– Muội nghĩ nếu muốn làm cái cuối này thì phải thay sỏi bằng vật liệu khác! Các huynh xem sỏi này giòn và dễ vỡ với những đường vân phức tạp như nhị ca vẽ thế này thì vô phương đục a! Sẽ bể ngay!
– Thế muội nghĩ dùng vật liệu gì khác?
– Muội không chắc nhưng mấy huynh nghĩ có thể dùng Ngọc Thạch Lựu thay thế được không?
– Ân… cái này… huynh cũng có nghĩ qua nhưng mà… – Long Phi ngập ngừng.
– Mà mắc chứ gì! Bốp! – Chu Phát cốc mạnh một cái lên đầu Long Phi, nhìn tên đệ đệ mình ngập ngừng hắn biết ngay, tên này cái gì cũng được chỉ có một cái đụng đến tiền của hắn là hắn keo kiệt bủn xỉn vô cùng.
– Ta nói nhé nếu giành được trứng chiến thú thì nó trị giá bao nhiêu tiền? Không hy sinh chút vốn sao có thể thành đại sự? Mau ói tiền của ngươi ra đây ta đi mua, nhanh lên!
– Nhưng mà…
– Hai ta nói chuyện riêng chút nha muội muội! Hề hề.
Chu Phát cười cười nhìn Mộng Nhi giả lả xong kéo xềnh xệt Long Phi ra một góc, tay đấm chân đá bắt Long Phi ói tiền ra, mặc dù đau lòng nhưng dưới áp lực của ca ca mình hắn cũng đành phải móc tiền ra với thái độ đau lòng không chịu được.
– Mẹ nhà ngươi Ngọc Thạch Lựu mà đưa ta có 1000 kim hồn tệ hả? Mau đưa hết đây! Cái thằng điếm thúi này!
– Chứ bao nhiêu?
– Để tìm Ngọc Thạch Lựu to như vậy chắc cũng cỡ 2 3 ngàn á! Đưa thêm đây!
– Cái gì dữ vậy!
– Chứ sao? Ta làm trong đội xây dựng nên biết rõ nhất giá vật liệu mà, ngươi tưởng kiếm viên to dễ lắm à!
– Nhưng đệ chỉ còn có 3000 à! Tất cả số tiền đệ dành dụm bao năm ấy! – Long Phi móc ra như túi đựng tiền như minh chứng cho lời nói thật của mình.
– Ngu quá ta nói nhé, ngươi kỳ này đánh tráo được 3 trứng đúng không? Một ngươi xài một cho Mộng Nhi, còn một dư ra thì đem bán chợ đen có gì đâu… lo gì mà không thu lại được thậm chí còn gấp mấy chục lần số tiền đang có ấy chứ! Nay ngươi bị cái gì thế sao đầu óc trở nên nông cạn vậy?
Nói xong Chu Phát lập tức giật lấy chạy đi không đợi Long Phi kịp phản ứng.
– Đại ca à! Không phải ta nghĩ nông cạn mà là ta thực sự muốn dành một trứng cho đại ca, ta không muốn bán… mà đã chia cho hai người thì tại sao lại chỉ mình ta ra tiền chứ! Hức! Thật là lỗ cho ta quá mà!!!
Câu trước tình nghĩa câu sau trực tiếp đem tình nghĩa chuyển hoá thành tiền… mà cũng không trách Long Phi được tính hắn vốn đã thế, có ai hiểu được cảm giác không một xu trong túi nhìn một tô mì thèm chảy nước miếng mà không có tiền để ăn, phải đợi người ta ăn xong rồi chạy nhanh lại húp lấy húp để cặn nước người ta bỏ lại trong ánh mắt khinh bỉ của mọi người… tuổi thơ Long Phi đã trải qua như thế thế nên giờ hắn cực kỳ quý trọng đồng tiền, hắn không muốn quay lại như đoạn quá khứ đó…
– Đại ca còn dư nhớ thối cho taaaa đó!! – Long Phi hét với theo ánh mắt luyến tiếc trong lòng đau như cắt ngồi phệt xuống đấm tay lên nền đất than thở, muốn khóc “Tiền của ta”
Bất quá câu nói này trở nên vô dụng khi một lát sau Chu Phát quay về tay ôm một khối Ngọc Thạch Lựu được che kín cẩn thận.
– Mẹ bà 3200 kim hồn tệ! Ta còn phải bù 200, coi như ngươi thiếu ta 200 đó! Mỗi ngày ta lấy 1 kim hồn tệ tiền lãi! Coi nhanh nhanh trả ta đi!
– Ngươi giết ta luôn đi! – Long Phi cơ hồ mất hết sinh khí, gương mặt buồn rầu thảm não vô cùng.
Nhìn hai đại ca mình diễn trò Mộng Nhi cười hì hì vui vẻ hồ hởi chạy tới mở khối Ngọc Thạch Lựu ra xem.
– Wao to quá! Như thế này dư làm 2 trứng đá luôn!
– Ờ có viên nhỏ rẻ hơn mà sẵn tiền ta mua viên to luôn phòng trường hợp các ngươi làm hư còn có mà sơ cua!
Câu nói này trực tiếp đẩy Long Phi xuống địa ngục, ánh mắt hắn chuyển hóa thành ác thần địa ngục nhìn chăm chăm Chu Phát.
– Chu Phát! Ta hận ngươi suốt đời suốt kiếp!!! Chiến!
Nói xong Long Phi nhào tới như muốn ăn tươi nuốt sống đối thủ.
Mặc kệ hai ca ca tính cách con nít của mình nháo sự Mộng Nhi lẳng lặng ôm Ngọc Thạch Lựu đi vào phòng gia công, Ngọc Thạch Lựu này so độ bền chắc hơn sỏi nhiều lắm lại dẻo dai nên nàng tha hồ đục đẽo khắc hoa văn mà không sợ bị vỡ, đóng cửa lại gài chốt, hít một hơi trước tiên nàng chia hai khối đá rồi bắt đầu ngồi đục đẽo tạo hình quả trứng, vốn dĩ sỏi thì hư bất quá đi lụm thêm làm lại, nhưng đây là Ngọc Thạch Lựu mua bằng tiền a, nên nàng cực kỳ cẩn thận tập trung chăm chú điêu khắc bỏ ngoài tai hết mọi tạp niệm.
Cứ thế Mộng Nhi ở lì bên trong cơm nước không ăn, ai gọi cũng không trả lời mà chuyên chú tạo hình, kéo dài đến tận chiều ngày hôm sau, bên ngoài Chu Phát và Long Phi chắp tay đi đi lại lại tỏ vẻ sốt ruột cực kỳ, sáng ngày mai là chấp sự Chiến Thú Hoàng Điện xuống rồi nếu hắn giám định xong không chừng Triệu Nhĩ Á cho mấy con hắn dung hợp liền thì coi như xong, công sức mấy ngày nay đổ biển đổ sông vô ích. Cơ hội chỉ có thể là tối nay. Hai người Long Phi và Chu Phát vẫn chưa biết thật ra tối nay chấp sự sẽ đến như lời Triệu Nhĩ Á nói tối qua chứ không phải là ngày mai.
Lại thêm 1 canh giờ trôi qua, tiếng mở cửa làm lay động tâm tình của hai thanh niên đang bồn chồn sốt ruột.
– Muội muội!
Long Phi đau lòng nhìn thấy Mộng Nhi hai mắt đỏ ngầu vì thức trắng ngày trắng đêm, gương mặt xinh đẹp hốc hác thấy rõ ấy thế mà trên gương mặt đó là một nụ cười làm lay động lòng người xuất hiện.
– Hai ca ca, muội làm xong rồi! Thấy muội giỏi không? Hihi.
Vừa nói Mộng Nhi vừa hai tay nâng quả trứng chế tác bằng Ngọc Thạch Lựu lên, quả trứng bóng bẩy hoa văn cầu kỳ chi tiết hết sức phức tạp, hồn lực ba động tỏa ra nhè nhẹ làm Long Phi và Chu Phát há mồm nhìn ngắm mê say.
– Cái này… thật sự là giả hả?
Chu Phát cơ hồ cùng Long Phi hỏi nhau, tay nghề Mộng Nhi quả là cao thủ, phức tạp như thế mà vẫn khắc họa được.
– Tụ Linh Thạch của nhị ca quả là lợi hại, nhị ca kiếm nó ở đâu thế? Sao nhị ca biết nó có thể ngưng tụ hồn lực thế?
– Ta làm gì mà biết tất cả là nhờ cuốn sách cổ ta đọc á! Trong đó có một chương phân biệt các loại nguyên liệu, đặc tính cũng như đặc điểm nên ta mới biết á!
– Bữa nào cho muội mượn xem với!
– Ừ lát ta lấy cho muội, ta có sao chép ra một bản, giờ muội đi nghỉ ngơi đi! Xem muội kìa…
Nghe Long Phi nói xong bất giác Mộng Nhi mới nhìn lại có thể mình, bụi phấn từ đá sỏi bám đầy cơ thể, mặt mày cũng lem luốc bụi phấn…
– Ứ muội đi tắm! – Con gái quan trọng vẻ bề ngoài nghe thấy thế liền mắc cỡ cúi đầu đưa quả trứng cho Long Phi rồi chạy đi không quên ngoáy đầu lại.
– Cấm nhìn lén muội đấy! Hừ! – Gương mặt đanh lại, ánh mắt nhìn cảnh cáo 2 tên bát đản pha một chút tinh nghịch đáng yêu.
…
Còn tiếp…
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Phụ Thể Đại Lục |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Truyện cổ trang |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/03/2019 06:38 (GMT+7) |