Ông cụ đúng khỏe lắm, ăn ba bát cơm đầy, ăn xong không muốn nghỉ, muốn đi xem chuyện làm ăn của cháu mình.
Lãnh Nghệ khuyên ông đi đường vất vả rồi, nghỉ ngơi rồi mai hẵng đi không muộn. Lãnh Trường Bi không ngồi yên được, lòng nóng ruột xem cửa hiệu của cháu mình, nói giao cho người ngoài không yên tâm. Lãnh Nghệ hết cách, đành bảo Thảo Tuệ dẫn lão thái gia và Lãnh Phúc đi mua vài bộ trang phục cao cấp, sau đó lấy thân phận đông gia tới mấy cửa hiệu kia. Lãnh Nghệ không tiện ra mặt nên không đi cùng.
Ba Châu lúc này toàn là nhà cửa mới xây, đường xá khang trang rộng rãi, nhộn nhịp tấp nập còn hơn trước thời điểm lũ lụt. Tốc độ khôi phục này thật khó mà tin nổi.
Ông cháu Lãnh Trường Bi, Lãnh Phúc cùng lắm mới chỉ lên huyện thành nhỏ ngang với huyện Âm Lăng, nào tới nơi phồn hoa như Ba Châu, ra đường một cái là hoa mắt không biết phương hướng nữa. Thảo Tuệ dắt đâu thì theo đấy, không dám rời nửa bước vì sợ lạc.
Đến một cửa hiệu bán trang phục, chưởng quầy thấy Thảo Tuệ còn đích thân ra đón, Thảo Tuệ giờ khác xưa rồi mặc bộ váy xếp xanh nhạt, da trắng trẻo, mi cong thanh tú, nếu không phải mặt có chữ xăm thì không kém gì các tiểu thư danh gia.
Ai không biết mới dám coi thường chứ, ở Ba Châu này rất nhiều người biết nha hoàn của thông phán đại lão gia được hoàng hậu ban ngọc trâm còn xá tội, vì thế còn truyền tai nhau, nếu thấy một nữ tử tuy mặt có hình xăm của phạm nhân nhưng ăn mặc không kém gì nữ tử đại hộ thì nhất định đó là Thảo Tuệ, vì cả Ba Châu này duy nhất nàng có thân phận đặc thù như thế.
Có điều Thảo Tuệ ra ngoài làm việc đa phần đội cái mũ chùm khăn sa mỏng che đi dung mạo, tránh gây chú ý.
Chưởng quầy đích thân mang y phục ra cho ông cháu Lãnh Trường Bi.
Lãnh Trường Bi vừa sờ vào cái áo đã giật này mình, nói với Thảo Tuệ: “Cô nương, hay là thôi đi, ta mặc thế này là tốt rồi.”
Thảo Tuệ nhỏ nhẹ nói: “Lão thái gia, đây là chuyện đại lão gia dặn rồi, người cứ thay áo mới đi, không cần lo.”
Lãnh Trường Bi chưa móc tiền ra khỏi túi đã thấy xót xa: “Không lo sao được, phải tiêu tiền đấy, vải tốt thế này phải mấy trăm đồng chứ không ít đâu.”
Chưởng quầy cười nịnh: “Lão thái gia, đây là đồ tốt nhất trong hiệu, 5000 đồng đấy ạ.”
“Úi da!” Lãnh Trường Bi vội vàng đặt cái trường bào xuống, lại sợ rơi xuống đất bị bẩn thì người ta sẽ bắt đền, đẩy sâu vào trong bàn. Thấy thằng cháu ngốc đã ướm lên người, ông dậm chân: ” Thằng nhãi kia, mau cởi ra, thứ này bằng cả con lừa khỏe mạnh đấy, chẳng may làm sao xem mày đền thế nào?”
Lãnh Phúc sợ quá, vội cởi ra trả lại.
Thảo Tuệ cười nói: “Lão thái gia, Nhị gia, đừng lo đây là cửa hiệu nhà ta đấy.”
Lãnh Trường Bia và Lãnh Phúc hết hồn, ông cụ lắp ba lắp bắp nhìn cửa hiệu cơ man nào là những trang phục đẹp đẽ cả đời ông chưa từng thấy qua, không dám tin: “Của, của nhà ta thật à?”
“Vâng ạ.” Thảo Tuệ khéo léo nói nhỏ bên tai ông: ” Lão thái gia, người xem, đại lão gia bây giờ thông phán đại lão gia, là hồng nhân trước mặt hoàng đế, người không mặc thể diện một chút, người ngoài sẽ trách đại lão gia, nói đại lão gia bất hiếu.”
“Ấy thế thì không được rồi.” Lãnh Trường Bi bị nói trúng điểm yếu, ông sao có thể làm mất mặt cháu mình, chỉ là sờ lên áo mềm mượt, lại hơi ngần ngừ: ” Hay là mặc cái rẻ chút, cái này để bán.”
Lãnh Phúc là tên nhanh mồm vô tâm, nói ngay: “Gia gia, đại ca bảo chúng ta thay thì chúng ta thay, Thảo Tuệ nói có lý, không mặc thể diện một chút, người ta coi khinh.”
Lãnh Trường Bi sống ngần ấy năm hiểu điều này, nói cũng được, lúc ấy mới chịu thay trang phục mới.
Trước kia hai người chỉ mặc áo vải thô, vừa nặng vừa cứng vừa rậm người, còn là loại đoản sam, chỉ dài qua hông thôi. Nào đã bao giờ mặc trường bào sát đất thế này, ống tay áo rộng thế này, lại còn là vải tốt nhất nữa chứ. Mặc trên người nhẹ cứ như không mặc vậy, lại còn trơn, sợ không cẩn thận tuột khỏi người không chừng. Thành ra đi đứng thiếu tự nhiên, đi qua mấy con phố người toàn mồ hôi, rón rén đi cứ như hai tên trộm.
Đột nhiên Thảo Tuệ nói một câu tới rồi, hai người cùng dừng lại, ngẩng đầu lên chỉ thấy một ngôi nhà lầu cao hai tầng nguy nga, đại môn treo biển “Túy Hoa Ẩm”.
Lãnh Trường Bi có ít chữ nghĩa, lòng lẩm bẩm, cái tên này chẳng phải là chỗ ấy sao, ngẩng đầu lên một cái, quả nhiên thấy bên trong có mấy cô nương ăn mặc lòe loẹt đang õng ẹo cười đùa với nam nhân.
Quy công thấy Thảo Tuệ chạy ra đón: “Cô nương tới rồi.”
Thảo Tuệ nghiêm giọng nói: “Đi gọi ma ma tới đây, người đông gia phái tới quản lý chuyện làm ăn tới rồi, bảo bà ấy ra đón.”
Quy công cũng biết đông gia không rảnh quản lý, sẽ ủy thác cho người chiếu cố, họ đợi từ lâu, vội vàng khom người chào hỏi, sau đó gọi quy công khác tiếp đãi, mình đi tìm lão bảo.
Lãnh gia gia sống ở nông thôn, nhà cũng gọi là no ấm, nếu không chẳng thể nuôi Lãnh Nghệ đọc sách thi cử. Cơ mà chỉ vẻn vẹn là đủ no cái bụng, chứ tiền đâu mà đi thanh lâu. Trước kia chỉ đi ngang qua là nhiều, giờ đứng ở đợi sảnh, các cô nương như bướm xinh lướt qua lướt lại, gió thơm ngào ngạt. Ông cụ lúng túng không dám nhìn, Lãnh Phúc mặt đỏ rần nhưng mắt láo liên nhìn trộm.
Thảo Tuệ nói: “Lão thái gia, chúng ta tới hoa sảnh thôi.”
Lãnh Trường Bi luôn mồm nói được rồi chạy như bay vào hoa sảnh, đến khi đóng chặt cửa lại rồi mới thở dốc nói với Thảo Tuệ: “Đây, đây là thanh lâu à?”
“Vâng, lão thái gia.” Thảo Tuệ che miệng cười đáp:
“Cháu ta, nó là người đọc sách, là quan lớn… làm sao, làm sao lại…” Ông cụ lắp ba lắp bắp, định mắng Lãnh Nghệ mấy câu cơ, nhưng lời sắp ra tới miệng lại không đành lòng, tôn nhi bây giờ thân phận đã khác, không thể tùy tiện nói ra nói vào, có đánh mắng cũng phải về nhà đóng cửa lại rồi mới nói:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 560 |
Ngày cập nhật | 19/12/2024 05:55 (GMT+7) |