũng có vẻ kinh hãi, lực nhận biết cường đại của Nghệ Phong lại không thể phát hiện thực lực của đối phương, tình huống như vậy chỉ xuất hiện trên người cường giả Tôn cấp.
Nghệ Phong quay đầu nhìn Tam hoàng tử, thấy Tam hoàng tử khẽ gật đầu ra hiệu. Nghệ Phong hít sâu một hơi, cũng chậm rãi dẹp loạn ý kinh ngạc trong lòng.
– Nhi thần tham kiến phụ hoàng, ra mắt Tôn lão!
Ba vị hoàng tử đồng thanh nói.
– Miễn lễ!
Hoàng đế Trạm Lam có chút uể oải phất tay, phảng phất trong nháy mắt đã dùng hết khí lực.
– Nghệ Phong đế quân, mời!
Hoàng đế Trạm Lam chỉ sang tọa ỷ bên cạnh, Nghệ Phong quay đầu nhìn qua, thấy bên cạnh có một chiếc tọa ỷ, trình độ xa hoa không hề thua kém hoàng đế Trạm Lam, Nghệ Phong biết đây là hoàng đế Trạm Lam đối đãi với hắn như đế vương.
Nghệ Phong cũng không khách khí, ngồi xuống ghế, lúc này mới giả vờ hồ đồ quay sang nói với hoàng đế Trạm Lam:
– Không biết bệ hạ tìm ta có chuyện gì?
– Có phải nàng cũng do ngươi chỉ thị?
Hoàng đế Trạm Lam đi thẳng vào chủ đề, Nghệ Phong bất giác cảm thấy một luồng khí thế khổng lồ đang tập trung vào ngươi hắn.
Nghệ Phong sửng sốt, lập tức cười khổ. Người khác không rõ “nàng” trong câu nói này là ai, Nghệ Phong còn có thể không rõ sao? Xem ra hoàng đế Trạm Lam đã nhận thấy được quan hệ giữa hai người bọn họ.
– Bệ hạ cho rằng, ta có thể chỉ thị nàng được sao? Không biết bệ hạ có biết quá khứ của nàng hay không, nếu ngài biết, có lẽ hiểu rõ tại sao!
Nghệ Phong không che giấu, nói thẳng.
– Chẳng trách! Ha ha, không ngờ ngay cả quá khứ của mình, nàng cũng nói cho ngươi biết, quan hệ giữa các ngươi quả thật không bình thường!
Trong mắt Hoàng đế Trạm Lam có chút tức giận, ánh mắt lạnh lùng nhìn Nghệ Phong, rất có một lời không hợp sẽ để Nghệ Phong ngã xuống ở tại chỗ này.
Nghệ Phong hít sâu một hơi, hắn bình thản nói tiếp:
– Quan hệ của ta và nàng, đúng như bệ hạ đã nghĩ!
Nghệ Phong không che giấu, hắn nói thẳng. Nghệ Phong biết rất rõ, dù thế nào hoàng đế Trạm Lam cũng không thể sống, Nghệ Phong cũng không cần nói dối hắn.
– Tiện nhân!
Sắc mặt của hoàng đế Trạm Lam biến hóa vô cùng, hắn nắm thứ trước người, hung hăng đập xuống, Nghệ Phong định thần nhìn kỹ, mới phát hiện là ngọc tỷ.
Ngay cả ngọc tỷ mà Hoàng đế Trạm Lam cũng có thể tức giận đập vỡ, có thể thấy được hắn vô cùng tức giận.
– Nghệ Phong, ngươi thật sự tưởng rằng ta không dám giết ngươi sao.
Hoàng đế Trạm Lam nổi giận. Nghệ Phong nhận thấy được luồng khí thế tập trung lên người hắn tăng vọt mấy phần.
Ba vị hoàng tử thấy hoàng đế Trạm Lam nổi cơn tức giận với Nghệ Phong, thật sự có suy nghĩ muốn chém giết Nghệ Phong, tất cả vừa kinh ngạc vừa nghi hoặc. Trong lòng Đại hoàng tử, Nhị hoàng tử lại vô cùng vui vẻ, còn Tam hoàng tử lại kinh sợ không thôi, nếu thiếu sự giúp đỡ của Nghệ Phong, tỷ lệ hắn leo lên ngôi vị hoàng đế sẽ giảm xuống hơn phân nửa.
– Phụ hoàng!
Tam hoàng tử vội vàng quỳ rạp xuống đất, dập đầu trước mặt hoàng đế Trạm Lam chuẩn bị nói gì đó.
– Câm miệng!
Hoàng đế Trạm Lam thấy Tam hoàng tử đứng ra, hắn càng nổi giận, nói với Tam hoàng tử:
– Những việc các ngươi làm mấy ngày qua, đừng tưởng ta không biết. Các ngươi thật to gan, ta còn chưa có chết!
Ba vị hoàng tử nghe thấy hoàng đế Trạm Lam tức giận mắng chửi, tất cả đều câm như hến, hai vị đại hoàng tử cũng vội vàng quỳ rạp xuống đất, thân thể run rẩy, không dám nói một câu.
– Hừ!
Hoàng đế Trạm Lam quay đầu tiếp tục nhìn về phía Nghệ Phong, sát ý trong mắt hoàn toàn không che giấu:
– Nghệ Phong, lẽ nào ngươi thực sự ngây thơ cho rằng, ngươi là Tà Đế đương đại thì ta không dám giết chết ngươi sao?
Nghệ Phong nhún vai, mặc dù luồng khí thế đè lên người hắn rất khổng lồ, thế nhưng hắn đã trải qua truyền thừa Tà Đế, luồng khí thế này cũng không đến mức khiến hắn không chịu đựng nổi. Nhìn sát ý của hoàng đế Trạm Lam, hắn biết rõ nếu không phải cố kỵ danh hiệu Tà Đế phía sau hắn, sợ rằng hoàng đế đã sớm gọi người giết chết hắn rồi.
Dù sao, không có một nam nhân nào nguyện ý để nữ nhân của mình bị nam nhân khác cướp đoạt. Cho dù nữ nhân đó vẫn xem hắn là cừu địch thì trên danh nghĩa nàng vẫn là nữ nhân của hắn.
– Bệ hạ không giết được ta!
Nghệ Phong bình thản nói.
– Ta giết ngươi rất dễ dàng!
Hoàng đế Trạm Lam tức giận nói, Tôn lão ở bên cạnh không khỏi cười khổ, theo lý mà nói hiện tại có lẽ hắn phải động thủ, thế nhưng hắn không dám, không phải vì sợ Nghệ Phong, mà là sợ Tà Tông phía sau Nghệ Phong.
Nghệ Phong bình thản nói tiếp:
– Trừ phi ngươi không cần đế quốc mà tổ tông ngươi đã giành giật, bằng không ngươi không giết được ta.
Nghệ Phong nói xong, lấy từ trong giới chỉ ra một khối lệnh bài, đây là lệnh bài năm đó ngũ trưởng lão cho hắn, được xưng là lệnh bài có thể mệnh lệnh cả Thánh Tông một lần.
Tôn lão nhìn thấy lệnh bài quỷ dị trong tay Nghệ Phong, hơi nhíu mày, nhưng một lát sau hắn kinh hãi kêu lên:
– Thánh chủ lệnh?
– Ha ha! Ta còn lo lắng lấy ra thứ này không ai nhận ra, không ngờ trong hoàng thất còn có người biết.
Nghệ Phong bình thản nói, đây chính là nền tảng để hắn đứng ở thế bất bại, trừ phi hoàng đế Trạm Lam có thể vứt bỏ cả giang sơn vì một nữ nhân, làm một vị vua vong quốc. Bằng không, hắn cũng không dám quang minh chính đại giết Nghệ Phong. Về phần ám sát, đương nhiên là không thể tránh khỏi.
Cho nên khi hoàng đế Trạm Lam vừa nhắc đến Điệp Vận Du, Nghệ Phong đã phán tội chết cho y, cho dù Tam hoàng tử không động thủ. Hắn cũng sẽ động thủ.
Tôn lão nhìn thánh chủ lệnh trong tay Nghệ Phong, thân thể hắn cũng hơi run rẩy. Trong ghi chép của hoàng thất có ghi lại về khối lệnh bài này. Khối lệnh bài là lệnh bài tôn quý nhất của Thánh Tông. Lúc đó khi Thánh Tông còn chưa phân liệt, đây chính là lệnh bài tông chủ sử dụng! Lệnh bài vừa ra, tất cả mọi người của Thánh Tông đều phải cúi đầu!
Mặc dù không biết tại sao Thánh Tông lại tin dùng vật này, thế nhưng mọi người đối với tiền bối Thánh Tông đã vô cùng kính trọng. Đối với thánh chủ lệnh càng kính trọng vạn phần!
Mặc dù lúc này thánh chủ lệnh đã không có công hiệu như trước đây. Thế nhưng khi Thánh Tông phân liệt, tất cả tông chủ phân tông của Thánh Tông, đều chính miệng thừa nhận địa vị của thánh chủ lệnh, đồng thời bảo quản địa vị đặc biệt của Thánh Tông ở thánh địa, cho thánh địa ba cơ hội sử dụng thánh chủ lệnh, thánh chủ lệnh vừa ra, bất luận tông môn nào đều phải nghe lệnh hành sự, cho dù là Thánh Âm tông cường đại cũng không ngoại lệ. Nếu không sẽ bị Thánh Tông liên hợp vây sát.
Chưa nói đến toàn bộ Thánh Tông liên hợp vây sát, chỉ cần giữ gìn thánh chủ lệnh tôn nghiêm, cũng không có tông môn nào có thể ngăn cản. Điều này cũng tạo thành địa vị tối cao của thánh chủ lệnh.
Tôn lão dù thế nào cũng không nghĩ tới, Nghệ Phong lại có vật như vậy. Những lão gia hỏa của thánh địa tại sao lại đưa thứ này cho Nghệ Phong? Điều này khiến Tôn lão hoài nghi quan hệ giữa Nghệ Phong và thánh địa.
Nếu như Thánh Tông chỉnh hợp, đừng nói tiêu diệt một Đế quốc Trạm Lam, cho dù là tiêu diệt chín, mười đế quốc như vậy cũng là chuyện hết sức dễ dàng.
– Tôn lão!
Hoàng đế Trạm Lam chưa từng thấy Tôn lão thất thần như vậy bao giờ, hắn nhíu mày kêu lên.
Tôn lão thấy hoàng đế Trạm Lam tựa hồ thật sự không muốn buông tha Nghệ Phong, hắn thở dài nói:
– Bệ hạ hãy suy nghĩ cho kỹ, cái mạng này của ta không trân quý. Thế nhưng đế quốc xác thực là tâm huyết của các tiền bối Long gia.
Hoàng đế Trạm Lam nghe thấy Tôn lão nói như vậy, sắc mặt hắn cũng đại biến, hắn biết rõ tính cách của Tôn lão. Ý tứ của những lời này là, nếu như hôm nay động đến Nghệ Phong, vậy toàn bộ Đế quốc Trạm Lam sẽ tiêu tan thành mây khói!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nghệ Phong - Quyển 2 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 31/10/2024 03:36 (GMT+7) |