Lúc này nội tâm của tôi lại càng thêm phiền não. Bởi vì không nhìn thấy chuyện gì đã xảy ra sau khi mình rời khỏi nhà, trong lòng tôi mơ hồ có chút dự cảm, hai người ở nhà tuyệt đối không yên bình như trong tưởng tượng, Tư Kiến đã trưởng thành, đang ở giai đoạn thịnh vượng nhất của tuổi sinh dục, Khả Hân cũng vậy. Hơn nữa trước kia hai người còn có quá khứ, từng hưởng thụ thân thể của nhau, cô nam quả nữ, chẳng lẽ không có sẹt ra một tia lửa nào sao?
Lúc này tôi vội vàng tìm người bán bộ thiết bị giám sát năm đó, nếu như có thể sửa được là tốt nhất, như vậy có thể sửa chữa những video đã lưu lại kia.
Sau khi mở QQ mà đã lâu tôi không sử dụng, tôi phát hiện ra hình đại diện của người bán giám sát đã sớm mờ, tuổi QQ đã trở thành 0 năm, xem ra QQ không sử dụng trong một thời gian dài đã được tái chế.
Đúng vậy, ai có thể bảo đảm thuận buồm xuôi gió khi làm loại chuyện đáng xấu hổ này, đã hoàn toàn mất đi liên lạc với anh ta. Không thể liên lạc với người bán video giám sát, tôi hoàn toàn thất vọng và cuối cùng chỉ có thể gục ở trên ghế.
Trải qua một ngày làm việc, cuối cùng tôi cũng đến được địa điểm tiếp theo. Cả ngày đầu óc tôi đầy những suy nghĩ lung tung, cuối cùng tôi cũng đưa ra quyết định, tìm cơ hội lắp đặt lại một bộ thiết bị giám sát mới ở nhà.
Không có người bán trước đây, tôi phải tìm người bán trực tuyến một lần nữa, nhưng bốn năm này pháp luật rất nghiêm ngặt, tôi đã tìm trong một thời gian dài vẫn chưa tìm được người an toàn.
Sau khi trở về nhà, Khả Hân đã sớm chuẩn bị xong cơm chiều, mà Tư Kiến ngồi trên ghế sofa xem TV. Thấy hai người không có biểu hiện gì khác thường, tôi còn nghi ngờ mình có suy nghĩ quá nhiều không, có lẽ sự kiện quần lót, thực sự là một sự trùng hợp ngoài ý muốn, chỉ là một sự hiểu lầm.
“Bố, còn một tuần nữa con đi rồi…” Trên bàn ăn, đột nhiên Tư Kiến nói với tôi.
Sau khi nghe Tư Kiến nói, tôi vội vàng ngẩng đầu nhìn nó, rồi nhìn Khả Hân, phát hiện nàng không có chút kinh ngạc nào, xem ra đã sớm biết tin tức này. Nhưng khi tôi nhìn nàng, nàng lại cúi đầu ăn để tránh ánh mắt của tôi, phản ứng này của nàng nằm trong dự liệu của tôi, nhưng tại sao tôi lại cảm thấy hơi bất thường? Nhưng sự bất thường đó ở chỗ nào, tôi không nắm bắt được.
“Chuẩn bị trở về Mỹ tiếp tục học?” Tôi hỏi lại Tư Kiến. Lúc này nghe được tin này, không biết tại sao, trong lòng tôi lại có một tia buông lỏng, không có loại cảm giác ngậm ngùi như tưởng tượng.
“Ừm, tương lai có thể tìm một công việc khác, cụ thể là đến Mỹ rồi nói sau, ít nhất phải học xong phần còn lại…” Sau khi Tư Kiến ăn một miếng cơm, hàm hồ nói.
“Ừm, nếu cuộc sống ở nước ngoài không tốt, thì về nước, công việc trong nước hiện tại không kém hơn nước ngoài…” Tôi tự mình trả lời, chỉ là không biết lời khuyên của mình có phải xuất phát từ sự chân thành hay không.
Sau khi ăn xong, tôi nằm trên giường, trong đầu vẫn hiện ra đủ loại suy nghĩ. Việc hệ thống giám sát bị hư vẫn canh cánh trong lòng, nhưng vừa nghĩ đến Tư Kiến sắp rời đi, trong lòng tôi vẫn không khỏi có chút hòa hoãn, ít nhất hắn rời đi cũng là chuyện tốt, không biết tại sao, sau khi hắn trở về, tôi luôn có một loại cảm giác không được tự nhiên.
Sau khi dọn dẹp xong, Khả Hân cũng nằm trên giường, chỉ là nàng không dám nhìn tôi trong một lúc lâu, luôn cố ý né tránh. Vốn là theo Tư Kiến rời đi hồi ức kia cũng từ từ phai nhạt, nhưng hắn trở lại làm cho những hồi ức đó lại từ từ được khơi lại. Hồi ức vốn đã nguội lạnh theo Tư Kiến trở về, lại cháy lên.
“Mấy ngày nay có thời gian chuẩn bị cho Tư Kiến đi, ví dụ như đồ mặc, mua đủ cho nó…” Tôi nằm trên giường, nói với Khả Hân đang chơi điện thoại di động bên cạnh.
“Ừ…” Khả Hân đang chơi điện thoại di động, sau khi nghe những lời này của tôi, ngón tay dừng lại một chút, nàng không nhìn tôi sau đó nhàn nhạt đáp lại một tiếng.
Trước kia, mỗi buổi tối trước khi đi ngủ, Khả Hân đều ôm cánh tay của tôi dựa vào tôi một hồi, nhưng loại tình huống chơi điện thoại di động như bây giờ đã rất lâu không xuất hiện, chẳng lẽ nàng đang che giấu sự xấu hổ trong lòng của mình sao? Sự kiện quần lót qua biểu hiện của nàng, làm cho sự nghi ngờ trong tim tôi cũng tan biến. Mặc dù tôi đã tự an ủi bản thân mình, nhưng bây giờ trong trái tim tôi chỉ mong ngày Tư Kiến rời đi nhanh chóng đến.
Qua vài ngày, đã đến cuối tuần là kỳ nghỉ phép của Khả Hân, mà tôi bởi vì công việc lu bù, không có thời gian cho nên tôi ở trong công ty, để lại hai người ở nhà. Vào cái đêm trước ngày nghỉ cuối tuần, nàng nói với tôi ban ngày sẽ dẫn Tư Kiến đi mua đồ.
Ở trong văn phòng, tôi không khỏi suy nghĩ lung tung, lúc này hai người còn ở bên ngoài mua đồ sao? Thực sự đi mua đồ hay đang ở nhà… Tôi ngồi trong văn phòng, trong đầu không ngừng suy nghĩ, hoàn toàn không yên tĩnh được.
Đến trưa tan sở, tôi ăn trong phòng ăn của nhân viên. Bởi vì mình là một người nghiện công việc, mặc dù buổi trưa có hai giờ nghỉ ăn trưa, tôi chưa bao giờ về nhà buổi trưa, giờ phút này lại có ý nghĩ về nhà để xem.
Lúc này tôi thật sự rất hối hận, vì sao trước kia không tìm cơ hội bảo dưỡng video giám sát, nếu sớm phát hiện bị hỏng ít nhất có thể sửa chữa kịp thời, cũng không đến mức không nhìn thấy tình huống trong nhà làm cho mình đứng ngồi không yên ở chỗ này.
Cuối cùng, tôi đặt hộp cơm và bát đũa xuống dưới ánh mắt nghi ngờ của đồng nghiệp, bữa trưa đó tôi ăn chưa được mấy miếng, đã rời khỏi công ty, gọi taxi vội vã về nhà. Trên taxi tôi tiếp tục suy nghĩ về nhà không biết để làm gì, viện cớ gì, trong lòng rối bời, tôi đến chung cư, ngước nhìn ngôi nhà quen thuộc. Lúc này tôi có chút chùn bước, vốn là nhà của mình, giờ đây phảng phất như biến thành Diêm Vương điện, làm cho mình không có dũng khí để bước vào.
Tôi hít sâu một hơi, sau đó từ từ mở cửa cổng, từng bước từng bước đi lên lầu. Tiếng bước chân đi lên cầu thang như một nhát búa nặng nề giáng vào tim tôi, khiến cho tôi có chút ngột ngạt trong lòng.
Cuối cùng tôi cũng đến trước cửa nhà, lúc này cửa đã đóng chặt nhưng tôi không đủ can đảm để mở ra, tôi điều hòa lại hơi thở và bình tĩnh lại tâm trạng. Bầu không khí xung quanh yên tĩnh đến mức thấp nhất, tôi tìm một chút âm thanh qua cửa, nhưng không nghe bất kỳ âm thanh nào, cuối cùng tôi dán tai vào cửa nhưng vẫn không nghe một âm thanh nào.
Chẳng lẽ hai người không có ở nhà sao? Nếu như hai người đi mua đồ, lúc này hẳn là đã về rồi chứ, lúc này hẳn là đang ăn cơm trưa mới đúng, chẳng lẽ lúc này hai người đang tiến hành một hồi “ăn trưa” không tiếng động? Bây giờ tôi rất muốn sử dụng chìa khóa để mở cửa phòng, nhưng phát hiện tôi hoàn toàn không có can đảm, nếu mở cửa phải đối mặt với một cảnh mà tôi không muốn nhìn thì phải làm sao đây? Liệu tình cảm gia đình và tình yêu vốn rất khó lấy lại được có thể duy trì tiếp tục được chăng?
Biến cố xảy ra lần trước, loại cảm giác nhói tim thấu xương này đã làm cho tôi vĩnh viễn không quên, tôi không muốn trải qua lần thứ hai. Nhưng theo thời gian trôi qua, trong lòng tôi càng lúc càng lo sợ, cái loại cảm giác háo hức muốn biết câu trả lời khiến cho tôi không thể nào bảo trì hô hấp vững vàng.
Lúc này tôi nhìn đồng hồ, đã 12h20, khoảng cách thời gian mình nhét thẻ càng lúc càng gần, tôi biết mình phải chọn, không còn thời gian để cho mình ở chỗ này rối rắm, tôi lấy chìa khóa ra, chuẩn bị cắm vào lỗ khóa.
Chỉ là trước khi tra chìa khóa vào lỗ khóa, tôi đã nghe tiếng công tắc từ cổng dưới lầu truyền đến, sau đó tôi nghe tiếng cười của một nam một nữ, đôi nam nữ này không phải ai khác chính là người vợ yêu của tôi Khả Hân và con trai của tôi Tư Kiến.
Lúc này không biết hai người đang đàm luận chuyện gì, làm cho hai người cao hứng như thế, tiếng cười sảng khoái của hai người không ngừng truyền đến.
Nghe tiếng cười không e dè, sảng khoái đến cực điểm, trong lòng tôi đột nhiên có một tia ghen. Không bởi điều gì khác, kể từ khi Tư Kiến trở lại, Khả Hân đối với tôi tựa hồ như có một tia sợ hãi, nói chuyện rất cẩn thận, thậm chí nói cười cũng thận trọng, đã lâu tôi không nghe tiếng cười sảng khoái như vậy của nàng, hiện tại rốt cục cũng nghe được. Nhưng tiếng cười này thuộc về người người khác.
Lúc này tôi bất chấp suy nghĩ, hiện tại đường lui bị chặn, hoàn toàn không cách nào đi xuống chỉ có thể tiến tới trước, tôi lấy chìa khóa ra nhanh chóng mở cửa phòng trong nhà, toàn bộ động tác như nước chảy mây trôi liền mạch…
… Bạn đang đọc truyện Nuôi sói trong nhà tại nguồn: http://truyensextv.cc/nuoi-soi-trong-nha/
Sau khi vào cửa, tôi nhanh chóng cởi giày ra, sau đó ra ban công phía sau nhà như lúc trước. Sau khi chạy ra ban công phía sau, tôi ổn định hơi thở của mình, khoảng cách dài như vậy, mở cửa, đóng cửa, cởi giày, chạy ra ban công, tất cả các động tác liền mạch, nhiều động tác như vậy, tôi sử dụng không đến mấy chục giây.
Sau khi ở ban công, tôi điều chỉnh hơi thở của mình, sau khoảng vài chục giây, vang lên âm thanh mở cửa nhà, lúc này nội tâm của tôi không khỏi hồi hộp, không phải tại sao khác, vừa rồi việc tôi làm quá mức liều lĩnh. Đầu tiên, lúc vừa mới vào cửa, thanh âm của cửa đóng mở quá lớn, khẳng định đã bị hai người trong hành lang nghe được, tiếp theo, lúc mình tiến vào, hoàn toàn không có kịp khóa cửa thêm một vòng, chỉ khóa trái một chút rồi chạy vào. Sơ hở rõ ràng như vậy nhất định sẽ bị hai người phát hiện.
Nghĩ đến những thứ này nội tâm tôi mơ hồ có chút hối hận, nếu biết trước tình thế khó xử này, vừa rồi không bằng đứng ở cửa, nói quên mang theo chìa khóa đứng ở cửa chờ, trở về để lấy văn kiện linh tinh. Bây giờ tôi chỉ biết cam chịu mệnh trời, căn nhà chỉ có mấy gian phòng này thôi, Khả Hân muốn tìm được tôi rất dễ dàng. Tôi quay đầu lại nhìn linh cữu của cha mẹ trên bàn thờ, chỉ biết cầu mong cha mẹ phù hộ cho tôi.
“Cậu nhóc này, lúc đi lại không có khóa cửa đàng hoàng…” Sau khi vào cửa, phòng khách truyền đến giọng than vãn của Khả Hân.
“Con nhớ rõ đã khóa rồi mà…” Ngay sau đó vang lên tiếng hồi âm của Tư Kiến, nhưng thanh âm không có bao nhiêu tự tin.
“Cậu nhóc này suốt ngày cái gì cũng quên, tuyệt không làm cho người ta bớt lo chút nào, ngươi ở nước ngoài sống như thế nào vậy…” Sau khi Khả Hân nghe Tư Kiến nói, không khỏi thở dài, lời nói tuy rằng là phàn nàn nhưng lại chứa đầy lo lắng sâu sắc.
Nghe Khả Hân nói như vậy, tôi không khỏi thở phào, nghe hai người đối thoại, hình như họ không phát hiện ra tôi. Tư Kiến thay tôi cõng hắc chảo, giúp tôi đỡ phát đạn đầu tiên là không kịp khóa cửa.
Còn về tiếng đóng mở cửa, chắc hai người không nhìn thấy cửa nào đóng mở, chỉ nghe tiếng, tầng lầu của chúng tôi là một tầng lầu hai hộ, có thể hai người cho rằng là tiếng đóng mở cửa nhà hàng xóm kế bên, một hồi nguy cơ dễ dàng được giải quyết.
“Đó là lý do tại sao con cần mẹ chăm sóc cho con!” Trong cuộc nói chuyện này, giọng của nó vang lên, đây là giọng điệu của một đứa nhỏ làm nũng với mẹ, là chuyện hết sức bình thường ở nhà người khác, nhưng nghĩ đến quá khứ của hai người, những lời này trong tai tôi lúc này rất chói tai. Tôi nghĩ rằng câu trả lời tiếp theo là: Con sẽ sớm ra nước ngoài, mẹ không thể chăm sóc con suốt đời…
“Ngươi! Khi nào thì ngươi mới bắt đầu lớn lên đây…” Lời nói tiếp theo của Khả Hân lại nằm ngoài dự liệu của tôi. Tôi đã ở bên nàng lâu như vậy và dựa trên sự hiểu biết của tôi về nàng, lời nói của nàng tôi có thể đoán được tám chín phần mười, nhưng lúc này tôi lại đoán sai.
Câu trả lời này của Khả Hân không đề cập đến việc Tư Kiến xuất ngoại, tựa hồ như có chút không phù hợp với lẽ thường, nhưng chỗ nào không phù hợp, tôi lại không nói ra được.
“Con đã trưởng thành từ lâu rồi… cũng không phải là không có…” Lúc này thanh âm phóng đãng bất kham của Tư Kiến vang lên, chỉ là lời của hắn còn chưa nói hết đã bị Khả Hân cắt đứt.
“Không được nói…” Khả Hân mắng một tiếng, cắt đứt lời Tư Kiến, trong lời nói tựa hồ như mang theo một tia giận dữ và ủ rũ.
“Ồ, con xin lỗi mẹ, mẹ đừng giận…” Tư Kiến có thể ý thức được Khả Hân đang giận, không khỏi lên tiếng xin lỗi.
Lời hắn vừa mới nói, tựa hồ như có chút quen tai. Tôi cẩn thận hồi tưởng kỹ lại, không phải là cái đêm bốn năm trước, tôi quan sát hai mẹ con trong phòng ngủ đang giao cấu… trước khi giao cấu Tư Kiến đã nói những lời tương tự. Lúc nói xong câu đó, hắn còn cởi quần mình ra, thừa nhận mình đã trưởng thành, kết quả là lúc đó đã xảy ra một màn, đã làm tôi kích động bỏ nhà ra đi thiếu chút nữa thì tự tử.
“Được rồi, mẹ đi nấu cơm, sau khi ăn xong còn có việc phải làm…” Sau khi nói xong câu đó, Khả Hân bắt đầu nấu cơm. Lúc này là ban ngày, vì không để lộ mục tiêu tôi chỉ có thể núp sau bức tường, dựa vào vách tường không dám xuất đầu nhìn, chỉ dùng lỗ tai nghe. Mắt tôi nhìn linh vị của cha mẹ, tựa hồ như muốn dời đi lực chú ý của mình. Nhà bếp và ban công nơi tôi núp cách nhau một cái cửa, hô hấp của tôi nhẹ đến cực điểm, không dám phát ra bất kỳ thanh âm nào.
Trong nhà bếp vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo va chạm nhau, mùi thơm từ từ lan ra ban công, đó là đồ ăn Khả Hân nấu, hương vị mà tôi quen thuộc.
Lúc này tôi cảm giác bụng bắt đầu kêu ùng ục, nên vội lấy tay che bụng lại để không phát ra tiếng động, tránh hai người nghe dù chỉ một tiếng động nhỏ.
“Cạch…” Đang lúc tôi dựa vào vách tường chờ, cửa ban công bị mở ra vào lúc này, tôi bị dọa vội vàng ngồi xổm xuống, hoàn toàn không chút suy nghĩ.
Thì ra Khả Hân đi ra lấy hành lá, nàng vươn tay nhặt một cây hành lá bên cạnh cửa, “cạch…” cửa ban công lại đóng lại.
Mà lúc này tôi sợ tới mức không dám thở. Bàn tay vừa rồi chỉ cách tôi không tới 20 cm. Khả Hân không phát hiện ra tôi, đó là bởi vì tôi ở phía sau cánh cửa, khi mở cửa, cánh cửa vừa vặn che tôi, nếu tôi ở phía bên kia cửa, thì bây giờ đã bị lộ rồi.
Sau khoảng một hai phút, tôi mới bắt đầu thở, trước kia tôi chưa bao giờ phát hiện dung tích phổi của mình có thể lớn đến vậy, có thể nín thở trong một thời gian như vậy.
“Cậu nhóc này, đi coi TV đi, ở đây nháo làm gì?” Đang lúc tôi điều chỉnh hô hấp của mình, trong nhà bếp đột nhiên truyền đến tiếng kinh hô của Khả Hân, trong quá trình vừa rồi, nhà bếp vang lên tiếng nồi niêu xoong chảo, còn trong phòng khách truyền đến tiếng TV, có thể tưởng tượng nàng đang nấu cơm, Tư Kiến ở phòng khách xem TV, hai người trải qua một khoảng thời gian im lặng ngắn ngủi.
Bây giờ đột nhiên truyền đến tiếng cảm thán của Khả Hân, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Hắn đang nháo với Khả Hân? Náo loạn như thế nào? Có mức độ đúng mực không? Chỉ là hiện tại tôi không dám mạo hiểm thò đầu ra ngoài, chỉ nhịn lòng hiếu kỳ để núp mình.
“Con lại làm cho mẹ giận rồi…” Một lúc sau, một câu cảm thán của Khả Hân lại truyền đến, lần này có chút tức giận hơn.
Bởi vì trong nhà bếp có tiếng máy hút mùi quay tít, tôi không thể nghe nhiều nội dung.
“Hắc hắc…” Ngay sau đó truyền đến tiếng cười của Tư Kiến, sau đó tiếng cười càng lúc càng xa, hình như hắn vừa cười vừa chạy từ nhà bếp ra phòng khách.
“Ài, đứa nhỏ này…” Tiếp theo truyền đến tiếng thở dài của Khả Hân.
Thời gian trôi qua từng phút, cuối cùng bữa ăn cũng đã sẵn sàng. Hai mẹ con bắt đầu dùng bữa trong phòng khách.
Tôi có thể nghe rõ tiếng hai mẹ con ăn cơm, hơn nữa mẹ con cùng nhau xem TV, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng cười của hai người. Bởi vì là ban ngày, cửa sổ đều mở ra âm thanh bên ngoài rất lớn, tiếng người nói chuyện, tiếng xe, tất cả trộn lẫn vào nhau, cộng với hai người đang bật TV trong phòng khách và hai cánh cửa chắn ngang, tôi hoàn toàn nghe không rõ nội dung cụ thể cuộc trò chuyện của hai người. Chỉ thỉnh thoảng nghe tiếng cười của hai người.
Tôi chỉ biết trốn ở ban công chịu đói, lúc này tôi mới thực sự hối hận vì sao không ở công ty ăn xong rồi về. Ngửi mùi thơm của cơm truyền đến làm cho mình thật sự đói lắm rồi.
Tôi nhìn đồng hồ, khoảng cách thời gian tôi cắm thẻ càng lúc càng gần, nhưng mình lại không thể thoát ra ngoài, cuối cùng vì không để lộ mục tiêu, tôi phải điều chỉnh điện thoại di động ở chế độ im lặng. Tôi sợ đã đến giờ làm việc, lại không thể thoát thân, lãnh đạo sẽ gọi điện hỏi thăm.
Tôi cũng không biết qua bao lâu, dường như hai người đã ăn cơm xong, hơn nữa tiếng TV cũng tắt. Lúc này tôi đã không còn khái niệm về thời gian, hai chân tôi đã chết lặng, chỉ mong sao mình sớm thoát thân.
“Khỏi rửa chén. Chúng ta đi mua hành lý cho ngươi trước…” Sau khi TV bị tắt, cuối cùng tôi cũng nghe tiếng Khả Hân nói. Hai người lại chuẩn bị đi ra ngoài mua sắm, nhưng nàng lại nói đi mua hành lý, không phải nàng bảo đi mua đồ cho Tư Kiến sao? Sao lại trở thành mua hành lý?
Đúng lúc này, tôi nghe âm thanh hai người đi tới cửa, hơn nữa hình như hai người bắt đầu thay giày, nếu như hai người đang thay giày ở cửa, vậy lúc này tôi xuất đầu, hẳn là nhìn thấy lưng hai người, mà hai người hẳn là sẽ không phát hiện ra tôi chứ.
Tôi hít sâu một hơi, vươn đầu qua, lúc này xuyên qua lớp kính chắn mờ mờ của ban công, tôi có thể mơ hồ nhìn thấy bóng của hai người, Khả Hân khom lưng mang giày ở cửa, bởi vì đang khom lưng, mông của nàng vểnh lên, mà lúc này Tư Kiến đứng ở sau lưng nàng chờ, đúng lúc này, tôi phát hiện tay hắn đột nhiên sờ mông mẹ nuôi một cái, lập tức làm ngưng trệ hô hấp của tôi. Tôi hồi hộp hồi tưởng lại cảnh tượng vừa lóe lên.
Chuyện gì vậy? Có phải tôi bị hoa mắt không? Hoặc có thể những hành động bình thường của nó đã bị tấm kính chắn sáng cửa ban công làm méo mó vặn vẹo, thật sự không phải như vậy?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Nuôi sói trong nhà |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện sex ngoại tình |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 16/02/2024 12:19 (GMT+7) |