Minh Không vẫn như câm điếc, chẳng có biểu cảm gì, cúi đầu đi thẳng.
Lãnh Nghệ thở dài một tiếng, đóng cửa phòng, đi tới bên cạnh Trác Xảo Nương, cầm tay nàng, tay mềm ra rồi, song vẫn lạnh băng. Y ngồi xuống thử nước, rất nóng, mở bọc hành lý ra, lấy khăn rửa mặt cho vào nước vò.
Trác Xảo Nương ngồi xuống ngay: “Để thiếp làm.”
“Đừng đụng vào.” Lãnh Nghệ ngăn cản: ” Tay nàng lạnh lắm, đột nhiên cho vào trong nước nóng sẽ bị thương đấy, da ta dày hơn, không sao cả.”
Ngâm khăn mặt trong nước nóng một lúc, Lãnh Nghệ vớt lên, dù nói da mình dày, y vẫn không tiếp xúc nhiều với nước nóng, chỉ dùng hai ngón tay kéo góc khăn còn chừa lại trên mặt nước. Đợi khăn nguội đi đôi chút, vắt khô nước, lúc này Trác Nghệ mới đưa Trác Xảo Nương: “Được rồi đấy, nàng lau mặt đi.”
Ai ngờ Trác Xảo Nương lại ngây ngốc nhìn y quên cả nhận khăn, Lãnh Nghệ giục: “Ngây ra cái gì, cầm lấy đi, nếu không lạnh bây giờ.”
Trác Xảo Nương nhận lấy, lau mặt, ấm áp vừa đủ, làm khuôn mặt cứng đờ dễ chịu hắn. Nàng định cho khăn vào chậu nước, lại bị Lãnh Nghệ nhận lấy, tự mình ngâm khăn. Trác Xảo Nương ngồi bên bồn lửa sưởi ấm, thi thoảng nhìn trộm y.
Lãnh Nghệ nhận ra bất thường, có phải là biểu hiện của mình không giống vị tri huyện kia không, nhưng y có kinh nghiệm rồi, không chột dạ, thẳng thắn đối diện với nàng: “Sao thế, nàng nhìn ta cứ quai quái.”
Y hỏi thế khiến Trác Xảo Nương thành ngại ngùng, khẽ đáp: “Trước kia quan nhân không chu đáo như vậy.”
“Thế chu đáo không tốt à?”
“Không không, đương nhiên là tốt… Ý thiếp là, quan nhân bây giờ đối xử với thiếp tốt hơn, nhất thời… Không quen lắm.”
“Thế đâu có gì là tốt, chuyện ta nên làm thôi mà, thời gian qua làm nàng vất vả nhiều rồi.” Lãnh Nghệ không dám nói quá nhiều, sợ nói nhiều nàng sinh nghi, tự rửa mặt, sau đó lấy kìm cởi than cháy to thêm một chút.
Trác Xảo Nương xoa tay liên hồi: “Tuyết lớn quá, không ngờ Ba Châu lại có tuyết lớn như thế này.”
“Thời tiết là thứ khó nói lắm, tháng bảy có khi còn có tuyết rơi ấy chứ.”
Lãnh Nghệ nhớ mấy kênh dự báo thời tiết đời sau quá chừng, y cũng đoán được trời thế này sẽ có tuyết rơi nhiều ngày, ai mà ngờ được lại biến thành bão tuyết lớn như thế:
Đây cũng là lần đầu tiên Lãnh Nghệ gặp phải bão tuyết lớn thế này, nghĩ lại lúc Trác Xảo Nương rơi xuống hố mà sợ. Thời đại này quá nhiều điều bất trắc, Lãnh Nghệ thầm nhủ sau này phải mau chóng thích ứng, chú ý, mình cứ giữ lối tư duy hiện đại là không được, ở thời này ra ngoài trong thời tiết như thế là tìm đường chết, vì không phải dễ dàng gặp được nhà dân như đời sau.
“May chúng ta tìm được cái chùa này.” Lãnh Nghệ xoa xoa tay, đám hòa thượng thích trốn vào chỗ hẻo lánh xây chùa, nhờ thế bọn họ thoát được một kiếp nạn:
Trác Xảo Nương bất giác nhìn về cánh cửa đã đóng chặt, giọng nhỏ hẳn: “Quan nhân, cái chùa này kỳ quá.”
Lãnh Nghệ cũng nhận ra điều đó rồi, chỉ gật đầu một cái, không muốn nàng lo thêm.
Trác Xảo Nương lại nhìn ra cửa sổ, gió lớn bên ngoài làm cánh cửa không khít hoàn toàn cứ cạch cạch liên hồi, cứ như là có con quái vật nào đó ở bên ngoài đang ra sức giật cửa sổ xông vào, làm nàng không kìm được rùng mình, tóm ngay lấy tay Lãnh Nghệ.
Lánh Nghệ vỗ vỗ mu bàn tay của nàng, an ủi: “Đừng sợ, đây là chùa miếu, dù có ma quỷ cũng không dám tới đâu.”
“Không phải thế.” Trác Xảo Nương nép sát vào người Lãnh Nghệ, giọng gần như thì thào rồi: ” Quan nhân không phát hiện ra à?”
“Phát hiện cái gì?”
“Thì Phật Tổ ở đại hùng bảo điện ấy.”
“Phật Tổ làm sao?”
“Phật Tổ chỉ có một mắt.”
Lãnh Nghệ khựng người, vừa nãy đi vào y chỉ quan sát đám hòa thượng mà thôi, với Phật Tổ Bồ Tát, tuy mang lòng thành kính, song y không phải là tín đồ, cho nên không để ý, nghe Trác Xảo Nương nói thế mới thấy đúng là kỳ thuật: “Làm sao chỉ có một con mắt?”
“Vì con mắt còn lại bị khoét mất rồi.” Trác Xảo Nương chỉ nói mà đã sợ:
“Khoét mắt Phật Tổ?” Lãnh Nghệ ngạc nhiên, giờ đã hiểu ra vì sao lúc Trác Xảo Nương rời đại hùng bảo điện lại run lên như thế: ” Sao có thể, chẳng lẽ bọn họ không biết? Không thể nào, hay là do tượng đắp bằng đất không được chắc, cho nên một mảng bị bong ra, rồi vì chùa miếu nghèo quá, không có tiền tu sửa nên cứ để như vậy?”
“Không phải đâu.” Trác Xảo Nương lắc đầu phủ định suy đoán của Lãnh Nghệ: ” Kim thân của Phật tổ rất mới, chắc chắn lừa vừa mới sửa sang, không thể bong ngay được. Hơn nữa thiếp không thấy chỗ khác bị bong, vì sao bong đúng ở mắt? Hơn nữa cái lỗ đó không phải là bị bong, mà bị người ta khoét ra đó.”
Lãnh Nghệ cau mày, có điều thấy nàng sợ như vậy, cố tình lảng đi: “Nàng quan sát thật tỉ mỉ, phân tích cũng rõ ràng, không nhìn ra nàng còn có thiên phú phá án.”
Trác Xảo Nương chẳng bị y đánh lạc hương, nàng vẫn sợ lắm: “Quan nhân, chàng nói xem, ai mà lại đi khoét mắt Phật Tổ chứ? Chắc chỉ có đám yêu quái mới làm như thế thôi.”
Lãnh Nghệ an ủi: “Không sao, không sao, chẳng phải nói người sợ quỷ ba phần, quỷ sợ người bảy phần à? Nàng và ta, lại có cả lửa ở đây, quỷ quái không dám tới gần đâu.”
Hai người đang nói chuyện thì có tiếng gõ cửa làm Trác Xảo Nương giật mình, Lãnh Nghệ vỗ vai nàng đi ra mở cửa, đứng ở cửa là Minh Không, chắp một tay nói: “Ăn cơm.”
Lãnh Nghệ và Trác Xảo Nương theo hắn ra ngoài, gió thổi tuyết bay cả vào trong hành lang, giờ cả hành lang cũng phủ tuyết quá mắt cá chân. Đi xuyên qua hậu đường, tới một trai phòng ở góc hậu viện.
Ở đây phương trượng Giác Tuệ và các tăng nhân khác đã đông đủ, đang lớn tiếng nói chuyện. Giác Tuệ tay cầm tràng hạt, mắt khép hờ, miệng lẩm nhẩm tụng kinh, chẳng bận tâm tới huyên náo quanh người.
Tên hòa thượng béo cười hì hi, vẫy tay: “Hai vị tới rồi, ngồi bên này đi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |