Lãnh Nghệ ngượng nghịu bao biện: “Nàng biết nhiều thật, nó chẳng chịu nghe lời ta gì cả.”
Trác Xảo Nương chỉ cười, trượng phu là quan lão gia, biết làm thứ này mới là lạ đó, đứng dậy đi mở cửa sổ sau nhà bếp, mở rộng cửa, chẳng mấy chốc khói đã bị hút hết khỏi phòng. Nàng lấy gạo đã vo cho vào cái đỉnh sắt tròn tròn, cho thêm nước thích hợp đóng nắp, tiếp tục ngồi xuống châm lửa bếp bên cạnh.
Lãnh Nghệ lại xung phong nhóm lửa, nói là lần này tìm được yếu quyết rồi, vỗ ngực đảm bảo lần này không thành vấn đề, nhất quyết đẩy Trác Xảo Nương ra ngoài. Trác Xảo Nương hết cách, đành bê chậu gỗ rửa rau, tay cầm xẻng xúc, ra hậu viện hái rau, vừa đi thi thoảng còn quay đầu nhìn, có vẻ chưa yên lòng lắm.
Mặc dù biết mình trước đó không nhóm được lửa là do nhét quả nhiều củi, không đủ không gian, không đủ dưỡng khí để lửa bùng lên. Thế nhưng, hiểu lý luận không tương ứng với thực tế thao tác được. Kết quả lại lần nữa Lãnh Nghệ thành công làm nhà bếp mù mịt khói, vậy mà lửa thì kiên quyết không lên.
Tại sao lại thế nhỉ? Lãnh Nghệ cố chấp ở lại trong bếp, bị khói hun cho nước mắt chảy ròng ròng, mặt len nham khói, y không cam lòng, cũng lấy ống trúc mà Trác Xảo Nương ra thổi. Dung lượng phổi của y thì ăn đứt Trác Xảo Nương rồi, nhưng không được vẫn hoàn không được, thổi mấy phát không thấy lửa bốc lên, tức mình lấy hơi thổi phù một cái thật mạnh, thế là tro bếp bay tá lá làm y cuống cuống lùi lại.
Thế quái nào mà không được chứ, lão tử có mấy nghìn năm tri thức, không tin không trị nổi cái bếp nguyên thủy này.
Chỉ có điều trong phòng lúc này khói bếp mù mịt rồi, Lãnh Nghệ đành phải rút lui chiến thuật trước tính kế lâu dài sau, chuồn vội khỏi bếp, đứng dưới hành lang dụi mắt. Đợi lấy lại tinh thần, xốc lại ý chí, đang lúc sắn tay áo lên chuẩn bị tìm lại danh dự của người hiện đại thì Lãnh Nghệ nghe thấy bên ngoài có tiếng nói chuyện, hình như là đám nha hoàn bà tử.
Từ góc hậu viện có giọng lão bà tử mát mẻ: “Phu nhân, phu nhân bằng lương tâm mà nói đi, chúng tôi mệt sống mệt chết làm việc ở đây, mấy tháng trời không có được một đồng. Tiền đều bị quan nhân nhà phu nhân tiêu sạch rồi, nói cái gì mà bù vào tiền thuế bị mất, chúng tôi chẳng thể nói gì. Nhưng bây giờ quan nhân nhà phu nhân có thể mua cho phu nhân ngân trâm đắt thế này, e là tiền của chúng tôi đều bị các vị tiêu sạch rồi nhỉ?”
Một tiểu nha hoàn chanh chua: “Chứ sao, có tiền mua trâm cho nương tử, lại không có tiền phát tiền công cho chúng ta, đều là người cả, phải sống chứ.”
Trác Xảo Nương mặt đỏ rực đối diện với năm người, hai bà tử to béo, hai nha hoàn lớn tuổi hơn nàng với một thiếu phụ mặt dài, bọn họ cứ sấn sổ tới làm nàng lui dần. Tay cầm cây trâm bạc kia, bao niềm vui biến thành tủi hờn, đối diện với đám người mồm mép ngoa ngoắt, nàng không biết biện giải ra sao, huống hồ phía đuối lý thực sự là nhà mình, đầu hơi cúi, nước mắt hoen mi chực rơi xuống: “Xin mọi người, nhỏ giọng thôi, đừng để quan nhân nhà ta nghe thấy… cái trâm này không phải như mọi người nghĩ đâu.”
Bà tử khác thấy nàng sợ được thể làm tới, cố tình hô hào: “Nói làm gì vô ích, đi tìm đại lão gia đòi tiền.”
Trác Xảo Nương càng cuống, sợ họ đi tìm trượng phu, giang tay ngăn cản: “Đừng, đừng, chàng không có tiền đâu… Mọi người đừng tìm quan nhân nhà ta, ta sẽ… ta sẽ làm việc, ta có thể may vá… đúng rồi, ta nhận việc may vá, ta sẽ làm việc lấy tiền trả nợ cho mọi người…”
Đám người kia nào có nghe nàng nói, một cô gái nhỏ chẳng thể ngăn cản được, đến khi họ hùng hổ xoay người, nhìn thấy Lãnh Nghệ mặt âm trầm đứng đó. Vốn đang khí thế bừng bừng bắt gặp ánh mắt như điện của y, tức thì dồn lại thành cục, người nọ đẩy người kia lên.
Lãnh Nghệ chẳng làm gì họ, mặt lạnh tanh hỏi: “Nợ các ngươi bao nhiêu? Có chứng từ không?”
Một lão bà tử lấy can đảm nói, dù sao phu thê nhà này trước nay đều nhu nhược, dù là quan, không có uy thì ai sợ được: “Không có văn tự, nhưng sổ sách đều ở chỗ Đổng sư gia.”
Lãnh Nghệ không nhiều lời: “Đi gọi Đổng sư gia lại đây, mang theo sổ sách và cân bạc.”
“Nô tỳ đi.”Tiểu nha hoàn chanh chua nhanh nhảu nói rồi chạy ngay:
Số còn lại không ai nói gì nữa, tất cả chờ đợi trong bầu không khí ngột ngạt, cũng may rất nhanh, Đổng sư gia đã tới, chân đi gấp gáp, nách kẹp cuốn sổ, tay cầm cái cân dùng cân bạc.
Lãnh Nghệ lấy toàn bộ số bạc vụn còn lại trong lòng ra, đưa cho Đổng sư gia: “Sư gia xem xem có đủ trả nợ cho họ không?”
Đổng sư gia chuyên lo chuyện tiền lương, đại lão gia nợ đám người này bao nhiêu, ông nắm rõ trong lòng bàn tay, ước chừng số bạc kia rồi gật đầu: “Hẳn là đủ ạ.”
“Thế thì tốt, ta có thể khai trừ bọn chúng được chứ?”
“Đương nhiên có thể ạ, đã bỏ tiền mời về tất nhiên có thể đuổi đi.”
“Được.” Lãnh Nghệ nói với đám nha hoàn bà tử: ” Kết toán xong lập tức mang đồ của các ngươi rời đi.”
Đám kia cả kinh, thời buổi này kiếm một công việc đâu dễ dàng gì. Công bằng mà nói, mấy tháng qua tuy không được trả tiền công, nhưng bọn họ ở trong nha môn không lo thiếu cái ăn, phu thê huyện thái gia đều hiền lành, chưa bao giờ lớn tiếng với họ. Đừng nói là cả tháng trời họ không làm việc, dù có phải làm thì đâu bao nhiêu việc, đâu sống nhàn nhã thoải mái như thế.
Mà nói thật ra, bọn họ còn nhận việc ở ngoài trốn trong nhà môn để làm kìa, tiền vẫn kiếm đấy, ai muốn đi. Chưa kể ở trong nha môn an toàn, ra ngoài cũng có thể diện, chứ sợ về nhà thế này, e khó tránh khỏi trận đòn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |