Cô ta gào lên rồi chạy nhào ra hướng đôi giày bị quẳng đi, còn không quên ngoái lại nói với nó:
– Đã bảo đừng có vứt nó đi… tôi đã phải cố gắng lắm mới mua được nó! Anh thật là cái đồ không biết quý trọng đồng tiền, chắc anh chỉ là kẻ ăn hại tiêu tiền không do mình làm ra rồi…
Nó tròn mắt ngạc nhiên về cô ta vô cùng, đúng là cô ta nói đúng rằng nó tiêu tiền không do mình làm ra. Nhưng giữa tiền và mạng sống cái nào quý hơn đây, cô ấy vì đôi giày mà bất chấp nguy hiểm. Cô ta lao ra nhặt giày cũng là lúc mấy tên du côn ập đến, chúng đang hận vì đồng bọn bị đả thương không biết thương hoa tiếc ngọc là gì. Những ánh dao loang loáng sắc lạnh vung đến, nhưng cô ta có chẳng để ý gì vơ vội đôi giày vào trong lòng…
– Vù… vù…
Tiếng dao kiếm xé không khí sắc lạnh rợn người, nó chẳng còn thể nghĩ nhiều trong lúc sống chết thế này. Nó tung người tạo cú quét chân trên không, cả người nó văng đi trong gió ào ào bay vụt trên lưng cô gái… Nó tung chân đánh ra mấy cú cước liên hoàn vào tên định chém cô…
– Hự… ự…
Tên đó trúng đòn ngã văng ra đất sõng soài, nó tiếp đất nhẹ nhàng xoải người nhặt luôn con dao. Vùng dậy theo thế ” Kình ngư đáo hải ” chân truyền Bình Định gia quyền, cả người lao vụt đi trong ánh dao loang loáng. Thân thể thoắt ẩn thoắt hiện như hổ sầm lâm, lúc vụt lên như rồng vờn mây nhả ngọc. Những tiếng la tắc nghẹn ” Á… a… á…” ” ôi… ôi…” Của bọn chúng vang lên, thân thể đổ xuống đất rầm rầm… nhưng máu không làm cho bọn du côn chùn chân. Thấy đồng bọn ngã xuống càng khiến chúng cuồng nộ xông lên, nó mới chém được vài tên mà chúng rất đông. Mãnh hổ nan địch quần hồ cố chống chọi xuống sức e sẽ nguy, nó vội quay lại kéo tay cô ta vẫn đang tròn xoe nhìn cảnh đâm chém. Nó hô vội vã trong hốt hoảng bảo cô ta:
– Chạy mau chúng nó đông lắm… đánh không lại đâu… chạy thôi…
Cô gái cũng nhận ra hiểm nguy vội đứng dậy để chạy, cả hai đang lom khom chuẩn bị chạy thì…
– Roạt…
Một ánh dao sắc lạnh chém tới, nhưng do hơi xa đuối tầm tay, nên lưỡi dao chỉ chém trên vai nó một vệt nhỏ chưa đủ trọng thương. Nhưng máu cũng túa ra xối xả ở vết thương, chảy đỏ cả mặt cô gái khiến cô sợ hãi. Nhưng cô biết anh ta đã cố tình chồm lên che cho mình, nếu không lưỡi dao đó sẽ bổ xuống đầu cô rồi. Cô run run lắp bắp nói:
– Sao… sao anh lại cứu tôi hết lần này đến lần khác, chúng ta đâu quen biêt gì nhau, có nhất thiết phải hy sinh cả thân mình thế không…
Nó không có thời gian để nói, cái câu: “… thực chiến là sống chết…” đã hằn trong đầu. Nó vung tay phi mạnh con dao về tên vừa chém mình, con dao găm trúng bụng hắn, hắn chỉ “… hự… ” lên cái đổ gục xuống đất. Đồng thời hắn ta bị lăn mấy vòng ra phía sau do đường dốc, việc này vô tình thành vật cản khiến đám đồng bọn chậm chân. Nó kìm đau lôi cô gái chạy thẳng xuống hướng bờ ruộng, lao bừa vào vùng tối mịt mù phía trước. Nó thừa hiểu chỉ trốn vào chỗ không có ánh sáng thì con cơ thoát, chứ chạy theo đường quốc lộ cầm chắc bị chém chết. Đám ếch nhái thấy tiếng chân người thôi ì oạp vũ khúc của mình, chúng trốn vội vào đám lúa dưới ruộng lọp bọp. Đây là khu ruộng gần một hồ nước tự nhiên khá lớn, nên đám cây xấu hổ hoang dại mọc kín đường. Lá cào ràn rạt mặt nó gai xé trên da, nhưng nó chẳng quản ngại cứ lôi cô gái đi vùn vụt…
*… Roạt… roạt…
– Á… á… dừng lại đi… tôi bị mất váy rồi… vướng vào cái cành cây…
Cô gái hốt hoảng la lên khi cái váy của cô rách toạc, nó bị vướng vào cành cây xấu hổ dại.
– Thôi chạy… đi… kệ dừng lại là chết đấy…
Nó hô vội vã chẳng thèm quay nhìn cô ra sao, bởi phía sau đã có tiếng la ó tiếng chửi thề cùng tiếng chân rầm rập. Bọn chúng đang gào thét là ó với nhau:
– Địt mẹ… Chúng mày nhanh lên bọn nó mới chạy vào đây thôi, chém chết con mẹ chúng nó đi trả thù cho anh em…
– Cho chúng nó xuống luôn… địt mẹ… thằng ôn ấy nó đã phang chết bao nhiêu anh em mình rồi… giết…
Nó lôi cô băng băng qua đám cây xấu hổi rậm rạp, rồi chạy gần mép hồ thì cùng đường, không ngần ngại nó lôi cô gái xuống hồ luôn. Cả hai ngập trong đám bùn nhầy nhụa hôi tanh, xung quanh là đám bèo lục bình che kín mặt. May thay chỗ này là bãi lầy nên núp không bị lộ, và do băng qua đám bụi xấu hổ bọn kia bị khuất tầm nhìn. Nên khi chúng ập đến nhin quanh không thấy đâu, chúng lại tỏa đi các hướng khác xung quanh đó để tìm. Cô gái bị nước ngập gần ngang ngực, mặt chạm gần đám bèo tanh lờm lợm, cô nhăn mũi lẩm bẩm đầy khó chịu:
– Cả đời Huyn anh em tôi chưa từng ở cái chỗ nào tanh hôi thế này… Thật là… ư… ư… hư…
Cô chưa nói hết câu thì đã bị nó bịt tay vào miệng, nó ghé sát tai cô thì thào đe dọa:
– Im ngay! Muốn chết à… chúng nó vẫn quanh quẩn ở đây đấy, nó nghe thấy lôi lên chém banh xác… ngu thế…
Nó đe dọa xong thì cứ bịt tay ngang miệng cô ta, giờ nó biết thì ra con này tên là Huyn anh em cái tên chả giống ai. Cứ như là “giun a” vậy… mà cũng đúng thôi cô ta khác gì con giun đâu, lại còn ngu ngốc và tham lam nữa chứ. Nó cứ nghĩ ngợi miên man trong làn nước dập dờn, chỗ này tuy là bãi lầy nhưng bùn chỉ ngang gối. Còn từ gối trở lên là chìm trong làn nước mát mẻ, và nó mới nhận ra buồi nó đang chạm vào cặp mông tròn của Huyn anh em. Mà cô thì cao hơn nó hẳn cái đầu, để núp được chỗ bãi lầy này cô phải khom người xuống, may trước mặt có đám lau sậy cũng bớt đi tầm nhìn của chúng từ trên bờ. Lúc chạy trốn không chỉ váy mà quần lót cũng bị kéo toạc ra, tất nhiên biết mình đã bị cởi truồng Huyn anh em mới hốt hoảng vậy. Chứ còn quần lót chắc cô cũng chả muốn dừng lại lấy làm gì, vì giờ cô ý thức rất rõ sự nguy hiểm và cái chết rập rình… Giờ đây cô thấy cái của nợ của hắn ta cương cứng, nó cứ chọc mạnh vào cặp mông của cô. Dù qua lớp vải quần của hắn ta, cùng làn nước mát lịm vẫn không ngăn nổi sức nóng ấy… Huyn anh em run rẩy sợ hãi…
Sâu thẳm trong cô một quá khứ đau khổ đến nghẹn ngào, sinh ra trong gia đình hạ lưu xã hội cha mẹ đều trộm cắp lưu manh sống qua ngày. Vì họ hiểu rõ sự thấp hèn của mình, nên quá trình tiền trộm cắp bất lương đều dồn cho cô con gái nhỏ. Huyn anh em được vào trường tốt nhất Seoul, nơi chỉ con nhà giàu danh giá mới vào được. Họ kỳ vọng nơi cô một tương lai khác, mong cô không bị ám ảnh về nhân thân thấp hèn của mình.
Họ chỉ muốn cô ngẩng mặt với đời mà thôi, nhưng không ngờ ngôi trường phổ thông danh giá đó lại vùi dập đời cô. Và biến cố nhanh chóng trở thành kẻ lưu manh như cha mẹ, thậm chí cô còn trở thành siêu trộm khét tiếng Hàn Quốc sau này… Bắt đầu cơn bĩ cực là khi đám con nhà giàu phát hiện ra thân thế của cô, chúng khinh bỉ không thèm chơi với cô nữa và còn giễu cợt cô.
Ngày đó Huyn anh em chưa từng ăn cắp của ai, cô ngây thơ trong trắng đến mức tội nghiệp. Cô chỉ biết khóc trước sự miệt thị của dư luận, cũng bởi cha mẹ cô họ cũng giấu cô về cái thân phận nhơ nhớp của mình. Cô biết nhà mình không khá giả lắm, cha mẹ cho cô vào trường danh giá như này là cả một sự cố gắng. Nên Huyn anh em cố gắng học nên cô đã học rất giỏi, cô đứng nhất trường và cô còn xinh nữa, vẻ đẹp không nhưng kiêu xa mà còn lắm nét duyên thầm…
Cô có những cái nhất mà đám con gái nhà giàu không thể có, tiền không mua được trí tuệ cho chúng thông minh hơn. Tiền lại càng không thể giúp cho bọn chúng, có vẻ đẹp tự nhiên mà lại tạo bằng dao kéo được, và hầu như đám con trai trong trường đều rất thích và chỉ theo đuổi cô. Đứng đầu là “hot boy” đại thiếu gia Park Min Huyng ước mơ của các cô gái, nhưng rồi anh ta lại yêu sống chết với Huyn anh em chỉ càng khiến cho cuộc sống của cô cơ cực. Nên khi hoàn cảnh của cô bị phơi bầy ra, mỗi lúc đến lớp là cô phải nhận sự đố kỵ hắt hủi từ đám bạn. Mười mấy tuổi không hiểu hết cuộc đời, hết tự ti về mình lại chuyển sang xù lông tức giận. Đến một ngày kia cha mẹ bị cảnh sát bắt, cô gục ngã hoàn toàn trong đổ vỡ khi biết họ là những siêu trộm. Cô là con của kẻ ăn cắp và đồ cô tiền cô dùng là đồ ăn cắp, cô trốn chạy sự thật trong nước mắt cùng cô đơn và tủi nhục. Tình cờ lúc ấy chàng hoàng tử Park lại để ý đến cô, rồi họ gần nhau đồng cảm với nhau bởi cha mẹ mình. Tuy vỏ bọc của cha mẹ Min Huyng rất tốt, nhưng sâu thẳm cậu biết cha mẹ mình là xã hội đen… Khi còn chưa kịp yêu nhau mặn nồng thì họ đã vấp phải sự ngăn cản, mẹ của Park Min Huyng là người đàn bà độc đoán vô cùng…
Ba ta cũng là xã hội đen nhưng không cam tâm, để cho con trai yêu đứa con gái của kẻ ăn trộm, bà ta đưa cho Huyn anh em bé nhỏ hai sự lựa chọn. Một là làm cách gì đó để tự Min Huyng rời xa cô, hoặc bà ta sẽ cho đàn em bắt cóc cô hiếp cho đến chết. Dù gì vẫn có dòng máu lưu manh trong người, nên Huyn anh em đã khôn ngoan lựa chọn cách thứ nhất.
Cô cũng từ chối để cho Min Huyng nhìn thấy cái cảnh, mà cô bị ép phải làm tình với người con trai khác. Thay bằng giả vờ cô người đồng tính yêu con gái và lợi dụng anh ấy, vỏ quýt tuy dày nhưng vẫn còn móng tay nhọn. Cô đã khéo léo thoát khỏi sự trừng phạt của bà trùm xã hội đen. Nhưng sau khi Min Huyng hiểu lầm thật từ bỏ cô, thì bà ta cũng cho người đến đòi lại hết tiền mà Min Huyng đã cho cô.
Còn cho đàn em đánh Huyn anh em thưa sống thiếu chết, đến mức cô lê lết trên phố đầy tuyết rơi lạnh ngắt. Nhưng có một thứ bà ta giữ lời với cô, đó là vẫn giữ cho cô một thân thể trinh trắng vẹn nguyên. Trong đám đàn bà tấn công cô hôm đó, có nữ hoàng về trộm cắp phá két tên là Soo Jin. Không cam tâm nhìn con bé mười lăm tuổi tội nghiệp, bị chết vùi trong tuyết Soo Jin đã lén mang con bé về nhà mình, và đổi vào đó một cái xác chết khác với dung nhan bị hủy hoại…
Nên về lý thì Huyn anh em đã chết trong trận bão tuyết ấy, nhưng cô vẫn sống và là truyền nhân của Soo Jin trở thành siêu trộm. Nhưng căm ghét xã hội đen những người đẩy gia đình và bản thân vào chỗ tử biệt, cha mẹ cô cũng bị bà ta cho đàn em đánh chết trong trại tù, một cái kết bạo tàn của bà hoàng hắc bang xứ Kim Chi, dành cho kẻ hèn kém dám tơ tưởng đến con trai cả mình.
Huyn anh em khi lớn cô tham gia các hoạt động từ thiện cho các bé gái, tránh cho các cô bị sa vào đường dây buôn người do chính nhà Park điều hành. Đi nhiều nơi nên cô biết nhiều thứ tiếng của các quốc gia Đông Á, nơi cô không ngưng chiến đấu cho tự do của các bé gái tội nghiệp. Mải mê hoạt động từ thiện và để có tiền, cô lại đi đánh cắp của những tên buôn người.
Chúng đi đâu cô theo đó và làm điều ngược lại, bọn chúng buôn người để có tiền… còn cô lại lấy tiền của chúng để cứu người. Một kẻ trộm hết sức có tâm luôn sống vì cộng đồng, nên an ninh Hàn biết rõ cô ăn cắp tiền. Nhưng họ mắt nhắm mắt mở cho qua, bởi họ biết rõ phần lớn số tiền cô có được từ kẻ làm ăn phi pháp, là đem lại hạnh phúc cho cộng đồng cho các trại cô nhi… Cô chưa từng ăn cắp của những người làm ăn chân chính, nên có thể nói cô là một kẻ đạo chích đàng hoàng tử tế…
Sống trong khát vọng trả thù nhà Park, cô đã quên đi hạnh phúc chính mình không hề yêu ai. Từ ngày nụ hôn ngượng ngập vụng về với Park Min Huyng, cô đã gần ba mươi tuổi nhưng chưa từng gần gũi một thằng đàn ông nào khác. Giờ trong tình thế dở khóc dở cười này cô lại đụng đúng vật tế nhị đàn ông ấy, tấm thân trinh trắng bao năm bị phản ứng dữ dội.
Bởi sự cọ xát nhột nhát nóng rực ở khe mông mình, cô không biết phải làm thế nào nữa… bởi chạy lên bờ cũng chết. Trong khi cô còn bao nhiêu việc phải làm, chưa rửa được thù cho cha mẹ mình. Chưa thấy được cái ngày con mụ đàn bà độc ác đó, bị chết thảm hơn cha mẹ cô không cam tâm. Bởi thế Huyn anh em đành cam chịu để Gia Long sàm sỡ mình, còn Gia Long trong nguy hiểm đã qua, thấy bọn du côn không nhận ra mình núp ở đây.
Nó an tâm rũ bỏ đi gánh nặng trong lòng, thì cũng là lúc bị cặp mông tròn căng của Huyn anh em khiêu khích. Vì uống quá nhiều lúc thách đấu với cô, tuy đánh lộn có vã đi phần nào rồi. Tuy nhiên cặp mông trần cọ quậy dưới nước áp vào buồi nó, khiến nó rất nứng cặc lại nghĩ: “… cái con Giun a này tinh vi tinh tướng rõ ghét, nó coi khinh mình nhưng mình vẫn cứu nó… tuy nhiên không thể không trả thù… nhân cơ hội này chơi nó luôn cho chừa…” Nên nó âm thầm tháo quần trễ xuống để cái buồi to lớn bật tung ra, vươn lên mạnh mẽ xuyên qua làn nước chạm vào khe mông khít rịt của Huyn anh em…
– Úi… ui… cái gì nóng mà cứng… thế… ái… ái… đau quá…
Huyn anh em run rẩy nói khe khẽ trong hoảng sợ vô cùng, còn trinh chưa từng địt ai hết. Nên khi cái buồi nóng bỏng tách hai lá thịt nhỏ khít khao, lao vào lồn mình từ đằng sau làm cô kinh sợ. Không hiểu là con gì đã tấn công mình, trong tối tăm u ám ở mép hồ hôi hám này cô không thể nhận ra. Lồn Huyn anh em bé nhỏ khít rịt và khô khan, nên Gia Long chọc lia lịa chả vào sâu thêm được mấy. Lại sợ cô la hét to tiếng đám du côn nghe thấy quay lại, nên Gia Long dùng cách tay bịt chặt miệng cô lại. Rồi ép sát người vào cô ra sức công phá cái lồn bé nhỏ ấy…
– Ộp oạp… ộp oạp…
Chỉ còn tiếng sóng nước đập đồn dập xô đám bèo mà thôi, vì Gia Long đang gồng người lên từ sau ra sức địt Huyn anh em. Còn Huyn anh em vừa rát vừa đau lại sợ bị phát hiện không dám vùng chạy, cái đầu buồi cứng nhắc nóng rực ấy liên tục thúc mạnh và khe lồn nhỏ bé của cô. Đau quá cô oằn lên cắn mạnh vào tay của Gia Long liên tục, nhưng chả thể cản được vật ấy cứ chọc liên tục vào lồn mình đau điếng.
Có nước hồ cũng dễ dàng hơn cho việc ấy, nên một lát của Gia Long đã tuột vào trong cô non nửa. Dẫu chưa đủ sâu để phá nát cái màng trinh mong manh, nhưng lồn cô căng ra cực độ rát bỏng khi cứ bị thục ra vào liên tục như vậy. Huyn anh em mếu máo bật khóc vì đau cô thút thít nước mắt lã chã rơi, từng giọt nóng ấm tràn lên cánh tay Gia Long khiến nó nhận ra. Cũng biết bọn kia đã đi khá xa, nên nó bỏ tay khỏi miệng cô. Nó thở hồng hộc trong kích thích và mệt mởi bởi tư thế gò bó, nó ghé tai cô thì thào nho nhỏ:
– Gớm! Cô già mõ mương thế này chắc chơi bao nhiêu thằng rồi, thế mà mới làm tí đã khóc lóc cứ như bé lắm mới bị mất trinh không bằng…
– Đừng… đừng… cho vào nữa… đau… hu… hu…
Huyn anh em thổn thức khóc lóc bảo nó như vậy, còn Gia Long thì lại nghĩ cô đang là “con cáo già đóng giả cừu non”. Nên mặc kệ cô nói như vậy một tay lại bịt miệng cô, một tay giữ vai cô lấy đà thúc một nhát cực mạnh. Nó đã tông ngập đốc nhanh chóng, cả buồi nó nằm trọn trong cái âm đạo chật hẹp của cô. Huyn anh em thì đau cực độ giật nảy cả người lên nhói buốt, cô nghiến chặt hàm răng vào tay nó, như muốn cắn nát tan ra trong cơn đau của mình. Đúng lúc ấy bọn du côn kia lại đèn đóm đi trở lại rầm rập, chúng quyết truy lùng thêm một lần cho bằng thấy hai người… Thấy vậy Huyn anh em sợ quá nằm im không dám động đậy, nhưng Gia Long vẫn đẩy nó ra vào trong cô liên tục. Sóng nước vỗ ì ọp xung quanh hai người, trong men rượu Gia Long sướng đến tận cùng, tuy là lồn Huyn anh em khô khan nhưng thít chặt. Cọ xát vào lớp thành vách âm đạo mong manh đó thật sướng, nó biết đâu đã vừa phá trinh Huyn anh em, một cô hoa khôi năm nào của trường Chungwoon danh giá. Nó sướng bao nhiêu thì Huyn anh em khó chịu bấy nhiêu, mất trinh luôn là quá trình đau đớn nhất của con gái. Khi lần đầu cái âm đạo nhỏ hẹp bị dãn ra cực độ, khi cái buồi cứng nhắc nóng bỏng ấn vào…
Cũng may cho hai người đi gần đến nơi, thì có tiếng một tên trong nhóm hô lên:
– Phắn thôi chúng mày ơi! Chắc hai đứa nó té rồi… không tìm nữa về thôi! Đại ca gọi đến bảo rút lui ngay trước khi trời sáng, bọn sự nó đã tỏa đi khắp nơi điều tra tìm kiếm rồi…
Thế là chúng rầm rập rút đi vội vã chưa đầy mười phút sau, cánh đồng lại trở nên hoang vắng như lúc đầu, cùng tiếng ếch nhái ộp oạp và côn trùng kêu rả rích. Huyn anh em thấy đã yên nhân lúc nó không để ý, cô dẫy ra được vùng chạy lên bờ, còn nó phải kéo quần lên chạy lên chậm hơn một chút. Nó hơi ngạc nhiên vì dáng vẻ đi tập tễnh của cô, nó tình cờ nhặt được cái đèn pin bọn kia vội vã vứt lại trong bụi cỏ rậm.
Nó liền chiếu về phía trước soi đường cho cô, nó mới bàng hoàng nhận ra ở kẽ đùi trắng muốt ấy. Có vệt máu đỏ đang rỉ xuống theo cạnh đùi, tối tăm Huyn anh em không biết điều đó. Cô lần đầu bị chơi khá mạnh lại do màng trinh rách sâu, đúng vào động mạch nên máu rỉ ra liên tục… Nó thoáng chút ân hận về việc làm của mình, thì ra cái con Giun này lần đầu nên nó kêu đau là phải, chả hiểu già thế mà vẫn còn chắc do con này có tính dở hơi, lại uống rượu như nước lã vậy ai yêu… Nó chạy lên hớt hải bảo cô:
– Này con Giun đất đi chậm thôi đang ra máu… hì hì… xin lỗi nhé… không biết… là… là…
– Tôi không phải là giun đất nhá! Tôi tên Huyn anh em anh hiểu không thằng mất dạy, thằng cơ hội kia… anh chơi tôi đau chết đi được. Nếu không vì sợ bọn nó chém chết anh đừng có hòng nhé… giun… giun… sán… sán… cái gì? Lại đây dìu tôi đi đồ tồi…
Nó biết lỗi vội vã chạy lên dìu cô đi lên đến đường quốc lộ, đây là đoạn đường ngoại thành vắng vẻ không có nhà. Tuy Huyn anh em mất váy và quần lót, nhưng cái áo khá dài đủ che đi chỗ tế nhị của cô. Cả hai lên đến đường chỉ có ánh đèn cao áp vàng vọt mờ ảo, con đường vắng tanh không một ai qua lại. Có thể do đám du côn khi nãy hành hoành ngang dọc đoạn này, nên mọi người tránh đi hoặc nó vốn là con đường hẻo lánh.
Cả hai lóc cóc đi bộ gần cây số không gặp ai, tiền bạc và điện thoại trong lúc hỗn chiến đã văng đi mất hết. Huyn anh em thì lảo đảo máu từ trong cô ứa ra liên tục, nó không nhiều đến mức băng huyết, nhưng cũng là mất máu cấp làm cô xây xẩm mặt mày. May thay đi một đoạn thấy một căn nhà vẫn còn điện sáng, nguyên đây là một trạm kiểm dịch động vật liên ngành. Nhưng hôm nay người bảo vệ đã lén bỏ về nhà, hai người đến nhìn cửa khóa chặt bằng một cái khóa mã số. Nó liền thở dài bảo Huyn anh em:
– Thật không may rồi Giun đất ạ! Khóa loại không dùng chìa mà dùng mã xoay vòng, thì tôi không mở được đâu chúng ta ngồi tạm ở ngoài hiên vậy…
– Đã bảo không phải là con giun con sán gì rồi mà! Đi ra ngay để tôi mở cho… anh á… chỉ ăn hại thôi cái gì cũng tệ. Ngoài việc làm tôi đau đớn chỗ đấy anh làm được cái gì hay ho chứ…
Đây là cái khóa mã đơn giản chỉ có bốn vòng số, với một siêu trộm như Huyn anh em nó chỉ là chuyện nhỏ mà thôi. Những ngón tay búp măng nhỏ nhắn của cô thoăn thoắt chỉnh số, tai cô lắng nghe tiếng chạm của vòng xoay. Rồi “cạch” một cái nhẹ nhàng chiếc khóa đã được mở, trong sự ngỡ ngàng của Gia Long về cô. Nó thực sự thán phục trầm trồ bảo cô:
– Không ngờ con Giun đất như cô giỏi uống rượu, mà mở khóa cũng giỏi nhỉ thật là hâm mộ đó…
– Này… Không phải đã nói không được gọi tôi là con giun nhá…
Huyn anh em lừ mắt nhìn nó rồi lách cửa đi vào trong, thật may ngoài phòng chính làm phòng họp còn có một phòng nhỏ bên cạnh. Nơi này đặt một cái két sắt cùng một số tủ hồ sơ giấy tờ, có cả một cái giường và một phòng tắm vệ sinh nhỏ bên cạnh. Huyn anh em gắng gượng lại mở két ra… mắt cô sáng lên khi thấy bên trong có mấy tập tiền. Cô cười tươi bảo Gia Long:
– Thật may chúng ta có tiền quay lại Hà nội rồi, cả mấy bộ quần áo kia cũng mặc tạm được… tôi đi tắm trước đây! Mà anh cũng tắm đi nhé ở cái hồ ấy chui lên hôi hám không tưởng được…
Nói rồi cô tụt cái áo qua đầu tháo nốt cả cái áo lót ra, cô ném vào lòng Gia Long và mỉm cười tinh nghịch bảo:
– Anh gấp vào đi cho tôi để mang về giặt, nó đắt tiền lắm đấy không được quăng đi nhớ chưa…
Gia Long ngẩn ngơ vì bị nụ cười duyên dáng của Huyn anh em hút hồn, nét duyên ngầm trong cô thật dụ hoặc. Nhất là giờ cô cởi trần truồng hoàn toàn, mái tóc dài óng ả buông xõa bờ vai, nước da trắng mịn màng của con gái xứ lạnh khác hẳn cô gái Việt nắng gió. Bầu vú to tròn tự nhiên rung rinh khoe hai đầu ti nhỏ nhắn đỏ rực, bụng cô phẳng lì trắng nõn không một vết rạn. Cái mu lồn kiêu hãnh nhô cao múp míp, cùng đám lông loăn xoăn uốn lượn kết thành tam giác đen mượt. Thấy nó nhìn cô không chớp mắt thì Huyn anh em đỏ mặt bảo:
– Tôi đẹp chứ? Anh thật sự là tham lam và vội vã, nếu không ở nơi đàng hoàng anh sẽ thấy tôi rất đẹp đó… Thôi tôi đi tắm đây… bye bye…
Nhìn cái dáng yểu điệu của cô khuất sau khe cửa, nó nuốt nước bọt ừng ực nghĩ thầm: “… cô đẹp thật đấy Giun đất ạ… nhưng không phải tôi cố tình cưỡng cô, chắc gì tôi đã có cơ hội ngồi gần cô nói gì được địt… làm như tôi ngu lắm không bằng…” Tiếng nước róc rách thân hình yểu điệu của Huyn anh em thấp thoáng, làm buồi nó cứng đét lên chỉ muốn lao vào địt cô nữa. Nhưng đây là nơi xa lạ cô lại đang tắm, nên nó vớ vội cây dùi cui treo trên tường vòng ra ngoài cảnh giới. Nó đi lang thang xem xét chung quanh rồi đi ra gần cổng, chỗ này là bụi duối già nấp rất thuận tiện. Có thể canh được người ngoài vào mà kẻ đến không ai nhìn thấy, bỗng ở phía xa một chiếc xe ôtô vội vã phóng đến dừng lại giữa đường. Trên xe là một người đàn ông đứng tuổi bước xuống, tuy qua ánh đèn cao áp xa xăm nhạt nhòa. Nó vẫn nhận ra người đàn ông đó, chính là chú Huy sư phụ của nó ngày nào. Nhưng đang đêm ông ấy đến đây làm gì nhỉ? Câu hỏi của nó mau chóng được trả lời bởi hướng đường ngược lại, ba chiếc ôtô khác xịch đến và một bọn xuống xe. Bọn này chính là Chu Gia Hùng tuy nó không rõ tên họ Chu này, nhưng đàn em của Chu Gia Hùng thì nó biết rõ. Bởi từng đụng độ sau vụ Vĩnh Phúc, tên Chu Gia Hùng xuống xe khề khà bảo Chú Huy:
– Quân sư Lý chỗ sạch sẽ để bàn bạc thì ông không chịu đến, đêm hôm hẹn tôi ra chỗ heo hút này để làm gì?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nỗi đau |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Some, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện liếm lồn, Truyện sex phá trinh |
Tình trạng | Update Phần 55 |
Ngày cập nhật | 03/10/2023 03:18 (GMT+7) |