– “Cộc cộc cộc”, tiếng Thụy Kha gõ cửa.
Thìn nói vọng từ bên trong ra:
– Chủ tịch, có chuyện gì cần à?
– Cậu ra đây tôi có chuyện muốn nói.
Thìn đang quá no không muốn ra:
– Hay chủ tịch vào đây nói chuyện đi, tôi đang no quá đây này.
Thụy Kha cũng định mở cửa đi vào, nhưng chưa làm thì dừng lại ngay, cô đang nghĩ đến một hoàn cảnh “xấu xa” nếu cô vào trong phòng hắn, phòng hắn không có bàn ghế, chỉ có giường, muốn nói chuyện hai người phải lên giường, không ổn… chút nào.
– Không, ra ngoài phòng khách. Tôi đợi.
Thìn lệ khệ bưng bụng đi ra.
Cậu ngồi tựa vào thành ghế cho thoải mái:
– Chủ tịch, có chuyện gì vậy?
Thụy Kha nghiêm túc:
– Ngày mai mẹ tôi về, mẹ sẽ ở đây 1 tháng rồi trở về Mĩ.
Thìn ngồi thẳng dậy, chuyện này cũng lớn thật nhưng không phải là chuyện gì đó nghiêm trọng:
– Vâng, cô về thăm con gái ạ.
– Uh.
– Tôi thấy chuyện này có gì đâu, sao chủ tịch nghiêm trọng vậy.
Thụy Kha đang lúng túng, cô chưa biết mở lời như thế nào. Cô đang thấy mình giống như chuẩn bị cầu hôn đàn ông ấy:
– Chuyện… không đơn… giản như vậy đâu.
– Sao vậy thưa chủ tịch?
Thụy Kha đan hai ngón tay vào nhau xoa xoa:
– Chả là tôi muốn cậu đóng giả… làm… người yêu… của tôi… trong thời gian mẹ tôi ở đây.
Nói xong Thụy Kha thở phào như vừa mới hết kinh. Còn Thìn trợn mắt lên giống như kiểu nhìn thấy ma nữ:
– Đóng giả… làm người yêu… chủ tịch? Tại sao?
Thụy Kha bẽn lẽn kể khổ:
– Chả là… bố mẹ tôi cho tôi… về Việt Nam vừa là để kinh doanh nhưng cũng là để tìm bạn trai rồi lấy chồng… Mà cậu biết rồi đấy… tôi không thích lập gia đình… tôi thích tự do…
– Chủ tịch nói tiếp đi. Tôi đang nghe đây.
– Đợt này bố mẹ tôi hối quá, tôi mà không có bạn trai thì… bố mẹ tôi rút vốn bắt tôi về Mĩ. Mà tôi thì không thích về đấy, cuộc sống ở đấy không hợp với tôi. Tôi đã nói với bố mẹ từ khi cậu về đây ở là… cậu là… người yêu của tôi… và chúng ta đang… sống thử.
Lần Thìn như thấy mình đang ở trên sao Hỏa:
– Tôi và chủ tịch đang sống thử… như vợ chồng?
Thụy Kha gật đầu xác nhận.
Thìn há hốc mồm:
– Tôi có vợ hồi nào vậy trời? Sao tôi không biết?
– “Thì đó, thì đó chỉ là giả vờ thôi. Có phải thật đâu. Tôi cũng gửi ảnh cậu về cho bố mẹ tôi rồi, bố mẹ ưng lắm”, Thụy Kha đánh liều thú nhận hết, 1 tép cũng tử hình mà 1 cân cũng dựa cột.
– Lại còn thế nữa.
Thụy Kha chốt đề nghị:
– Vậy nên lần này mẹ tôi về là để xem mặt con rể tương lai, cũng là để kiểm tra xem lời tôi nói có đúng không? Cậu giúp tôi lần này đi. Coi như tôi thuê cậu, nếu cần thiết chúng ta kí thêm một phụ lục hợp đồng cho riêng việc này. Tôi sẽ trả thêm tiền cho cậu?
Thìn ngửi thấy mùi tiền thì lại nghĩ về bố mẹ và các anh chị ở quê, năm nay nghe trên báo đài thấy miền Trung quê cậu mưa bão liên miên, khổ lắm đây:
– Bao nhiêu ạ?
Thụy Kha thấy gà gà được chàng vệ sĩ vào tròng rồi:
– 3 triệu.
Thìn xuýt nữa thì té từ trên ghế sopha xuống đất. Cậu không khó để giải thích vụ bà bán rau đuổi theo chủ tịch, chắc là lại mặc cả tiền của bà ta đây mà:
– Chủ tịch. Chủ tịch nghĩ tôi rẻ vậy sao? 3 triệu cho 1 tháng làm chồng chủ tịch?
Chuyện đàm phán thì là nghề của vị chủ tịch xinh đẹp này rồi. Cô cả ngán bất cứ trường hợp nào:
– Vậy cậu muốn bao nhiêu?
– Để tôi nghĩ đã, à, hay là tiện thể mình gộp luôn chuyện làm huấn luyện viên GYM, huấn luyện viên bơi, huấn luyện viên nấu ăn vào một phụ lục hợp đồng nhỉ, như thế cho tiện.
Thìn vừa nói dứt câu thì Thụy Kha đứng dậy, cô vừa đi vừa nói:
– Chờ tí, tôi đi vệ sinh cái đã.
Biết ngay mà, cứ nói đến chuyện trả thêm tiền là kiểu gì cũng đánh trống lảnh, giờ không có cái dùi trống nào đành lấy cớ đi vệ sinh. Điên hết cả người.
Trong lúc chủ tịch đái ở trong cái WC tại tầng 1, tiếng “xè xè, tong tong” còn vọng ra đập vào tai Thìn thì ở ngoài, cậu đang sâu chuỗi lại sự việc. Cậu đã có nhận định của mình.
Thụy Kha quay trở lại, quần lót hơi dinh dính. Cô mở lời:
– Cậu vừa nói cái gì ấy nhỉ.
Biết thừa tính chủ tịch, có nói ra cũng bằng không. Thìn sau khi có nhận định thì không còn đùa nữa. Cậu nghiêm túc thấy rõ:
– Bỏ qua chuyện đó đi. Tôi hỏi chủ tịch cái này. Chủ tịch thuê tôi làm vệ sĩ không phải vì cần tôi bảo vệ chủ tịch, mà cái chính là vì để qua mặt bố mẹ. Chuyện tôi ở tại nhà chủ tịch cũng nằm trong kế hoạch đó. Có phải không ạ?
Nhìn khuôn mặt ngưng trọng, nhìn thái độ của Thìn qua giọng nói. Thụy Kha biết là cậu vệ sĩ đang bị chạm vào lòng tự trọng của nghề nghiệp, và hơn cả là lòng tự trọng của một người đàn ông. Cô biết Thìn đã đọc ra toàn bộ kế hoạch sử dụng vệ sĩ của cô từ trước tới nay, không sai một tẹo nào. Và Thìn đang chờ cô xác nhận điều đó.
Thụy Kha chỉ dám gật đầu thật nhẹ.
Thìn tan vỡ. Anh được đào tạo bản bản để trở thành một vệ sĩ chuyên nghiệp. Vậy mà người ta chỉ coi mình là một vật thế thân, một ma nơ canh không hơn không kém.
Thìn sinh ra trong nghèo khổ, lớn lên trong vất vả mưu sinh, đến ngày hôm nay cũng chưa bao giờ ngửa tay xin ai một đồng. Thìn nói ra một vài câu làm Thụy Kha đau đớn:
– Tôi hiểu rồi. Chủ tịch, tôi sẽ giúp chủ tịch đến khi mẹ chủ tịch trở về Mĩ. Sau đó tôi xin phép chủ tịch được nghỉ việc. Tôi sẽ đi tìm người thực sự cần đến sự bảo vệ của tôi.
Nói xong Thìn đứng dậy đi về phòng, đến chỗ chân cầu thang, cậu ngoảnh lại:
– Chủ tịch đi nghỉ sớm đi. Muộn rồi ạ.
Thụy Kha cay đắng trong lòng, món quà cô còn để trên kia, việc hôm nay còn chưa hết. Rồi Thìn vừa nói sẽ rời xa cô sau khi mẹ cô từ Mĩ trở về. Tự dưng Thụy Kha thấy mình như vừa đánh mất một thứ gì quý giá lắm. Cô bặm môi để ngăn mình bật ra tiếng khóc, tình yêu mới chớm nở lần đầu tiên trong lòng của một người con gái ba mươi tuổi, giờ kết thúc chóng vánh như vậy sao. Thụy Kha đưa hai tay úp vào mặt, cô thì thào chỉ để mình nghe thấy:
– Lúc đầu thì là vậy, giờ khác rồi. Giờ tôi rất cần có cậu.
… Bạn đang đọc truyện Người bảo vệ tại nguồn: http://truyensextv.cc/nguoi-bao-ve/
12 giờ kém, Thìn vẫn thao thức chưa thể nào ngủ được, cậu đang buồn, món quà của Mai Ngọc cậu cũng chẳng có tâm trí nào mà bóc ra nữa. Vài tháng ở bên cạnh chủ tịch, ngoài công việc ra thì mình và chủ tịch cũng gần gũi với biết bao kỷ niệm vui buồn. Tưởng chừng như không còn khoảng cách giầu nghèo, địa vị, sang hèn. Nhưng qua chuyện tối nay, mọi thứ lại vỡ vụn khi nó vừa mới lành lành trở lại sau vết thương đầu đời. Thìn tự dặn lòng mình: “Thìn ơi là Thìn! Mày phải biết mày là ai”.
Chưa qua 12 giờ đêm, vẫn còn tính là thời gian ngày sinh nhật. Thìn thấy điện thoại mình có tin nhắn, người nhắn tin được ghi trong danh bạ là: “Thụy Kha”. Tin nhắn viết:
“Thìn lên sân thượng đi. Tôi sẽ đợi đến khi cậu lên mới thôi”.
Thìn chẳng muốn lên vì chẳng biết nói gì, nhưng biết tính chủ tịch bướng bỉnh, sợ chủ tịch lại ở trên đó cả đêm. Thìn đành lò dò lên sân thượng.
Mở cửa mái tum, cậu nhìn thấy Thụy Kha đang đứng sát mép lan can nhìn về xa săm, tóc buông để bay trong gió, nhìn cô giữa trời đất bao la giờ sao nhỏ bé đến vậy.
– Chủ tịch!
Thụy Kha quay lại nhìn người vừa mới tới, buổi tối nên Thìn không nhìn rõ trong mắt Thụy Kha giờ này còn đọng lại vài sợi đỏ, đôi mắt ướt vẫn còn chưa khô. Thụy Kha cầm trên tay cây đàn ghita mà cô nhờ Ánh Tuyết đặt mua trên mạng, nó được bọc trong túi chuyên dụng bằng da màu đen. Cô tiến lại gần Thìn rồi nói:
– Chúc mừng sinh nhật Thìn. Vẫn chưa qua 12 giờ, vẫn tính là đúng ngày sinh nhật.
Thìn đỡ lấy cây đàn ghita từ tay của Thụy Kha, cậu không dám để mắt mình chạm vào mắt chủ tịch. Cậu sợ… mình sẽ không còn là chính mình. Cậu giờ đây chẳng nghĩ được gì nhiều, cậu bất ngờ vì món quà cậu nhận được, bất ngờ vì chủ tịch nhớ đến ngày sinh nhật của mình. Và cậu chợt nhận ra, hôm nay chủ tịch không đi tập GYM, tự mình đi chợ, tự mình nấu ăn cũng là vì lý do này. Chủ tịch làm mọi việc chính là để tặng mình nhân ngày sinh nhật. Thoáng thất thần của Thìn bị ngắt quãng bởi lời nói giữa trời đêm bao la của Thụy Kha:
– Cậu nghỉ sớm đi. Sáng mai đi đón mẹ với tôi.
Chưa để Thìn đáp lời thì Thụy Kha đã mở cửa tum đi xuống, để lại Thìn một mình trên này.
Trên tầng mái có một cái ghế bằng gỗ dài, có cả bàn nữa. Thìn cầm đàn tiến lại ngồi xuống ghế. Cây đàn mới tinh rất đẹp hiệu Martin, cậu chưa bao giờ được chơi cây đàn xịn đến như vậy. Tự nhiên Thìn muốn hát, ngón cái vuốt một đường từ trên xuống dưới tạo ra thứ âm thanh tuyệt hảo. Khúc nhạc dạo vang lên, không gian như ngừng lại, mặt trăng thôi không quay vòng quanh trái đất. Tâm trạng buồn nhưng cậu chọn cho mình một khúc nhạc có tiết tấu khá mạnh. Bài hát như nhắn nhủ đến một ai đó, hãy biết quý trọng tuổi thanh xuân của mình, nó qua đi nhanh lắm. Bài hát “Kathy Kathy” của nhạc sĩ Đức Trí:
“Chiều nắng, đường vắng.
Em với chúng tôi mấy người.
Ngồi xuống chuyện vui.
Ôi bao nhiều điều muốn nói.
Nhưng đâu đó nụ cười vẫn chứa muộn phiền.
Ánh mắt giấu nỗi buồn xa xăm.
Chuyện tình yêu giận hờn mấy chốc.
Để rồi nước mắt ấy cứ rơi.
Và anh muốn nói.
Katy, Katy, em hãy vui lên.
Hãy cố vui cười lên.
Nỗi buồn sẽ trôi dần trong lãng quên.
Và em yêu đi đừng suy tư mãi.
Để anh luôn thấy.
Katy, Katy, mãi giữ trên môi.
Những đóa hoa thật tươi.
Em đẹp nhất khi em cười.
Và xin chớ quên lời anh.
Đừng để vụt mất tuổi xanh”
Nốt nhạc lời ca cuối cùng vang lên, Thụy Kha đứng sau cánh cửa tum, cô đặt tay lên vú trái của mình để ngăn trái tim khỏi nhảy ra khỏi lồng ngực, cô hồi hộp thổn thức nghĩ: “Cảm giác yêu là như thế này sao?”
Từng lời bài hát như hối thúc cô đừng để vuột mất tuổi xuân. Chạy rón rén đi xuống phòng, vừa đi vừa nghĩ: “Cậu tưởng rời xa Thụy Kha này mà dễ hay sao? Còn lâu nhé!”.
Thụy Kha đã biết mình cần phải làm gì lúc này, một loạt kế hoạch hiện lên trong đầu cô. Kế hoạch mang tên: CHINH PHỤC.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Người bảo vệ |
Tác giả | Cu Zũng |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Đụ lỗ đít, Đụ mẹ vợ, Đụ thư ký, Làm tình với đồng nghiệp, Sextoy, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện bú lồn, Truyện liếm đít, Truyện liếm lồn, Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sex ngoại tình, Truyện xã hội |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 21/09/2018 15:39 (GMT+7) |