Lãnh Nghệ lúc này không nghĩ được nhiều như thế: “Đừng nghĩ nhiều, trước tiên tìm được người đã, nàng đi hướng này, ta đi hướng này.”
“Không được, lỡ sát thủ tới tìm chàng thì sao?”
“Cứ tìm thấy Xảo Nương trước đã, nếu chúng tìm được Xảo Nương thì có khác gì chứ. Chuyện khác tính sau, ta có phi đao của nàng, còn có bằng hữu của ta nữa mà, đi đi.”
Thành Lạc Tiệp có lẽ do áy náy không ngờ rời khỏi Lãnh Nghệ, phi thân theo đầu ngõ.
Lãnh Nghệ ra sức bảo mình bình tĩnh, tìm loạn lên không ích gì, sau đó về phòng lấy áo giáp chống đạn, khi mặc vào chợt phát hiện một bộ công cụ leo núi không thấy đâu nữa, lòng máy động cầm vali chứa súng bắn tỉa chạy lên lầu chuông.
Lầu chuông của nha môn có ba tầng, trên tất nhiên treo một cái chuông, khi khẩn cấp phát tiếng cảnh báo, bình thường quan sát hỏa hoạn.
Nha dịch phụ trách canh gác lầu chuông đang ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy tiếng ho khẽ, giật bắn mình bật dậy quát: “Ai?”
“Ta đây.” Lãnh Nghệ nói:
“A, thông phán đại lão gia.” Nha dịch tức thì tỉnh ngủ, khom lưng báo cáo: ” Đại lão gia, hết thảy bình an ạ, không có hỏa hoạn.”
“Tốt, ngươi xuống đi, bản quan muốn ở trên đây một mình, không được cho ai lên quấy rầy, lát nữa gọi ngươi, ngươi hẵng lên.”
Lãnh Nghệ phất tay đuổi, đợi nha dịch xuống rồi mới lấy súng bắn tỉa đã lắp ống nhòm đêm lên, điều chỉnh tầm nhìn về phía Liên Hoa Sơn, xung quanh Ba Châu chỉ Liên Hoa Sơn có vách núi.
Y quan sát rất kỹ, vì không có thời gian cho y phạm sai lầm, cuối trong ống kính thấy có một chấm trắng đi trên Liên Hoa Sơn.
Khoảng cách quá xa, không thấy rõ được đó là người hay động vật, Lãnh Nghệ vẫn lập tức cất súng bắn tỉa, xách vali rời lầu chuông chạy ra ngoài thành, chẳng kịp nói gì với nha dịch.
Chấm trắng đó đúng là Trác Xảo Nương.
Vai nàng đeo cuộc dây thừng, hông mang bộ công cụ leo núi, loạng choạng men đường nhỏ mà đi.
Nàng không biết đoạn hội thoại giữa Hoa Vô Hương và Lãnh Nghệ, nàng chỉ biết Tôn đại phu nói không bao lâu nữa toàn thân nàng sẽ tê liệt, mắt không nhìn thấy, tai không nghe thấy, miệng không nói được, bị giày vò mà chết.
Nàng vốn còn ôm chút hy vọng, nhưng hôm nay khi nàng ngủ trưa thức dậy, nàng không thể cử động được tay mình nữa, dù cố gắng thế nào cũng không thể nhấc tay lên, như thể nó không thuộc về nàng nữa. Dù chuyện đó chỉ xảy ra một lúc, chẳng mấy chốc nàng lại cử động được rồi, nhưng đủ cho Trác Xảo Nương biết, nó đang tới, không gì cản được.
Trác Xảo Nương khủng hoảng tột độ, nàng sợ lắm, nàng không muốn chết thống khổ như thế, vốn định treo cổ tự tận cho xong, nhưng Thành Lạc Tuyền và Trịnh Nghiên bảo vệ nàng vì có dấu vết địch mà đuổi theo, nàng liền đuổi Thảo Tuệ ra cổng đợi Lãnh Nghệ. Còn mình định tìm thừng treo cổ, thư tuyệt mệnh nàng cũng viết rồi, nhưng nàng lại tìm thấy bộ cung cụ leo núi.
Trác Xảo Nương nhớ tới kỷ niệm đẹp nhất của hai người, đó là lúc chỉ có nàng và Lãnh Nghệ ở Quỷ Phủ Nhai, những ngày tháng sớm tối bên nhau đó nàng không bao giờ quên. Vì thế Trác Xảo Nương muốn ôn lại kỷ niệm đó một lần, rồi khi leo lên nơi cao nhất, nàng buông tay rơi xuống kết thúc tất cả.
Thế là nàng buông màn xuống, lặng lẽ leo cửa sau rời khỏi nhà, nàng biết ngoài thành có một ngọn núi tên Liên Hoa Sơn, trên núi khắc đóa hoa sen lớn, hoa sen tượng trưng cho Phật tổ, đó là nơi kết thúc tốt.
Ngọn núi đó không cao, nhưng với sức khỏe của Trác Xảo Nương bây giờ leo lên rất tốn công, chỉ là nàng mang theo tâm ý lìa bỏ cõi đời, mệt mỏi không cản trở được nàng.
Nàng tới được dưới vách núi thì gần như kiệt quệ, nàng chỉ nghỉ ngơi chốc lát, bắt đầu leo vách núi.
Vách núi này so với Quỷ Phủ Nhai mà nàng và Lãnh Nghệ từng leo thì thấp hơn, dễ leo hơn nhiều, trừ vách núi điêu khắc đóa hoa sen ra, nơi khác rất nhiều khe hở có nhiều chỗ đặt chân cũng như đóng đinh vào đó.
Trăng không tròn nhưng sáng, chiếu vách núi thành một màu xám trắng, sương đêm lượn lờ, đẹp như tiên cảnh.
Trác Xảo Nương leo rất chậm, sức lực nàng đã hao hết ở con đường trước đó rồi, nàng không biết mình sẽ hết sức trước hay là hết đinh leo núi trước, dù là cái nào, đó cũng là điểm cuối sinh mệnh của nàng.
Leo mỗi bước Trác Xảo Nương lại hồi tưởng lại ngày tháng ở Quỷ Phủ Nhai, miệng nàng cười hạnh phúc. Là quan nhân dạy nàng leo núi, dạy nàng từng từng bước một, chỉ nàng cách đóng đinh, chọn chỗ đặt chân, buộc thừng… nên nàng cảm giác như quan nhân cũng đang ở bên, ánh mắt quan nhân nhìn nàng vẫn ôn nhu như vậy.
Chỉ tiếc, nàng không thể ở cạnh quan nhân nữa.
Đinh cuối cùng đã hết, nàng cũng kiệt sức rồi, nàng mỉm cười với quan nhân lần cuối, nàng cởi thừng buộc bên hông, nhắm mắt lại khẽ nói một câu: “Quan nhân, thiếp đi đây…”
Người nàng vừa mới ngả ra sau, tức thì có cánh tay khỏe khoắn đỡ lấy.
Chẳng lẽ là đầu trâu mặt ngựa tới bắt mình đi rồi.
Trác Xảo Nương sợ hãi không dám mở mắt ra, nàng thấy người minh phiêu diêu như bay lên, chẳng bao lâu dừng lại, chân nàng đặt lên thứ gì cứng cứng.
Đến âm phủ rồi sao?
Trác Xảo Nương càng không dám mở mắt, nàng sợ thấy quỷ hồn khủng bố.
Thế rồi nàng nghe thấy từ xa có tiếng gọi: “Xảo Nương… Xảo Nương… Nàng về đi… Bệnh của nàng có thể chữa được! Xảo Nương…”
Là quan nhân.
Trác Xảo Nương vừa mừng vừa sợ, quan nhân tìm được mình rồi… Nhưng sao quan nhân tới được âm tào địa phủ, chẳng lẽ quan nhân vì mình mà chết!
“Quan nhân!” Trác Xảo Nương mở choàng mắt ra, nàng thấy mặt trăng mông lung trên bầu trời xanh thăm thẳm, ồ, thì ra âm phủ cũng có trăng.
“Xảo Nương!”
Giọng nói càng lúc càng gần, cảm giác như ở ngay dưới, Trác Xảo Nương xoay người tìm, đột nhiên nàng thấy bên cạnh có một bóng trắng, vạt áo lất phất bay theo gió.
Bạch Vô Thường!
Trác Xảo Nương sợ hãi hét lên: “Quan nhân! Thiếp ở đây, thiếp sợ lắm, chàng ở đâu?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |