“Bản huyện hỏi ngươi, khi ngươi cùng nãi nãi ngươi đi nhà xí, ngươi nói là ngươi đợi ở cổng viện tử, còn nãi nãi ngươi tự đi vào, đúng không?”
“Vâng ạ.”
“Thế từ cổng viện tử có thể nhìn thấy nhà xì không?”
“Bị góc của ban phòng che khuất nên không thấy ạ.”
Lãnh Nghệ hừ một tiếng: “Vậy sao ngươi biết trong viện tử không có ai khác.”
Mặt Hạnh Hoa trắng càng thêm trắng, theo tiềm tức nhìn ra ngoài cửa trước, sau đó mới nói: “Nô tỳ về sau vào tìm nãi nãi, phát hiện trong viện tử không có ai khác mới nói thế.”
“Được lắm, tạm thời tin ngươi, bản huyện lại hỏi ngươi, ngươi một mình chạy vào, gọi nãi nãi của ngươi, không ai đáp, ngươi liền đẩy cửa, đẩy không ra, ngươi nói là bị cài bên trong rồi. Khi đó cửa còn chưa bị phá, chưa thò tay vào được, sao ngươi khẳng định là bị cái then bên trong? Ngươi không nói dối thì là gì? Đừng nói với bản huyện là về sau ngươi nghe nói.” Lãnh Nghệ dồn tới:
Hạnh Hoa lắp ba lắp bắp, ai cũng nhận ra ả đang hoảng, nhưng cái mồm thì vẫn liến thoắng: “Nô tỳ không nói dối, khi đó nô tỳ không nhìn thấy, nhưng cửa bị đóng chặt thế, hẳn là bị cài ở bên trong rồi. Đó là do nô tỳ đoán thôi.”
Lãnh Nghệ nhìn xoáy vào ả, cười nhạt: “Bản huyện sẽ không hàm oan cho một người tốt nào. Ngươi đứng sang một bên trước, đợi bản huyện điều tra rõ ràng rồi lại hỏi ngươi.”
Hạnh Hoa vội bò dậy, đứng sang bên, mắt liên lục lấm lét nhìn sắc mặt Lãnh Nghệ.
Lãnh Nghệ chỉ một tạo đãi nha môn: “Đi mời Lại viên ngoại vào đây.”
Rất nhanh Lại viên ngoại vẫn bộ dạng khúm núm kia khom người đi vào, mắt hơi đưa sang liếc Hạnh Hoa mặt tái me tái mét, nhanh chóng vờ không biết gì, đi tới chắp tay: “Đại lão gia gọi tiểu nhân ạ.”
“Ừ, bản huyện hỏi ngươi, ái thiếp bị hại của ngươi đã được an táng chưa?”
“An táng rồi ạ.”
“Ồ, vậy hả!” Lãnh Nghệ trầm ngâm chốc lát: ” Vừa rồi bản huyện tra hỏi nha hoàn Hạnh Hoa của ngươi, ả nói dối trăm bề, mâu thuẫn trước sau. Bản huyện hoài nghi ả mưu hại chủ nhân, là hung thủ của vụ án. Cho nên bản huyện muốn đưa ả về nha môn, dùng hình phạt tra khảo, không sợ ả không khai.”
“Đại nhân oan quá…” Hạnh Hoa không khác gì bị sét đánh giữa đỉnh đầu, tức thì lăn ra đất kêu gào:
Vũ bộ đầu ở bên ngớ người, không phải hôm qua tri huyện nói không cho tra tấn bức cung à? Sao chính bản thân lại làm thế… Khả năng, khả năng đại lão gia có tính toán khác.
Lại viên ngoại thở dài: “Hạnh Hoa nếu đúng là hung thủ, tiểu nhân không dám bao che, đại nhân muốn làm gì, tiểu nhân không có gì để nói.”
Lãnh Nghệ nhìn ông ta rồi cười lớn, đứng dậy chắp tay sau lưng: “Lại viên ngoại đúng là không bao che chút nào hết, được… Chuyết kinh đâu? Mời chuyết kinh của ta ra đây, bản huyện tra án xong rồi, phải về rồi.”
Đám Vũ bộ đầu lại một phen mắt tròn mắt dẹt, sao nói đi là đi rồi, đại lão gia không ngại đường xá xa xôi vất vả tới đây để ăn bữa cơm chẳng đủ no rồi về à?
Lại viên ngoại vội vàng sai nha hoàn đi mời Trác Xảo Nương, không lâu sau Trác Xảo Nương đi ra, sau lưng nàng có mấy thê thiếp của Lại viên ngoại, còn có mấy phó dịch tay gồng tay gánh.
Trác Xảo Nương đỏ mặt lúng túng nói với Lãnh Nghệ: “Quan nhân, họ nhất định tặng số lễ vật này, thiếp đã nói là không cần rồi…”
Lại viên ngoại sán tới, mặt xun xoe hết mức: “Đây chỉ là chút ý tứ thôi à, có ít gấm lụa ấy mà. Phu nhân lần đầu tới bỉ trang, tiểu nhân có chút tâm ý, nếu không sao yên lòng? Xin phu nhân nhận cho.”
Một kẻ đi đầu chống đối nộp thuế, lại nịnh bợ lấy lòng kiểu này, chẳng lẽ bản thân ông ta không thấy hành vi của mình mâu thuẫn, Lãnh Nghệ nhìn mấy gánh lớn, mỉa mai: “Xem ra viên ngoại gia đạo cũng dư dả, hoàn toàn có thể nộp thuế, sao lại nói không có tiền?”
Lại viên ngoại có vài phần xấu hổ: “Chút lễ vật này của tiểu nhân đáng là gì, vẫn lấy ra được, nếu là khoản thuế lớn thì tiểu nhân chịu thua.”
“Thế hả, ha ha ha, ra là thế.” Lãnh Nghệ đột nhiên ngựa mặt cười rộ lên, vừa cười vừa nhìn Lại viên ngoại làm ông ta sởn hết da gà, rồi lại bất ngờ kéo Trác Xảo Nương giấu sau lưng mình:
“Được rồi, chuyết kinh đã an toàn trở về, chúng ta nói thẳng với nhau đi, không cần cố kỵ gì nữa… Người đâu…”
Vũ bộ đầu, Tống bộ đầu và Đinh bộ đầu đồng loạt đi tới khom người hô: “Có thuộc hạ.”
“Bắt Đinh bộ đầu cho ta.” Lãnh Nghệ trầm giọng quát:
“Vâng!” Ba người đồng thanh, chuẩn bị bắt người, sau đó sững sờ nhìn sang Đinh bộ đầu, Vũ bộ đầu lắp bắp: ” Đại lão gia, bắt, bắt… Đinh bộ đầu ạ?”
“Ngươi không nghe nhầm.”
“Vì sao ạ?”
Lãnh Nghệ lạnh lùng nói: “Bản huyện bảo các ngươi chấp hành mệnh lệnh còn cần nói rõ lý do nữa à?”
“Không, không, thuộc hạ tuân lệnh.” Vũ bộ đầu đưa tay ra, hắn rất có kinh nghiệm, hành động đầu tiên không phải là bắt người, mà là muốn tước đao của Đinh bộ đầu:
Thế nhưng Đinh bộ đầu cũng không phải hạng vừa, lập tức nhảy lùi lại, giữ chuôi đao, kinh hoàng hét lên: “Đại lão gia, vì sao bắt thuộc hạ?”
Lãnh Nghệ ung dung nói: “Bắt trước đi, bản huyện sẽ nói cho ngươi biết vì sao.”
Vũ bộ đầu mắt như điện nhìn chằm chằm Đinh bộ đâu, gằn giọng: “Buông tay ra, huynh đệ, chúng ta đều là người nhà cả, ta đảm bảo nếu ngươi oan khuất, ta sẽ không khoanh tay đứng nhìn.”
Đinh bộ đầu một mực kêu: “Ta muốn biết vì sao bắt ta, ta phạm tội gì?”
Vũ bộ đầu rút đao như chớp chém xả vào ngực Đinh bộ đầu, chiêu này vừa nhanh vừa mạnh. Đinh bộ đầu biết cho dù hắn cao lớn hơn Vũ bộ đầu, nhưng luận võ công thì mình không phải đối thủ, nào dám đỡ, phi thân ra phía sau đồng thời tuốt đao chắn trước ngực.
Cheng! Một chiêu đơn giản không hoa mỹ gì, nhưng lực cực mạnh, Đinh bộ đầu bị chém lùi ra sau, nhưng vừa vặn tính toán của hắn, mượn đà định xoay người lao ra cửa.
Vũ bộ đầu không đuổi, gầm lớn: “Ngươi thực sự muốn chạy?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |