“Ta đích xác không phải người cao thượng, nhưng chuyện này ta không làm, đạo bất đồng bất khả thuyết, cáo từ.” Lãnh Nghệ phất ống tay áo đứng dậy:
Hoa Minh Tôn chưa từ bỏ: “Khoan, trên đời này không có gì không thương lượng được, ta biết ngươi không thiếu tiền, có điều nhất định có thứ khiến ngươi hứng thú, nói đi, ta sẽ tìm trao đổi với ngươi.”
“Ta không muốn giao dịch chuyện này với ông.” Lãnh Nghệ nói từng chữ một, dứt khoát rõ ràng:
“Ngươi sẽ làm thôi.” Hoa Minh Tôn rất tự tin: ” Phàm đã làm lần đầu rồi thì ắt sẽ có lần hai, giới hạn đạo đức của một người kỳ thực chỉ bị hạn chế bởi điều họ nghĩ tới, ngươi đã nghĩ ra thủ đoạn như thế cứu thê tử, thì giới hạn đó của ngươi chẳng cao đâu. Ta sống bằng này tuổi thấy nhiều rồi, chẳng qua hiện giờ ngươi chưa biết mình muốn gì thôi, khi ngươi muốn, ngươi sẽ đạp bỏ tất cả để đạt được mục đích.”
“Vậy tốt nhất là không bao giờ biết! Cáo từ!” Lãnh Nghệ đi thẳng không quay đầu lại:
Chỉ là về nhà rồi, Lãnh Nghệ không sao bình tĩnh lại được, một phần trong lòng y thừa nhận Hoa Minh Tôn nói đúng, có những cảnh cửa một khi mở ra rồi, không thể đóng lại.
Còn nhớ lúc ở huyện Âm Lăng, ở Ba Châu, thậm chí đi thảo nguyên, y không ít lần rơi vào cảnh ngặt ngèo, nhưng chưa bao giờ cảm thấy bế tắc như bây giờ.
Thế nhưng là một tay súng bắn tỉa, Lãnh Nghệ có một bản lĩnh là sự kiên nhẫn, y không vì nóng lòng muốn thoát khỏi bế tắc này mà làm gì dại dội. Y vẫn sẽ ẩn mình thật kỹ, đợi một cơ hội, một cơ hội thôi, y sẽ chấm dứt tất cả.
Tới chiều, Vương Kế Ân tới, sau khi hỏi thăm bệnh tình của Tiểu Chu hậu, biết bệnh tình của nàng chưa có tiến triển thì cảm thán vài câu, chuyển chủ đề: “Huynh đệ, còn nhớ Hoa Nhị phu nhân không?”
Lãnh Nghệ lòng trầm xuống, biết chẳng thể có chuyện gì hay ho, đây là hậu quả do mình mở cánh cửa không nên mở, khẽ gật đầu không đáp.
“Chúng ta là huynh đệ, lại cùng là người bên cạnh quan gia, ta nói thật…” Vương Kế Ân ra hiệu Lãnh Nghệ ghe đầu tới gần: ” Lần này trong rừng cây xuất hiện hổ gầm, còn có quỷ hồn của Mạnh Sưởng. Quan gia mới Trương thiên sư tới kiểm tra, phát hiện ra trong Nam Kha Tự nơi quý phi nương nương tu hành yêu khí tràn ngập. Quan gia lo cho an nguy của quý phi, muốn vào giáng yêu hàng ma, nhưng quý phi không gặp ai, quan gia không thể xông vào. Lại chẳng thể mặc ma quỷ hoành hành trong hoàng cung, nếu không chẳng ai biết trước được.”
Mí mắt Lãnh Nghệ giật giật, lại một chuyện phát sinh ngoài dự liệu của y: “Đúng, cần diệt trừ.”
“Thế nhưng quý phi nương nương không biết tình huống này, quan gia lại không muốn để nương nương biết mà sinh lo, cho nên không nói.” Vương Kế Ân chuyến này đề cử Lãnh Nghệ, tất nhiên là vì củng cố thế lực cho bản thân, người ngoài làm sao nghĩ tới hắn và Lãnh Nghệ lại có tầng quan hệ này:
“Còn nhớ Nguyên Tiêu, quý phi rất hứng thú với hội họa của đệ, cho nên quan gia muốn đệ tới bái phỏng quý phi, sắp tới sinh nhật của thái tổ, quan gia muốn đem bức ảnh của thái tổ đưa vào Nam Kha Tự tặng quý phi, đồng thời mời Trương thiên sư làm phép cầu phúc cho thái tổ. Xin nương nương niệm tình huynh đệ, thành toàn cho nguyện vọng này của quan gia.”
Lãnh Nghệ sao tin mấy lời ma quỷ này, càng tiếp xúc y càng tin Triệu Quang Nghĩa giết ca ca mình chiếm ngôi, đâu ra tình huynh đệ chứ, vẫn phụ họa: “Đây là chuyện tốt, quý phi không có lý nào lại không đồng ý.”
“Chưa chắc đâu huynh đệ, đệ chưa biết tính quý phi, đệ phải tìm được thời cơ khiến nàng không thể từ chối. Chuyện này liên quan tới an nguy của hoàng cung, đệ phải toàn lực ứng phó mới được.” Vương Kế Ân vỗ mạnh lên vai Lãnh Nghệ: ” Quan gia trông cậy vào đệ đó.”
Chuyện này do Lãnh Nghệ gây ra, nếu bản thân có thể giải quyết là tốt nhất, làm ra vẻ nhiệt huyết bừng bừng: “Quan gia đã đề bạt đệ làm ngự đái, bảo vệ an nguy của quan gia và hoàng thất là trách nhiệm của đệ. Ca ca yên tâm đi, dù mặt dày mày dạn quấn lấy quý phi, đệ cũng phải khiến quý phi đồng ý cho Trương thiên sư vào Kha Nam Tự.”
“Đúng, đệ hiểu ý ta rồi đấy, tinh thần này rất tốt.” Vương Kế Ân thấy dụ được Lãnh Nghệ thì mừng rỡ: ” Đi nào, chuyện này phải làm càng sớm càng tốt.”
Diện kiến hoàng đế phải ăn mặc chính thức, Lãnh Nghệ thay quan bào theo Vương Kế Ân nhập cung, tới thẳng tẩm cung của Triệu Quang Nghĩa.
Triệu Quang Nghĩa đã khôi phục sức khỏe, nhưng trông không thần khí như trước, có chút uể oải: “Lãnh ái khanh, lần trước khanh cứu giá có công, trẫm còn chưa ban thưởng, lần này lại phải nhờ tới khanh.”
Lãnh Nghệ vội thi lễ: “Quan gia nặng lời rồi, đây là trách nhiệm của thần, quan gia mà ban thưởng mới khiến thần bất an.”
Triệu Quang Nghĩa gật gù: “Vậy làm tốt việc ngày cho trẫm.”
“Vâng!” Lãnh Nghệ chuẩn bị đi:
“Khoan!” Triệu Quang Nghĩa gọi lại, chưa yên tâm dặn lần nữa: ” Chuyện này liên quan tới an nguy của hoàng cung, chỉ được phép thành công, không được phép thất bại. Cho nên khanh vào đó, không đạt được mục đích không ra, không cần biết bao lâu, không cần biết khanh dùng biện pháp gì, nhất định khiến Hoa Nhị quý phi đồng ý! Hiểu chưa?”
“Thần ghi nhớ trong lòng, không đạt được mục đích thề không thôi.” Lãnh Nghệ vỗ ngực đảm bảo, rời tẩm cung Triệu Quang Nghĩa, nơi đầu tiên y tới là một tiểu viện chuyên môn thiết lập làm xưởng thêu cho Vũ Ti.
Vũ Ti đang thêu tranh khỏa thân của mình Tiểu Chu Hậu, làm việc có vẻ say sưa hào hứng lắm, miệng còn khẽ ngâm nga. Lãnh Nghệ đứng nhìn một lúc nàng không nhận ra, đến khi vô tình ngẩng đầu lên thấy y, Vũ Ti đỏ mặt thi lễ: “Bái kiến Lãnh ngự đái.”
“Lên tay lắm, mỗi lúc một thật hơn rồi đó, vất vả rồi.” Lãnh Nghệ tấm tắc khen ngợi, Vũ Ti quả thực có thiên phú hơn người, bức tranh bây giờ đã vượt ngoài kỳ vọng của y:
“Đa tạ ngự đái khen ngợi.”
“Ngươi không cần thêu vội, ta có một chuyện muốn ngươi theo ta.”
“Vâng!” Vũ Ti biết quy củ trong cung không hỏi nhiều, tay chân nhanh nhẹn dùng vải đặc chế bọc lấy cả bức tranh thêu, còn gắn si niêm phong vào:
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |