Hai thanh đao vừa va chạm, Lãnh Nghệ lập tức lỏng tay, đao của đại hán lỡ đà lao về phía trước, tay trái đã chuẩn bị sẵn tung cú đấm vào mạng sườn, làm đại hán kia gục ngay tức thì.
Tên bị gạt chân ngã nện mông xuống đất vừa bò dậy thì Lãnh Nghệ hai tay hai đao tạo thành hình kéo kẹp cổ hắn, tức thì không dám động đậy nữa.
Lạp Mỗ thấy Lãnh Nghệ uy mãnh như vậy thì nhảo cả người tới ôm lấy cổ y reo hò: “Hán gia đại ca, huynh thật lợi hại, ta thích huynh.”
Ba huynh đệ kia bị người ta hạ gục trong chớp mắt, không biết làm gì thì nghe nói Lạp Mỗ nói mới biết là người Hán, nghe nói người Hán nhiều nữ nhân lắm, không cần cướp, thế nên cao hứng bò dậy: “Lạp Mỗ, sao không nói sới vị huynh đệ này là người Hán, vừa rồi trời tối, ta còn chưa nhìn rõ, cứ tưởng hắn muốn cướp nàng đi.”
Lạp Mỗ ôm Lãnh Nghệ không buông: “Ta còn chưa kịp nói các ngươi đã đánh người rồi, nếu không phải Hán gia đại ca cứu ta khỏi tay huynh đệ La Bố, chỉ sợ các ngươi không gặp ta nữa đâu.”
Nhìn khuôn mặt thật thà, dáng vẻ tức giận của Lạp Mỗ, ai có thể không tin lời nàng chứ? Có khi chính nàng cũng tin, Lãnh Nghệ không biết là nàng bị chứng mất trí tạm thời không chứ làm sao mà diễn thật như thế được? Rõ ràng là nàng có thỏa thuận với huynh đệ La Bố, vậy mà lúc bị họ bắt đi kêu la như thật, làm y phải xông ra làm anh hùng hụt một phen, bây giờ, giờ càng nói như mình là nạn nhân của vụ bắt cóc vô nhân tính.
Chẳng trách nàng có thể quay năm nam nhân như chong chóng, muốn có nhiều nam nhân cũng cần bản lĩnh.
Tên đại hán còn lại trong ba huynh đệ chẳng mảy may nghi ngờ nào, nghe Lạp Mỗ nói liền đùng đùng nổi giận, nhìn thấy huynh đệ La Bố vừa mới tới, muốn xông lên, nhưng hai huynh đệ của mình một đang rên la đau đớn, một bị khống chế, mình đơn thương độc mã e là sẽ thiệt thòi, huynh đệ La Bố không phải là hiền lành, chĩa đao tới: “Các ngươi, vì sao cướp thê tử của bọn ta?”
Đại La Bố xuống ngựa, đường hoàng trả lời: “Ai cướp được là của người đó, đừng nói ngươi không biết quy củ của Di Tang bộ chúng ta, nếu ngươi không phục cứ xông vào đây.”
Lạp Mỗ ôm Lãnh Nghệ không buông tay: “Đại Ba Trát, Hán gia đại ca nói, hai nhà không nên tranh nhau, để ta cùng làm thê tử năm người, mỗi năm huynh đệ La Bố sẽ trả cho các ngươi 10 con dê! Làm thế cũng là vì muốn tốt cho các ngươi, nếu không đánh nhau rồi có người chết người bị thương, sống ở nơi này sẽ càng thêm khó khăn.”
Lãnh Nghệ nghe Gia Trân phiên dịch lại mà câm nín lần nữa, đều là chủ ý của cô, giờ biến thành của ta là sao? Thế là phải làm bà mai kiêm thuyết khách bất đắc dĩ, y thả người ra nói: “Đúng thế, nếu không hôm nay các ngươi cướp được, mai bọn họ tới cướp, đánh qua đánh lại thế nào cũng có tổn thương, mất đi một người là thiếu một phần sức mạnh, lúc gặp khó khăn là thiếu một người giúp đỡ. Nếu Lạp Mỗ đã không phải đối, mọi người bình an vô sự là tốt nhất. Hán gia bọn ta một nam nhân nhiều thê tử, cả nhà sống cùng với nhau cũng náo nhiệt lắm.”
Câu này cũng không hoàn toàn trái lương tâm, thê thiếp đấu đá nhau đúng là náo nhiệt thật mà. Lãnh Nghệ đợi Gia Trân phiên dịch xong, năm nam nhân nhìn mình chằm chằm, hơi ngại ngùng bổ xung: “Đây chỉ là một kiến nghị, các ngươi không nghe ta cũng không ép.”
Tiểu Ba Trát vừa nghe vậy lại hùng hổ: “Còn một cách nữa, giết huynh đệ La Bố, thế là không ai tranh với bọn ta nữa.”
Đại La Bố và Tiểu La Bố đồng loạt tuốt đao: “Xông vào đi, sớm muộn cũng có một ngày như thế.”
Cơ mà đao của Tiểu Ba Trát và Trung Ba Trát bị Lãnh Nghệ đoạt rồi, hắn không ngốc xông vào, Đại Ba Trát nói: “Hán gia đại ca, trả đao bọn ta giết chúng.”
Lãnh Nghệ ném đao trả lại, nhưng đứng giữa: “Các ngươi không nghe ta cũng được, nhưng Lạp Mỗ đã mời ta tới làm người hòa giải, thế thì hôm nay các ngươi không thể đánh, mai ta đi rồi, các ngươi muốn làm gì thì làm, còn bây giờ bên nào không nghe là ta giúp bên còn lại.”
Hai bên cùng trố mắt, với thủ đoạn Lãnh Nghệ vừa thế hiện, y giúp bên nào là bên kia chết chắc rồi, Đại La Bố không ngốc, biết tùy cơ hành sự, cắm trường đao vào hông: “Ta nghe Hán gia đại ca.”
Tiểu La Bố cũng làm theo, hắn rất mong tên Tiểu Ba Trát hung hăng kia không chịu, mượn tay Hán gia đại ca giết đi là tốt nhất.
Nhưng người ta cũng đâu có ngốc, vừa thấy thế cũng cất đao đi ngay.
Lạp Mỗ thấy hai bên không đánh nhau nữa thì tung tăng reo hò: “Đại Ba Trát, quý khách tới, sao không mời rượu ăn thịt?”
Đại Ba Trát như quên luôn hai bên vừa rồi có xung đột, nhiệt tình mới Lãnh Nghệ vào lều. Lãnh Nghệ gần như bị Lạp Mỗ kéo vào, Gia Trân cũng đi theo.
Lều nhìn bề ngoài khá nhỏ, nhưng đó là ấn tượng sai lầm, bên trong rất rộng rãi, ở giữa có một cái bếp đào dưới đất, trải thảm xung quanh. Bốn phía lều ngăn thành các góc khác nhau, ba góc có đống chăm đệm và da thú, một góc khác thì có xoong với ít dụng cụ bát đũa, một góc có cung tên. Nơi này đã cách xa địa bàn của người Hàn, vật dụng bằng sắt rất ít, nhiều đồ làm bằng da thú, xương thú, không giống mấy nhà ở gần, tuy cũng chăn thả, song xây nhà tranh rồi, coi như bán định cư.
Bên trong lều không có ghế, chỉ đành ngồi bệt, Lạp Mỗ chân tay nhanh nhẹn nấu trà sữa, Lãnh Nghệ và Gia Trân là khách ngồi trong cùng đối diện với cửa, ba huynh đệ Ba Trát ngồi một bên, hai huynh đệ La Bố ngồi xoay lưng về phía cửa, đây là vị trí kém nhất trong lều vì nguy hiểm, nếu có dã thú hay địch xông vào sẽ không kịp phản ứng, giành cho người có địa vị thấp kém nhất.
Trà là thứ rất hiếm, không phải lúc nào cũng mang ra dùng, trước đó Lãnh Nghệ và Gia Trân từng tá túc mấy nhà người Tạng, nhưng không được chủ mà lấy ra đãi khách, bởi vì những nơi đó còn gần đất Hán, phong tục ảnh hưởng đôi phần, hai nữa trà sữa cũng không phải thứ quý nhất để đãi khách.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 265 |
Ngày cập nhật | 20/11/2024 05:55 (GMT+7) |