Cảm giác này với Lãnh Nghệ mà nói rất quen thuộc, trước kia điều tra vụ án không ít lần xem hồ sơ xuyên đêm.
Mệt thật, nhưng mà thu hoạch không ít, Lãnh Nghệ đứng dậy làm vài động tác giãn gân cốt về nội Trạch. Vừa ra khỏi thư phòng thì đám Doãn Thứu bám theo, đến cửa nội trạch thì ông ta phải dừng bước ở bên ngoài, nội trạch chỉ cho phép có một nam nhân, đó là Lãnh Nghệ, nói đây là hậu cung của y cũng không sai.
Lãnh Nghệ dẫn Thành Lạc Tiệp và Trịnh Nghiên đi về chính phòng, vừa qua thiên tỉnh, chẳng biết Thành Lạc Tuyền ở đâu xuất hiện, cứ như hóa phép biến ra trước mặt y, y nhìn ra sau nàng, trông cửa chẳng phải Lý Phân à, liền hỏi: “Lý Phân bộ khoái đâu?”
Thành Lạc Tuyền chỉ cây hoa quế: “Đang cảnh giới ở bên trên.”
Lãnh Nghệ ngẩng đầu, đó chính là cây hoa quế y từng trèo lên giữa đêm, dưới bối cảnh bầu trời xám xịt như chì, quả nhiên có một thân ảnh thon thả, ngồi vắt vẻo trên cành cây. Y có chút không đành lòng: “Thế không hay đâu, ngồi trên cao như thế trong ngày trời lạnh, sẽ bị cảm đấy.”
Thành Lạc Tuyền kiêu ngạo nói: “Đại lão gia yên tâm, dù là chui vào tuyết ngủ một đêm, Lý Phân cũng không sao. Bọn thuộc hạ đã phân chia phương án canh phòng, nơi đó có thể bao quát toàn bộ huyện nha, Lý Phân và Hoàng Mai, Trịnh Nguyên sẽ luân phiên canh giới, mỗi người hai canh giờ, thời gian không dài, không bị cảm. Thuộc hạ thông báo cho đại lão gia hay.”
“Thế thì tốt.” Lãnh Nghệ gật đầu, có bọn họ canh gác như thế, y thấy yên lòng hơn nhiều, vì dù y có cảnh giác tới mấy chăng nữa, thế nào cũng có lúc sai sót. Dù đó là nhiệm vụ của bọn họ, y vẫn chân thành chắp tay: ” Mọi người vất vả rồi.”
“Bên ngoài có Trịnh Nghiên trực ban, đại lão gia có chuyện gì cứ gọi.”
Tỷ muội Thành gia nói xong liền ẩn mình vào bóng tối, cũng không biết nấp ở đâu, còn Trịnh Nghiên đặt tay lên chuôi kiếm, đứng ở hành lang dưới chính phòng.
Lãnh Nghệ đi vào phòng, bên trong tối tăm, chỉ có một ngọn đèn dầu tù mù, một người sống quen với ánh đèn diện thì đây là điều phải thích nghi, dù có thắp mười ngọn đèn trong phòng, ánh sáng vẫn rất hạn chế. Trác Xảo Nương cúi đầu, ngồi trên ghế bên bồn lửa, tay cầm đồ thêu thùa mà không làm, cứ ngốc nghếch nhìn lửa cháy tới xuất thần.
Tiểu cô nương không biết nghĩ gì, Lãnh Nghệ mỉm cười, không nói lớn, sợ nàng hoảng sợ, đặt tay trên miệng ho khẽ một tiếng.
Trác Xảo Nương có vẻ nhập thần quá sâu, tiếng ho tuy nhỏ vẫn làm nàng sợ run một cái, quay đầu thấy Lãnh Nghệ, vội đứng dậy ngay: “Quan nhân về rồi.”
“Ừ, nàng nghĩ gì mà tập trung thế.” Lãnh Nghệ hơi ngạc nhiên, ở bên nàng đã lâu, biết Trác Xảo Nương không phải là cô gái thích nghỉ ngợi, nàng là người lạc quan tích cực:
“Không… Không có gì ạ.” Trác Xảo Nương giúp Lãnh Nghệ cởi quan bào, thay một cái áo chẽn dày đã cũ, cởi cho lửa trong bồn lửa lớn lên một chút, sau đó lấy ống tay áo phẩy phẩy bên trên, ý tứ không nhuốm khỏi bụi: ” Quan nhân mời ngồi.”
Lãnh Nghệ nắm tay nàng ngồi xuống, để nàng ngồi bên cạnh mình, nhẹ giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì rồi, vẻ mặt của nàng không dấu được ta đâu.”
“Dạ…” Trác Xảo Nương hơi do dự, nhìn cửa phòng đã đóng mới nhỏ giọng thì thầm: ” Thiếp không hiểu, vì sao mấy bộ khoái kia vẫn ở bên cạnh chúng ta?”
Ra là nàng bị biện pháp canh phòng nghiêm ngặt làm bất an, Lãnh Nghệ có câu trả lời rất nhanh: “À, nàng quên lần trước nàng bị bắt cóc rồi hay sao, chúng ta ở đất lưu đày, nhiều điêu dân hung tàn không chịu giáo hóa. Chuyển vận sư đại nhân biết chuyện, cho nên phái người tới bảo vệ ta.”
Khuôn mặt nhỏ của Trác Xảo Nương vẫn còn lo lắng trùng trùng, ghé tai Lãnh Nghệ nói thật nhỏ chỉ đủ y nghe: “Nhưng mà, thiếp thấy họ không giống chỉ bảo vệ chúng ta, mà đang tìm gì đó.”
Cái này đương nhiên Lãnh Nghệ biết, đám người đó không tranh thủ cơ hội tìm thứ kia mới là lạ, nhất thời chưa biết trả lời nàng ra sao: “Ừm, họ tìm cái gì?”
Trác Xảo Nương tỏ ra sợ sệt còn rướn người nhìn ra ngoài, như sợ người ta nghe tấy, thì thầm: “Thiếp cũng không biết, sáng nay quan nhân vừa ra ngoài, Thành Lạc Tuyền bộ đầu liền bảo với thiếp, bọn họ muốn kiểm tra thật kỹ tất cả mọi nơi, tránh kẻ gian lẻn vào. Thế là liền bắt đầu lục lọi, ngay cả ván giường cũng tháo ra xem. Thiếp lấy làm lạ, nói kẻ gian làm sao trống trong ván giường được, cô ta chỉ nói làm theo phép công, bảo thiếp chỉ cần đợi đến khi tất cả được kiểm tra là đủ. Trông mặt họ nghiêm trọng lắm, thiếp chỉ đành nhìn, rồi họ lại bảo phòng lộn xộn, giúp thiếp dọn dẹp, lục lọi thêm lần nữa.”
Lãnh Nghệ nghe Trác Xảo Nương kể thì mặt âm trầm, lửa giận nhen lên trong lòng, nếu đám đó làm khéo một chút, y cũng bỏ qua, nhưng đây là nhà y, đám người đó ngang nhiên như thế, còn coi ai ra gì không?
Có thể hình dung Trác Xảo Nương khi đó lo âu sợ hãi thế nào, đám đó bề ngoài cung kính thật, nhưng người ta tới từ kinh thành, dưới chân thiên tử, một quan viên nhỏ không để vào mắt chứ gì? Lãnh Nghệ phải thầm hít thở sâu mấy lần mới kiểm soát được ngữ khí thật bình thường: “Cho nên vừa rồi nàng ngồi ngây ra vì không biết xảy ra chuyện gì?”
Trác Xảo Nương cúi đầu xuống: “Thiếp biết không nên hỏi, nhưng trong lòng cứ nghĩ lung tung.”
“Nàng nghĩ không sai, bọn họ đúng là đang tìm gì đó, làm hộ vệ cho chúng ta không chỉ là đảm bảo an toàn, còn để tìm đồ. Tuy ta không biết họ muốn tìm cái gì, nhưng đoán chừng là liên quan tới thứ mà đám nữ nhân kia bắt cóc nàng tra hỏi.” Lãnh Nghệ tuy không muốn Trác Xảo Nương lo nghĩ nhiều, nhưng tình hình phải để nàng biết:
Trác Xảo Nương cắn môi: “Từ lần trước bị bắt cóc, thiếp luôn nghĩ xem bọn chúng muốn gì, nhưng mà nghĩ không ra. Vừa rồi đám Thành Lạc Tuyền bộ đầu tìm kiếm, thiếp cứ cầu khẩn họ mau mau tìm ra thứ đó, như vậy không cần bị người ta nhìm chằm chằm như trộm nữa.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |