– Cháu… Cháu có sao không? Bác sơ ý quá!
Bây giờ thì Diễm Trang mới định hình lại được khi nghe câu nói của ông Vinh, câu nói ngắn nhưng sao cô cảm thấy hàm ý bên trong rất là dài lê thê, như con sông Sài Gòn chảy uốn quanh qua trung tâm thành phố. Sức nặng của cơ thể ông Vinh thì to lớn, còn thân hình của Diễm Trang thì lại rất bé nhỏ so với thân hình của ông. Cô cảm nhận được hơi nóng từ cơ thể đàn ông bắt đầu lan tỏa qua cơ thể mình, hơi nóng đó, mùi hương này, một mùi hương nam tính của người đàn ông khỏe mạnh đang vây xung quanh mũi của cô, khiến cho Diễm Trang ngây dại ra một hồi. Cô chợt đáp lời hơi e thẹn:
– Dạ… Cháu không sao ạ… Chỉ là cháu cảm thấy hơi bị tức ngực một chút, vì cơ thể của bác nặng, đè xuống người cháu.
– Thì ra là vậy hả cháu? Bác xin lỗi, do bác… bác say xẩm quá!
Khi nói dứt câu “Bác say xẩm quá” thì ông Vinh giả đò nhắm tịt mắt, đồng thời đầu và khuôn mặt ông áp xuống bên hông khuôn mặt Diễm Trang và nói thầm bên tai cô:
– Bác chóng mặt quá Diễm Trang ơi! Cháu cho bác nằm như vầy một chút cháu nhé!
Diễm Trang nghe câu nói của ông Vinh thì cô cũng không nói gì thêm, bởi vì cô biết, ông Vinh nói chóng mặt là thật, do cô là bác sĩ mà nên cô biết được bệnh tình. Nhưng cô đâu biết được “Sự đời khó đoán”, “Lòng người nham hiểm”, đầu óc trẻ non nớt của cô thì đâu có nghỉ ra, chỉ có người từng từng trải sự đời như ông Vinh thì đầu óc của ông mới nghỉ ra được mà thôi. Cô im lặng như thay cho lời đồng ý:
– Dạ! Nhưng chỉ một chút thôi nha bác, cháu còn phải về lại nhà ạ!
Ông Vinh không tin tưởng được rằng lời nói truyền đến tai mình là thật hay mơ hồ, ông bèn nói lại với Diễm Trang:
– Cháu… cháu nói thật hả Diễm Trang?
– Dạ! Bác cũng đừng hành động vượt quá mức nha bác.
– Ồ, bác biết mà…
Câu nói của ông Vinh thì đi một đằng, còn hành động thì đi một nẻo. Ông nằm sấp đè lên cơ thể của người vợ trẻ hàng xóm xinh đẹp, cánh tay phải của ông để xuống sát vào dưới ghế sofa, nơi giao nhau giữa vách ngang và vách đứng. Cánh tay trái của ông thì thả thòng xuống dưới nền nhà trong vô thức, đung đưa qua lại như đồng hồ quả lắc. Bờ ngực vạm vỡ đầy cơ bắp của ông thì đè sát với bờ ngực mịn màng căng đầy nhựa sống của Diễm Trang, tạo ra hai nhịp đập con tim đang hòa quyện vào nhau.
Trong không gian yên lặng tình tứ ở đây, thì không gian ở ngoài hung tợn hơn, mạnh bạo hơn rất nhiều, vì bây giờ bầu trời mây đen mù mịt, tiếng gió thổi ào ào, tiếng lá cây xào xạc và những hạt mưa bắt đầu rơi. Tiếng gầm rú của mưa giông, ánh sáng của tia sét chớp ửng cả bầu trời, góp phần tạo cho không gian bên trong nhà của hai người được riêng tư kín đáo hơn…
Diễm Trang thì rất sợ tiếng gầm rú của tia sét, nên khi hễ có mưa giông thì cô cứ co rút ở trong nhà không dám đi ra ngoài. Nỗi sợ đó sẽ khiến cô phải trả giá rất đắt cho hoàn cảnh hôm nay, có thể bây giờ hoặc về sao nữa.
Ông Vinh đang nằm trên người Diễm Trang, đang tận hưởng những giây phút sung sướng nhất của đời mình mà hoàn cảnh đã tạo cơ hội cho ông, nên ông ấy rất là trân quý giá trị của cuộc sống hiện tại mà cô đã cho ông hôm nay. Ngoài đường thì mưa gió bão bùng, sấm sét gầm gào như điếc cả lỗ tai, bên trong nhà thì chỉ có ông với Diễm Trang, hai cơ thể đang xếp chồng lên nhau mà âu yếm. Ông Vinh đang dùng hành động mà thăm dò ý kiến của cô gái trẻ đẹp, bằng cách sử dụng thân hình của mình chuyển động qua lại với cơ thể của Diễm Trang. Hành động của ông ta thì cô biết rất rõ ràng và như thế nào, nhưng mà cô cũng không có vẻ hờn dỗi hay là trách móc ông, cô cứ im lặng mà cho qua chuyện. Chính sự im lặng của cô đã làm cho người đàn ông từng trải sự đời như ông Vinh thêm cơ hội “Được voi đòi tiên” với ý đồ xấu đến cô hơn nữa. Khi thấy người phụ nữ trẻ này không có gì là phản kháng với những gì mà ông đã từng làm, thì ý nghĩ của ông cũng mạnh mẽ hơn trước rất nhiều. Ông lấy cái cánh tay trái của mình hiện đang thả thòng lọng xuống dưới nền nhà, ông đem cánh tay đó quơ qua quơ lại mạnh hơn, làm va chạm vào bờ ngực phải của Diễm Trang nghe đành đạch. Tiếng nấc cụt hơi nghẹn từ miệng của người vợ trẻ hàng xóm láng giềng xinh đẹp, tiếng thở dài, tiếng thở ngắn lan rộng trong giang phòng khách nhà ông Vinh.
Diễm Trang bây giờ thì không thể nào xử lý được cái tình trạng trớ trêu này, cô muốn nói với ông Vinh đang dùng cả cơ thể của ông hiện đang đè lên cơ thể bé bỏng của mình nên dừng lại để cô đi về, nhưng mà cô không mở lời được. Phần thì trời mưa to quá, phần thì sấm sét vang dội cả bầu trời, nên cô mới cam chịu buông xuôi cho ông Vinh muốn làm gì thì làm, chứ không có phản ứng hay cản ngăn hành động ve vãn của ông làm gì. Trong khi đó thì cũng phải biết một chuyện mà người con gái nào cũng mắc phải, đó là hay sợ nên mới có cảnh tượng ngày hôm nay, làm cho người khác lợi dụng để thỏa mãn.
Ông Vinh đang say sưa trong men tình với Diễm Trang thì đột nhiên có tiếng “Reeng… Reeng…” của điện thoại di động của cô phát ra, đó là Hữu Tuấn chồng cô đang gọi. Chiếc điện thoại của cô lại đang được cất ở phía sau túi quần jean, mà hiện tại thì Diễm Trang đang nằm ngửa, còn phải bị một cơ thể khỏe mạnh và to lớn đè lên nữa, nên mới khó khăn lấy ra nghe được. Bây giờ cô mới nói lời thầm thì bên tai trái ông Vinh:
– Bác… Bác Vinh… Bác nhấc người lên một chút, để cháu lấy điện thoại ạ!
– Ừm! Nhưng nãy giờ cháu để nó phía sau dưới này hả?
– Dạ! Từ lúc cháu dìu bác qua đây là cháu nhét vào túi quần rồi ạ!
– Vậy cháu cũng nhấc mông lên theo đi, để bác lấy dùm cho, vì dù sao tay bác cũng gần nên dễ lấy mà.
– Nhưng mà! Cháu…
Đúng là lão già này trơ trẽn đến mức độ sư phụ mà, trong tình trạng nguy kịch chồng của người ta đang gọi mà ông ta cũng không thể để yên. Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược của mình để áp đặt suy nghĩ lên tinh thần của cô gái trẻ thông minh nhưng lại non nớt của sự đời. Ông Vinh bẻ lái con thuyền con đang tìm bến đỗ mới chăng, hay ông muốn níu kéo điều gì:
– Vậy cũng được sao bác?
– Được chứ cháu! Ở đây chỉ có bác với cháu à, có ai biết đâu nè! Ha ha ha…
– Dạ! Vậy bác lấy điện thoại ra dùm cháu nhanh đi, chứ lâu quá thì chồng cháu sẽ lo lắng sinh ra nghi ngờ.
– Ừm! Bác biết… Bác biết mà! Ha ha ha…
Khi Diễm Trang nhấc mông lên, thì phần xương mu vùng tam bí hiểm đó cũng áp sát vào cái khúc thịt to to cưng cứng của ông Vinh. Tuy cách nhau qua ba lớp vải quần, quần lót, quần jean của Diễm Trang, còn quần tây của ông Vinh. Do ông Vinh không mặc quần lót nên chỉ cách có ba lớp vải, bấy nhiêu thôi cũng đủ để làm Ông Vinh hưng phấn lắm rồi. Diễm Trang tin tưởng người không đúng chỗ, cô đã có những hành động sai trái của mình là dễ dàng cho ông Vinh được cơ hội thêm hơn. Do quần jean của cô ấy dày cộm nên cảm giác dương vật to cứng của lão già này không mang lại là bao nhiêu, có chăng chỉ là cộm cán một chút thôi. Khi Diễm Trang nâng mông của cô lên cao và áp sát phần xương mu của cả hai vào nhau nhất có thể, thì lúc này ông Vinh dùng bàn tay phải của mình mà mò vào lấy ra. Khi các ngón tay ông mò vào thì ông không biết vô tình hay cố ý, đè bàn tay của ông mạnh xuống mông và làm cho mông cô vợ trẻ lõm vô sâu. Diễm Trang trước giờ chưa rơi vào tình trạng như thế này, nên cô cảm giác như đang đi đúng vào con đường một tình yêu vụng trộm vậy, mối tình một già một trẻ giống như là một bộ phim. Cô cũng đang bối rối, xót ruột lắm vì tiếng chuông điện thoại cứ “Reeng! Reeng” liên tục mà nãy giờ cô chưa bắt máy nghe được. Cô cứ lo âu thấp thỏm, nếu Hữu Tuấn chồng cô gọi điện cho cô mà cô ấy thì không nghe được thì anh ấy sẽ nghi ngờ, lúc đó thì phải nói làm sao.
Ông Vinh đang dùng con bài chiến lược cũ, như thể mèo vờn chuột, lão ta hay lợi dụng cô vợ ngây thơ đủ chiêu trò, nhầm mang lại lợi ích cá nhân của riêng một mình ông. Diễm Trang thấy lâu quá rồi nên thúc giục ông:
– Bác Vinh ơi! Nhanh lấy điện thoại đưa cho cháu?
– Ơ, đây nè cháu!
Ông Vinh đang say sưa trong khi đó thì nghe tiếng gọi của Diễm Trang làm cho ông giật mình, ông bèn ờ một tiếng rồi đưa điện thoại cho cô. Khi đưa điện thoại cho cô xong, ông bắt đầu đè bẹp cơ thể Diễm Trang xuống lại ghế sofa, lần này ông không mặt đối mặt với cô nữa mà ông hơi thụt lùi về sau một chút, sau cho khuôn mặt của ông ngang nhau với bộ ngực căng đầy đặn của cô mà áp vào. Phía trên khuôn mặt xinh đẹp của Diễm Trang, hai bờ môi đỏ như hé mở, phía dưới đôi gò bồng đào thì bị bờ môi của ông Vinh hôn bấu víu ngoài lớp áo say mê. Ông Vinh mặc sức mà tung hoành khám phá cặp núi cao của người vợ trẻ, dẫu rằng ông không phải là chủ nhân, nhưng mà ông vẫn cố gắng chinh phục. Chợt tia sáng trong đầu ông lóe lên, bởi tiếng nói trong điện thoại:
– Em ơơi! Trời mưa lớn hơn nữa rồi, mà còn có giông bão, sấm sét nữa, em chờ trời quang mây tạnh hả về nha!
– Dạ! Hết mưa gió em sẽ về…
Bây giờ thì Ông Vinh như vớ được vàng, ông không tin vào tai mình nữa, ông ngước mặt lên nhìn vào khuôn mặt của Diễm Trang mà dò xét. Ông thấy khuôn mặt của cô ửng hồng, đôi mắt bồ câu thì nhìn lại khuôn mặt điển trai của ông Vinh, như muốn nói đến điều gì. Với người khác thì không biết thế nào nhưng đối với người từng trải như ông thì ông rành sáu câu vọng cổ, ông biết đến điểm yếu của cô, là cô rất sợ sấm sét nên giờ cô mới ở lại đây, trong căn nhà này.
Ông Vinh lúc đầu thì mặt ông ở dưới ngực của cô, nhưng giờ ông đã trườn người lên trên sao cho khuôn mặt của cả hai bên đối diện với nhau. Ông Vinh nhìn Diễm Trang một cách say đắm, nụ cười hiền lành của ông góp phần làm cho cô gái trẻ có cái nhìn khác về ông hơn. Diễm Trang cũng không phải là dễ dãi gì đâu, nhưng mà cô không hiểu sao cô lại mến ông Vinh đến vậy, không phải bây giờ mới mến, mà cô mến ông buổi đầu mới gặp lận. Diễm Trang nhìn ông Vinh cũng được một chút thì bổng ngoài trời có sét đánh gầm rú vang dội, cô vội giật mình lấy hai cánh tay của mình vòng lên cổ ông Vinh mà kéo xuống dưới, vô tình làm cho hai bờ môi của cô và ông Vinh chạm vào nhau. Diễm Trang bất chợt cất tiếng:
– Bác Vinh ơi! Cháu sợ lắm!
– GẦM… GẦM…
– Bác… Bác ơi…
Ông Vinh đang ôm trọn vẹn thân hình mà còn đè lên người phụ nữ trẻ, bờ môi đỏ như quả táo của cô vừa dứt ra môi của ông Vinh thì ông nghe cô gọi với giọng trìu mến thiết tha. Ông Vinh thấy thương cô vợ trẻ này vô cùng, ông thấy cô co rút người lại và hai cánh tay của cô cũng siết chặt người của ông hơn, làm cho ông thêm hưng phấn tột cùng. Ông Vinh cũng ôm và vuốt ve cô nhiều hơn, mạnh mẽ hơn và nói với cô rằng:
– Diễm Trang, bác đây… Bác đây! Cháu đừng có sợ, có bác đây mà! Diễm Trang…
Ông Vinh nói dứt câu thì ông không còn là ve vuốt như ban đầu nữa, mà chuyển qua xoa bóp mạnh hơn, ông cũng hẩy hẩy mông mình, sao cho dương vật ông thút vào con chim non bé nhỏ nghe phập phồng bởi tiếng của vải quần, nhưng cũng làm cho cả hai rần rần nóng ran trong người. Ông biết là cơ hội trời mưa giông bão khó gặp lắm, nên ông làm lều luôn, ông hôn hít chậm chạp trên đôi môi mọng nước của Diễm Trang, bàn tay thì thay đổi xoa bóp từng tư thế, mông của ông thì hẩy hẩy một lúc một mạnh dần, đồng thời eo ông cũng chuyển qua chuyển lại, có lúc quay theo kiểu kim đồng hồ như thể mũi khoan ngoáy ngoáy sâu vào trong. Diễm Trang bây giờ đã dần cảm nhận được cái khúc thịt kia là gì, nó cứng cáp hơn nhiều so với lúc trước và càng to lớn dần lên nữa. Ông Vinh thấy cử chỉ và hành động của Diễm Trang đối với mình thân mật hơn trước, thì ông không phải cần câu nể gì nữa, Ông Vinh đợi cho tiếng gầm rú của sấm sét kế tiếp đến, thì ông xích thân mình ra ngoài một chút, đồng thời dùng cánh tay phải rắn chắc của ông vòng qua eo đưa bàn tay phải vào phần bụng dưới gần rốn của Diễm Trang mà xoa bóp liên hồi. Ông Vinh nứng tợn và thèm cơ thể non trẻ này lắm rồi, ông lấy hết can đảm nói thầm thì bên tai Diễm Trang:
– Diễm Trang ơi!
– Dạ! Có gì không bác?
– Bác với cháu… Chúng mình vào phòng ngủ của bác có được không?
– Nhưng… Cháu… Cháu sợ…
Mặc kệ cho câu nói của Diễm Trang thế nào, ông Vinh cũng làm theo cách của mình, ông đứng dậy dùng hai tay bế thân hình bé nhỏ của cô lên và đi vào phòng. Tuy ông bế cô lên đi vào phòng ngủ nhưng đôi môi của cô và của ông Vinh không rời nhau, họ bấu víu vào nhau cho lúc đến chiếc giường ngủ. Khi đến giữa cái giường ngủ thì lần này ông Vinh lại chủ động nằm dưới, để Diễm Trang ở phía trên nằm đè lên người ông, lão ta cũng có vẻ “Thương hoa tiếc ngọc” vì từ lúc khởi đầu cho đến giờ thân hình cô bị cơ thể to lớn của ông đè lên lâu rồi…
Ông Vinh dùng hai tay trượt xuống trượt lên sau lưng của Diễm Trang, miệng lưỡi của ông thì lùa qua lùa lại trong miệng của cô mà hôn ngấu nghiến, không nhẹ nhàng như lúc đầu nữa. Âm thanh từ miệng lưỡi “Ngoam! Ngoam… Ưm” của cả hai phát ra đầy nhục dục hơn trước. Ông Vinh đang đắm đuối với những màn nút lưỡi, nhưng không quên được nhiệm vụ của hai bàn tay, ông xoa bóp từng thớ thịt trên mông và phần mềm nơi thành ngực của Diễm Trang đang nằm đè lên người ông Vinh. Ông dùng các ngón bàn tay phải đưa đến eo nơi thắt lưng quần jean của cô, ông đưa bàn tay của mình trượt vô trong quần jean chạm vào quần lót mỏng Diễm Trang mà xoa bóp từng hồi. Diễm Trang biết là bàn tay của ông Vinh đã vào được trong quần jean, hiện lòng bàn tay thì đang ốp trọn vẹn trên bờ mông của mình, nhưng cô chỉ rên “Ưm…” nhẹ một tiếng chứ không có gì là phản ứng cả. Điều này cũng làm cho ông Vinh lấn sân tiếp tục phát triển mạnh mẽ hơn, ông dùng bàn tay trượt hẳn vô trong quần lót, để hai làn da của ông Vinh và Diễm Trang tiếp xúc trực tiếp với nhau không còn ngăn cách. Bây giờ thì không có gì là không thể phủ nhận nữa, ông Vinh thoải mái mà xoa bóp từng thớ thịt mịn màng mát lạnh của người phụ nữ trẻ mà không hề sợ bị la mắng của Diễm Trang. Lúc này thì cơ thể của cả hai đã nóng ran lắm rồi, Diễm Trang không thể chịu đựng thêm được nữa, ánh mắt thì ngây dại, đờ đẫn ra nên cô cất tiếng nói:
– Bác… Bác Vinh ơi… Cháu thấy khó chịu quá! Ưm… Ưm… Ưm…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Ông hàng xóm tốt bụng |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex ngắn |
Phân loại | Đụ với hàng xóm, Truyện sex ông già |
Tình trạng | Update Phần 12 |
Ngày cập nhật | 06/01/2023 12:22 (GMT+7) |