Lãnh Nghệ hỏi: “Được rồi, muốn ta giúp cái gì?”
Bạch Hồng cười: “Ngươi không muốn biết tình huống của mỹ nhân hộ vệ à?”
“Nói trước nói sau cũng thế, dù sao chẳng gấp.” Lãnh Nghệ không muốn để lộ ra mình có quan hệ đặc biệt gì với Thành Lạc Tiệp, nên y thậm chí không cả nhắc tên nàng, đâu ngờ người ta biết thừa:
Bạch Hồng đặt tay lên ngực, hít sâu, nàng cũng chỉ dùng công lực cao thâm áp chế hơi rượu mà thôi, nếu đơn thuần dùng tửu lượng nàng sao bằng Lãnh Nghệ, với lại phải thừa nhận y là quân tử, thấy không khống chế được bản thân liền nhận thua, nếu y mặt dày vô sỉ uống thêm, lúc đó khó nói.
Lãnh Nghệ cũng nhìn ra, cười khổ: “Cô nương không ngại tổn hại thân thể, uống quá mức bản thân, e chuyện nhỏ này chẳng dễ dàng.”
Bạch Hồng không phủ nhận: “Nói nữ hộ vệ xinh đẹp của ngươi đi, nàng đang ở Cư Châu tra án, có điều không thuận lợi lắm.”
“Cô nương có thể giúp ta gửi một bức thư cho nàng không?”
“Không vấn đề.”
Lãnh Nghệ lấy một phong thư viết sẵn ra, trong đó kể lại toàn bộ chuyện Tô gia ở thôn Nhị Tiến ỷ thế bức hại bách tính thế nào viết ra, nhờ Thành Lạc Tiệp lấy lý do là tình cờ phát hiện khi điều tra về mình bẩm lên hoàng hậu.
Chuyện này hiệu quả thế nào bản thân Lãnh Nghệ không rõ, y chỉ tận lực mà làm thôi.
Bạch Hồng nhận thư cất vào lòng: “Cần thư trả lời của nàng không?”
“Đa tạ, không cần đâu, giờ ngươi nói ra chuyện cần ta giúp là gì được rồi.”
“Ta muốn ngươi giúp ta giết một người, đây không phải nhiệm vụ, không ai ủy thác ta, mà là chuyện của cá nhân ta… Yên tâm, người này tuyệt đối đáng chết.”
Quanh đi quẩn lại vẫn là muốn mình giết người sao? Rõ ràng là một cô nương xinh đẹp đến như vậy, suốt ngày đánh đánh giết giết, Lãnh Nghệ nhíu mày: “Với võ công của cô nương thì tự mình làm là được mà.”
“Nếu ta có thể tự hoàn thành đã không cần ngươi nữa.” Khuôn mặt Bạch Hồng từ đổ hồng dần tái đi, chứng tỏ rượu đang công phá trong thân thể nàng, sắp áp chế không nổi: ” Yên tâm, người này đáng chết!”
Lãnh Nghệ thở hắt ra một hơi, sảng khoái nói: “Được ta thua, vậy ta sẽ giúp ngươi, ai?”
“Nữ tế của lãnh chúa Di Tang bộ Thổ Phồn, tên là Bố Tử Khanh.” Không đợi Lãnh Nghệ hết ngạc nhiên, Thành Lạc Tiệp nói thêm: ” Là sư ca của ta.”
Lãnh Nghệ cười méo xẹo, đúng là một chuyện nhỏ thật đấy, sư ca của nàng, võ công hẳn không tầm thường đâu, lại còn liên quan tới người Thổ Phồn, đừng nói với ta là phải tới Thổ Phồn giết hắn, cô đúng là không biết khách khí là gì: “Hắn làm chuyện gì mà đáng chết vậy?”
Bạch Hồng bỗng nhiên đứng dây, người hơi lảo đảo đi ra cửa sổ, khẽ đẩy cửa ra, để gió mang theo nước mưa theo gió cuốn vào, rơi lên khuôn mặt tú mỹ vô song: “Một câu chuyện buồn cười, ta từng bước đi qua, giờ quay đầu lại, chợt hỏi, vì sao lại thích người đó?”
Lãnh Nghệ trông mà thoáng giật mình, hiếm khi thấy nàng thể hiện ra một mặt nữ tính như thế, một vẻ nhu mì yêu đuối làm người ta muốn nát tâm can như thế. Té ra nàng có người trong lòng rồi, tuy nàng nói đó là chuyện đã qua, nhưng ánh mắt mê man kia chứng tỏ tình cảm nàng giành cho hắn vẫn sâu đậm. Trong lòng y không khỏi có cảm giác ghen tị, không phải vì yêu thích nàng mà ghen, mà vì được mỹ nữ tuyệt sắc như thế giành tình cảm cho, bất kỳ nam nhân nào cũng khiến người khác ghen tị.
Vốn là người có sức kiềm chế cao, đừng nói trong tình cảm nam nữ, thường ngày Lãnh Nghệ đều rất lý trí, nhưng lúc này lại bị mỗi biểu hiện, mỗi ánh mắt của nàng đều làm gã xúc động, lên tiếng an ủi: “Đừng đau lòng, ta sẽ giúp cô nương giết kẻ phụ lòng đó.”
“Đa tạ, ta sẽ cho ngươi 500 lượng vàng để đáp ta.”
“Không cần, cô nương giúp ta chuyển thư, chúng ta giúp nhau, thế là hòa.”
“Không hòa!” Bạch Hồng giọng rất nhẹ, quay đầu lại nhìn y: ” Ta chỉ cần tìm người đưa thư, không có nguy hiểm gì cả, nhưng ngươi phải thâm nhập vào Thổ Phồn giết người, hắn có rất nhiều vệ binh bảo vệ, giết hắn còn khó hơn giết Đồ bang chủ. Ngươi không nhận tiền, ta không yên tâm.”
Biết ngay mà, làm gì có đồng tiền nào dễ kiếm, Lãnh Nghệ không muốn đùn đẩy dây dưa chuyện này: “Được, dù sao hiện giờ ta cũng cần tiền.”
“Ngươi không hiểu tiếng Thổ Phồn, không biết đường xá, ta sẽ tìm cho ngươi một dẫn đường, khi nào ngươi có thể xuất phát?”
“Ta về căn dặn ở nhà vài câu là đi được rồi.”
Bạch Hồng nhìn y thật lâu: “Ngươi làm quan thật lạ đấy, ta cứ nghĩ ngươi phải chuẩn bị cả tháng trời, vậy mà ngươi nói đi là đi nhẹ như không.”
“Mười năm đèn sách chỉ có một bụng thi từ văn chương, chẳng giúp được gì còn làm loạn thêm, đằng nào người dưới cũng làm rất tốt rồi mà.” Lãnh Nghệ nói mà xấu hổ, thi từ văn chương của y cũng vứt nốt, với lại thực tình mà nói, y hơi sợ cái trách nhiệm của một bậc quan phụ mẫu, quá lớn, quá nặng nề, có khi y vô thức muốn nhé tránh:
“Đừng nói với ta ngươi không biết quan viên không được tùy ý rời bỏ vị trí nhé, đây là chuyện nghiêm túc đấy.”
“Ta có cách, chẳng phải vừa rồi ta biến mất cả tháng vẫn ổn sao?”
“Được, ba ngày sau ta dẫn người đợi ngươi ở ngoài thành Âm Lăng, ta sẽ chuẩn bị ngựa và hành trang, phía thê tử ngươi cũng không cần lo, ta sẽ phái người ngầm bảo hộ nàng.” Bạch Hồng đi tới bên tủ, mở ra lấy chiếc rương lớn hơn lần trước nhiều: ” 500 Lượng hoàng kim.”
Quả nhiên là có chuẩn bị trước mà, Lãnh Nghệ lần nữa cười hơi méo miệng: “Không phải trả trước một nửa à?”
“Không cần, ta tin ngươi làm được.” Bạch Hồng tới bên cửa sổ, ánh mắt thất thần nhìn đêm mưa:
Lãnh Nghệ khẽ thở dài: “Nghỉ sớm đi, ta đi đây.”
Bạch Hồng dường như đã nhập định, cứ nhìn màn mưa li ti bên ngoài, không đáp, không quay đầu.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 270 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |