Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Nuôi ma ngải » Phần 19

Nuôi ma ngải - Tác giả Hùng Sơn


Truyện đã hoàn thành

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 19

Lúc mặt trời vừa lặn là con Ma Ngũi bay tới nhà Chung Tử liền. Lưu đang ngồi thoa bóp cánh tay, bỗng thấy một làn gió lạnh buốt cuốn vô nhà. Chàng biết ngay có biến.

Nhưng không kịp nữa, con Ma Ngải đã hiện ra trước mặt Lưu, nó vòng tay cắp lấy chàng bay vọt lên không.

Gió thổi vù vù, trời đen mù mịt. Lưu không biết con Ma Ngải đang đem chàng tới đâu. Khi nó dừng lại, đặt chàng xuống mới biết nơi đây là một nghĩa trang hoang vắng. Không nhà cửa ruộng đồng gì. Lưu sợ hãi, chắc phen này phải chết vì con Ma chính tay chàng nuôi lớn.

Bây giờ chàng ngồi lọt thỏm trong lòng nó chứ không như mấy bữa trước, nó chỉ nho nhỏ như con mèo. Lưu thấy một cánh tay nó bị cụt tới sát vai, nhưng vết thương đã lành lặn tự bao giờ. Chàng đâu có ngờ chính mình và Chung Tử đã chữa thương cho nó.

Mặc dù trông con Ma Ngải xấu xí và gian ác. Nhưng Lưu đã ngủ với nó, ôm ấp nó từ nhỏ nên chàng đã quen với thân hình này rồi. Nên không quá sợ hãi. Chỉ có điều chàng sợ nó giết mình vì Lưu đã đi tìm thầy hại nó. Chàng nhìn con Ma Ngải dọ chừng nó sẽ đối xử với chàng ra sao. Nhưng từ lúc đem chàng tới đây, nó chưa tỏ ra một cử chỉ gì muốn hại chàng cả. Lưu chợt nhớ ra con Ma Ngải còn phải dùng chàng để hút máu đủ ba mươi sáu ngày để sống còn. Nếu nó giết chết Lưu thì chỉ hai ngày sau nó cũng phải chết theo mà thôi. Biết vậy, Lưu rất an tâm, ít nhất cũng còn mười mấy ngày nữa, nó mới dám giết chàng. Từ bây giờ cho tới lúc đó, còn nhiều cơ hội trốn. Hơn nữa, ban đêm nó có thể công khai tha chàng đi đâu thì đi, còn ban ngày nó phải tránh ánh sáng mặt trời, không thể sống khơi khơi như thế này được. Nhất là vào đúng ngọ, nó mà gặp tia sáng mặt trời là chết liền. Chàng nhìn con Ma Ngải hỏi:

“Tao nuôi mày để trả thù thằng Phú. Thù mày chưa trả cho tao, tại sao mày đã làm cho tao đau khổ rồi?”

Tự nhiên con Ma Ngải cầm lấy tay chàng nâng niu. Lưu chợt nhớ hôm nó cắn cổ Thơm và muốn hút máu chàng, nó cũng nâng niu bàn tay chàng như vậy. Lưu nghĩ không lẽ nó lại muốn làm gì nữa đây. Chàng hoang mang cùng cực. Cảnh nghĩa trang âm u lại càng làm cho Lưu thấy rờn rợn.

Bỗng con Ma Ngải rít lên nghe rợn người. Mắt nó trợn trừng, đỏ au, nhìn thẳng vô mặt Lưu. Chàng hoảng kinh, nhảy ra khỏi vòng tay Ma Ngải. Nhưng tự nhiên Lưu lảo đảo ngã xuống, chàng biết mình không xỉu, chỉ thấy chung quanh tối đen và hình như đôi chân không còn theo ý mình điều khiển nữa. Lưu thấy mình quờ quạng. Thân thể chàng lửng lơ như đi trên mây, chập chờn chẳng khác gì mơ ngủ.

Bỗng xa, thật xa, có một đốm sáng, từ từ bay lại, hiện rõ dần, rõ dần. Chàng thấy có máu, toàn máu, rồi bất chợt Lưu nghe thấy tiếng gầm gừ. Có tiếng chim cú đi ăn đêm, tiếng côn trùng kêu réo. Bóng tối từ tử nhạt màu, rồi Lưu đã nhìn thấy chung quanh.

Lưu nhìn dáo dác, chàng không thấy con Ma Ngải đâu nữa. Chỗ chàng nằm hôi mùi mốc meo và hình như bít bùng. Lưu cố mở mắt thật to nhìn quanh. Chàng bỗng rùng mình vì nhận ra mình đang ở trong một căn hầm chứa nay quan tài điểm sáng lúc nãy là cửa hầm ở phía ngoài. Lưu tính đứng dậy chạy ra cửa. Chàng lại phát giác ra cả hai chân mình như tê bại, không nhấc lên nổi nữa.

Bỗng có tiếng khóc thút thít của phụ nữ. Chàng ngạc nhiên nhìn về phía ấy. Một bóng đen nằm co ở phía trong.

Chàng vội vàng lết tới. Giọng cô gái thét lên:

“Trời ơi, quái vật… ai cứu tôi với…”

Lưu lên tiếng:

“Cô là ai, tại sao lại ở đây?”

Người con gái ngừng kêu, ngước lên nhìn Lưu mừng rỡ hỏi:

“Ông không phải là quái vật hả?”

Lưu lắc đầu.

“Không, tôi bị nó bắt về đây.”

“Ông cũng bị nó hút máu sao?”

“Có, nó hút máu tôi hàng ngày.”

“Như thế nó bắt ông về đây lâu lắm rồi à? Sao tôi không thấy?”

“Không phải bị bắt từ lâu, nhưng tôi bị nó hút máu mười mấy ngày rồi?”

Cô gái không hiểu hỏi lại:

“Sao kỳ vậy, mới bị bắt mà đã bị hút máu từ mười mấy ngày rồi hay sao?”

Lưu ngần ngừ trả lời:

“Chuyện dài lắm, cô không hiểu nổi đâu, còn cô bị bắt bao lâu rồi?”

“Dạ, kể cả hôm nay là ba bữa rồi.”

Lưu chưng hửng, chàng lẩm bẩm tính nhẩm:

“Mình nuôi nó kể cả hôm nay là mười bảy ngày. Nó bắt con nhỏ này vô đây được ba ngày. Như vậy là sau ngày nó hút máu Thơm, khi chàng trói nàng đem vô phòng nó là nó bắt đầu ra ngoài bắt người để hút máu. Không biết ngoài người con gái này ra nó còn bắt ai nữa không.”

Thấy chàng lẩm bẩm nói một mình, cô gái hỏi:

“Ông nói cái gì tôi không nghe?”

Lưu lắc đầu, nói:

“À không có gì. Tại sao cô nằm tuốt trong này mà không chạy ra ngoài kia?”

“Ở ngoài đó có một cái cửa sắt, có khóa. Nhưng đó cũng chưa phải là cửa ra ngoài, vì con đường hầm vô đây xây vòng vòng, tôi biết là có một cái cửa như thế này nữa, thông ra nghĩa địa, nhưng mình không nhìn ra đó được. Con quái vật nằm ở ngoài đường hầm nên tôi không dám ra đó. Hơn nữa, nó làm chân tôi tê liệt rồi, đâu có đi đứng gì được, muốn di chuyển phải lết bằng hai tay thôi.”

Lưu nhìn ra ngoài, bây giờ mắt chàng đã quen với bóng tối Cái cửa bằng song sắt lửng, cũng hơi cao. Nhưng phía trên còn trống có thể trèo lên đó chui ra bên ngoài được. Chàng hỏi cô gái:

“Cái cửa có khúc trống phía trên, tại sao cô không nhân cơ hội con quái vật đó đi khỏi, leo ra trốn đi?”

Cô gái lắc đầu.

“Tôi đã thử rồi, nhưng không leo lên đó được, vì chân bị tê liệt rồi. Hơn nữa, những chấn song nhỏ và dẹp, mình nắm tay không chắc để mà leo. Bộ chân ông cũng bị tê liệt hả?”

“Dạ, chân tôi chắc cũng như chân cô thôi. Không cử động được nữa.”

“Bây giờ mình phải làm sao?”

Lưu thở dài.

“Tôi cũng chưa biết phải làm sao bây giờ, cứ chờ tình hình biến chuyển ra sao rồi tùy cơ ứng biến thôi. Cô có biết chỗ này là ở đâu không?”

“Dạ biết, đây là nghĩa địa của người tàu cách Chợ Lớn vài cây số thôi.”

“Cô có tới đây rồi sao?”

“Dạ, nhà tôi ở gần đây. Nói là gần nhưng cũng khoảng hơn một cây số. Gia đình tôi trồng rau cải ở khu này từ hồi tôi còn nhỏ nên tôi thuộc lòng vùng này.”

Lưu mừng thầm, ít nhất cô bé này còn biết được chút ít địa thế ở đây, như thế hy vọng có thể trốn ra mà tìm đường đi cầu cứu Chung Tử. Nghĩ vậy Lưu hỏi:

“Cô có biết một người tên là Chung Tử ở miếu Chung quỳ không?”

Cô gái mừng rỡ hỏi:

“Bộ ông có quen với ông ta hả?”

“Phải, cô biết ông ta hả?”

“Dạ, cái ông khùng ấy ở vùng này ai mà không biết. Ông ta tự xưng là cháu hai mươi đời của Chung quỳ gì đó, chuyên trừ tà bắt ma.”

“Phải rồi, là ông đó. Tôi bị con Ma Ngải này bắt từ nhà ông Chung Tử đó.”

Cô gái ngạc nhiên hỏi:

“Ủ, con quái vật là con Ma Ngải à? Sao ông biết. Mà ông làm gì tới nhà Chung Tử để bị nó bắt.”

Lưu lết lại gần cô gái, chàng nắm lấy tay cô ta từ từ kể lại hết mọi chuyện. Trời đã thực tối. Trong căn hầm không còn ai nhìn thấy ai nữa. Cô gái sau khi nghe hết câu chuyện của Lưu đã có cảm tình với chàng thúc nhiều, vì hy vọng được cứu sống. Hơn nữa, khi kể chuyện. Lưu chỉ nói là chàng ở Mỹ về và con Ma Ngải do một người bạn cùng nhà nuôi mà chàng không biết. Những vụ lăng nhăng với các cô gái khác cũng bị Lưu cố tình bỏ quên. Cái mác Kỹ Sư Nguyên Tử lại được chàng tô đậm lại càng làm cho cô gái gần gửi chàng hơn khí hậu trong căn hầm chứa xác chết này thực lạnh, cái lạnh rùng rợn chứ không phải như thời tiết mùa đông bên Mỹ. Không ai bảo ai, cả Lưu và cô gái đã ngồi sát bên nhau như một cặp tình nhân, họ ôm lấy nhau như để tìm hơi ấm từ thân thể người cùng hoạn nạn. Lưu thì thào:

“Em tên gì?”

Cô gái nói nho nhỏ:

“Dạ, em tên Mơ.”

“Mơ có gia đình chưa?”

“Dạ, em lấy chồng được hai năm thì anh ấy bị bắt đi nghĩa vụ quân sự và chết ở bên Cam Bốt cũng hơn một năm rồi.”

“Bây giờ em ở với ai?”

“Em ở với cha mẹ chồng và con em.”

“Em có mấy đứa con rồi?”

“Mới có một cháu thôi.”

“Nó được mấy tuổi?”

“Dạ, cháu mới được ba tuổi.”

“Em có tính lấy chồng nữa không?”

“Em cũng không biết.”

Lưu ôm Mơ sát vô chàng hơn nữa, nàng ngả hẳn vô ngực chàng, thì thầm:

“Vợ anh ở Mỹ à?”

Lưu cười nho nhỏ:

“Mục đích anh về Việt Nam là để đi dự đám cưới của người yêu mình một lần chót cho trọn tình trọn nghĩa, lúc nãy anh nói em không nhớ sao. Làm gì có vợ mà ở Mỹ chứ?”

Tự nhiên Mơ thấy vui vui, thì thầm:

“Biết đâu chuyện đàn ông các anh. Nhiều khi người ta có vợ rồi vẫn còn ham của lạ thì sao?”

“Cái đó là đương nhiên rồi, nhưng trời cho mỗi người một cái số. Nếu anh có số đào hoa còn nói gì. Đằng này thầy bói nói anh số cô quả. Chẳng những không có vợ mà tất cả những người mình yêu đều không có ai thương mình thực sự đâu.”

Bàn tay Mơ siết chặt hơn, nàng nói nho nhỏ:

“Em không tin, với một Việt kiều ở Mỹ như anh. Lại có bằng Kỹ Sư Nguyên Tử nữa bộ không có cô nào mê anh sao. Chắc anh kén quá thôi. Nếu được gặp anh sớm hơn, khi còn trong trắng em đã mê anh rồi.”

Lưu cười thầm trong bụng, chàng biết câu mở lời khôn khéo của Mơ đầy ý nghĩa. Lưu cúi xuống thì thào trên má nàng:

“Nhưng bây giờ chồng em chết rồi, cũng kể như chưa có chồng thôi. Ở bên Mỹ người ta lấy nhau rồi ly dị, rồi lấy nhau là chuyện thường, miễn là họ yêu nhau thực sự. Còn dĩ vãng không ai nhắc tới bao giờ. Chuyện xác thịt dĩ vãng như chuyện ngoài da mà thôi. Không ảnh hưởng gì tới tương lai cả. Không biết bây giờ anh có được yêu em không?”

Tim Mơ đập mạnh, không lý trong cái họa lại tìm được hạnh phúc bất ngờ như thế này sao? Dù gì anh ta cũng là trai tân, lại là Việt Kiều nữa, đó là chưa nói tới bằng cấp cao chót vót kia, làm gì mà nàng tìm được ai hơn chàng. Chỉ có điều anh ta nói thực lòng không, hay là chỉ muốn chơi cho qua đường. Vì phải nghĩ lại, thân phận nàng có xứng đáng với chàng hay không? Mơ nói thực nhỏ và dụi đầu vô ngực Lưu như cầu xin một sự thương xót.

“Em đâu có đáng gì mà anh nói thế, chỉ quen anh cũng đủ mãn nguyện rồi, đừng nói được yêu.”

Lưu cúi xuống thật sâu, chàng hôn lên ngực nàng qua làn vải mỏng. Chàng không ngờ bộ ngực của Mơ lại lớn và chắc nịch như vậy. Có lẽ gái một con, lại là dân lao động, thân thể nàng chắc chắn phải như tượng thần vệ nữa rồi.

“Nếu chúng mình thoát khỏi đây, em có muốn theo anh về Mỹ không. Ở chốn này anh không sống nổi rồi đó.”

Mơ cúi xuống, hôn nhẹ lên gáy Lưu sung sướng.

“Anh nói thật đó hả, đừng gạt em nhé.”

“Không gạt đâu, anh cũng lớn tuổi rồi, cần phải có một người đàn bà bên cạnh sống hủ hỉ với nhau trong cuộc đời.”

“Em có muốn theo anh không?”

“Còn gì sung sướng cho em hơn nữa hả anh. Hoạn nạn đã có nhau, còn gì em không chiều anh được.”

Bàn tay Lưu lùa vào cạp quần Mơ, mò xuống thực sâu. Hơi ấm da thịt làm bàn tay chàng rạo rực. Cô gái Việt gốc Hoa này là người Hoa đầu tiên trong đời chàng được ôm ấp Hình như có cái gì là lạ thích thú.

“Em dám bỏ con theo anh sao?”

Hình như Mơ hơi lo lắng:

“Bộ người ta không cho mình đem con nít qua Mỹ hả anh?”

“Cho chứ, nhưng cha mẹ chồng em cớ cho em đem nó theo không?”

Mơ có vẻ vui lên ngay.

“Em là mẹ nó, bây giờ em có đi lấy chồng thì con vẫn phải theo mẹ chứ có ai cản được đâu. Hơn nữa ông nội bà nội nó cũng già lắm rồi, làm sao coi cháu được chứ.”

“Thế còn anh em chồng thì sao?”.

“Ai có phận của người ấy, làm sao họ lo cho con em được. Nhưng anh có cho nó theo không?”

Lưu hít một hơi thật mạnh trên làn da mịn màng thơm ngát ấy.

“Thương mẹ mà không thương con được hay sao, em có cho nó gọi anh bằng ba không?”

Trong bóng tối hơi thở Mơ rồn rập, miệng nàng vừa ngậm cứng lấy môi Lưu. Hàng nút áo trước ngực bật tung ra tự hồi nào. Bàn tay Lưu tham lam vồ vập. Bỗng có người nắm lấy tay chàng kéo ra, Lưu giật mình, chàng biết con Ma Ngải đang đứng bên cạnh hít máu từ ngón tay chàng. Như vậy là mười hai giờ đêm rồi. Lưu không muốn làm Mơ sợ hãi, chàng đưa tay ra xa cho nó tự do muốn làm gì thì làm. Nhưng ngay lúc ấy. Mơ thấy chàng buông nàng ra, nhìn lên, thấy hai con mắt xanh lè, nàng rú lên kinh hãi:

“Con Ma Ngải đã đến rồi kìa anh ơi.”

Lưu dùng tay trái ôm chặt lấy nàng thì thầm:

“Em đừng sợ, tới giờ nó hít máu anh rồi. Nó không đụng tới em đâu.”

Mơ vẫn run lẩy bẩy trong tay Lưu.

“Nó… nó hút máu anh có sao không?”

“Không sao đâu, mỗi ngày nó chỉ cần hai giọt máu của anh thôi. Nó không hút máu anh mà chỉ hít vào lỗ mũi như người ta phi xì ke vậy…”

“Sao lạ vậy anh?”.

“Anh cũng không biết.”

“Nó có cắn anh bao giờ không?”

“Chẳng những không mà anh còn sai khiến được nó nữa?”

“Thế tại sao nó lại bắt anh vô đây và làm cho chân anh tê liệt nữa.”

“Tại anh đi kiếm thầy hại nó và luôn luôn chạy trốn nên nó mới làm vậy.”

Lúc ấy con Ma Ngải cũng đã hít máu Lưu xong, nó hóa gió bay đi ngay mà không đá động gì tới Mơ. Nàng không còn sợ hãi nữa, hỏi Lưu:

“Anh đã sai khiến được nó, tại sao lại đi kiếm thầy hại nó chứ?”

“Tại vì như anh nói với em lúc nãy. Ông thầy cho anh hay nó chỉ lợi dụng anh trong ba mươi sáu ngày để lớn lên là giết anh rồi trở về thế giới riêng của tụi nó.”

“Anh nuôi nó được bao nhiêu ngày rồi?”

“Kể cả hôm nay là mười bảy ngày.”

“Như thế nó còn cần anh tới mười chín ngày nữa mới giết anh.”

“Đúng rồi, từ giờ tới ngày đó, mình làm sao liên lạc được với ông Chung Tử là có hy vọng được cứu thoát.”

“Anh có chắc ông Chung Tử giết được nó không?”

“Anh hy vọng ở ông ta nhiều lắm.”

“Tại sao?”

“Vì chỉ trong nháy mắt, sáng nay ông ta đã chém cụt một cánh tay của nó rồi.”

“Hèn gì nó về đây, cầm cánh tay cụt ăn hết cả xương lẫn thịt.”

“Nó ăn thịt nó à?”

“Dạ, thật là ghê gớm?”

“Em nhìn thấy hết hay sao?”

“Dạ, nó bắt em được ba ngày. Hút máu em một lần đầu, rồi sáng nay nó bị thương trở về đây, ăn hết cánh tay của nó rồi lại hút máu em một lần nữa, xong là bay đi ngay.”

“Tối nay chúng mình có thể được yên thân vì nó đã đi rồi.”.

Mơ ôm chặt lấy Lưu thì thầm:

“Nếu em có phải chết bên anh cũng thỏa mãn rồi.”

Lưu cúi xuống, nói nho nhỏ:

“Chúng ta không chết được đâu.”

Chiếc quần của Mơ cũng vừa tuột khỏi chân, nàng không cử động gì được cặp giò nữa, nhưng Lưu đã nắm hai chân nàng kéo banh ra. Mơ rên lên khi Lưu trườn lên mình nàng.

“Anh… Anh… ơi…”

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Thông tin truyện
Tên truyện Nuôi ma ngải
Tác giả Hùng Sơn
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ máy bay, Gái vú to, Truyện sex chubby, Truyện sex Ma Quỷ, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 26/09/2024 05:55 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Hùng Sơn

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - https://go88apk.app/ - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân