“Nương nương nói, nếu Đát Cơ mỹ nhân chỉ giết cung nữ thì quý phi không quản tới được, nhưng vì Đát Cơ mỹ nhân mưu hại người, một mỹ nhân dám mưu hại quý phi, đó là lấy hạ phạm thượng, tội tăng một bậc, đáng lý phải diệt tộc, nhưng vì chưa thành, có thể treo cổ, miễn tộc tru.” Lãnh Nghệ thi lễ nói:
Vương Kế Ân vừa thấy quan gia nhíu mày không đáp là biết mình phải nói thay cái khó của quan gia rồi, đi lên nói: “Đát Cơ mỹ nhân là người của thái tổ, thái tổ nằm xuống chưa bao lâu, quan gia lại ra tay với người của thái tổ, sẽ có kẻ cố tình đặt điều nới lời không hay. Huống hồ lên quan tới Đát Cơ mỹ nhân càng phải thận trọng…”
“Vì sao?” Lãnh Nghệ ngốc nghếch hỏi:
Vương Kế Ân nói nhỏ: “Thân ca ca của Đát Cơ mỹ nhân là Trịnh Ân, từng cùng kết bái huynh đệ với tiên đế, về sau vì một chuyện hiểu lầm mà giết Trịnh Ân, nên tiên đế luôn áy náy muốn bù đắp Đát Cơ… Quan gia đăng cơ mới hơn một năm, lòng người chưa ổn, Lãnh đại nhân hiểu rồi chứ?”
Lãnh Nghệ bừng tỉnh: “Thì ra là vậy, hẳn là Hoa Nhị nương nương chưa hiểu nội tình, nên mới đưa ra yêu cầu này, thần nhất định đi giải thích cho nương nương, hẳn nương nương lý giải đồng tình.”
Triệu Quang Nghĩa gật đầu: “Khanh đi nói với nàng, trong vòng ba năm, ắt khiến nàng toại nguyện.”
“Vâng, vi thần đi ngay.” Lãnh Nghệ thi lễ cáo từ mà đi:
Triệu Quang Nghĩa thấy thành công đã trong tầm mắt, vậy mà bản thân lại chẳng thể đáp ứng được mong muốn rất chính đáng của giai nhân, trong lòng đôi phần cảm thấy có lỗi cùng phiền muộn.
Lát sau thái giám đứng gác lại vào bẩm bảo: “Khởi bẩm quan gia, lễ bộ thị lang Lý đại nhân đang đợi ở ngoài, nói không còn sớm nữa, không biết quan gia đã phê chuẩn đề mục khoa cử chưa? Vì còn in ấn, sợ sẽ muộn ạ.”
Theo quy củ đề mục thi hội do lễ bộ soạn ra, sau đó báo lên ba cái để hoàng đế ngự phê. Triệu Quang Nghĩa mãi chưa quyết được, lúc này trong lòng nghĩ tới Hoa Nhị phu nhân, mắt nhìn ba đề thi trước mắt, trong đó có một đề ” Tương phu nhân” của Khuất Nguyên, trong đó có câu “Đế tử hàng hề bắc chử, mục miễu miễu hề sầu dư”
Đế Tử ở đây là nữ thần sông Tương, nàng gả cho vua Thuấn, sau vua Thuấn đi tuần ở phương nam mà chết, nàng đợi mãi không về, biết tin tìm đến nơi nhảy xuống sông Tương mà chết. Khuất Nguyên viết Tương phu nhân ca ngợi nàng. Câu thơ đó miêu tả Đế Tử chờ đợi mỏi mòn mà người trong lòng không về, giống tâm trạng ông ta khi ở bên hồ đợi Hoa Nhị phu nhân tới mà nàng không xuất hiện.
Tức thì quyết định chọn đó làm đề, đưa thái giám đó đem đi.
Triệu Quang Nghĩa đứng dậy tới bên cửa sổ, mở rộng cửa sổ cho gió ùa vào, ngẩng đầu lên nhìn bầy trời âm u, mây đen đã tới đỉnh đầu thì thở dài: “E là sắp có tuyết.”
Vương Kế Ân khoác áo lên người ông ta: “Lập xuân đã lâu mà vẫn còn tuyết, năm nay xuân hàn đúng là nhiều.”
“Mai thi rồi, nếu là tuyết xuống những khảo sinh nghèo phải làm sao?” Triệu Quang Nghĩa tự lẩm bẩm, nói: ” Thông tri cho cống viện, phải chuẩn bị thêm than, đảm bảo mỗi một sĩ tử có một lò than sưởi tay, đừng để vì lạnh mà không cầm nổi bút.”
Từ chi tiết nhỏ như thế cho thấy ông ta thực sự quan tâm tới đời sống bách tính. Vương Kế Ân cảm động, ai biết hôm qua quan gia ngủ chưa đầy ba canh, trời chưa sáng đã dậy phê duyệt tấu chương rồi: “Quan nhân chu đáo, người đọc sách thiên hạ nhất định cảm tạ ân trạch của quan gia.”
“Đi đi.” Triệu Quang Nghĩ về bàn, cầm lên một án tử hình:
Án tử hình đều phải báo hoàng đế ngự phê, Đại Tống lập quốc chưa lâu, nhiều nơi còn hỗn loạn, uy triều đình chưa xuống tới địa phương, các hình chế chưa hoàn thiện, nên thường xảy ra vụ án nghiêm trọng.
Đã thế mấy năm nay chinh chiến liên miên, quốc khổ không đủ, quan viên bổng lộc thấp, lại thường phát chậm hoặc cắn xén, mười phần chưa nhận được tám, chuyện tham ô hối lộ không dứt.
Thế nên mỗi ngày đều có nhiều án tử hình báo lên, mỗi vụ án thì lại có lượng lớn quyển tông phải duyệt.
Đang duyệt quyển tông thì thái giám lại vào: “Bẩm quan gia, Lãnh ngự đái về rồi ạ, cầu kiến quan gia.”
Triệu Quang Nghĩa vừa nghe đã bật cười, không khỏi nhớ tới báo cáo mà thám tử của ông ta thu thập được, nói Lãnh thông phán làm việc nhiệt tình quá mức khiến Liêu tri phủ còn sợ trốn không gặp, có lần nói với thân tín “ta thấy Lãnh thông phán vừa yên lòng lại vừa đau đầu”. Đổi lại việc này ông ta giao cho người khác làm, chỉ e dù làm xong rồi cũng phải tỏ ra muôn vàn khó khăn, như thế mới thể hiện được mình vất vả công cao.
Nào như Lãnh Nghệ, cứ liên tục báo tin tốt lành, nếu ông ta không biết tính Hoa Nhị phu nhân sẽ nghĩ việc này dễ lắm.
Cái tên ngốc này thật không hiểu đạo làm quan, vì thế Triệu Quang Nghĩa càng thêm tin tưởng: “Cho vào.”
Chốc lát sau Lãnh Nghệ đi vào, tươi cười thi lễ: “Chúc mừng quan gia, Hoa Nhị nương nương đã đồng ý rồi.”
Triệu Quang Nghĩa đã dự đoán được vẫn suýt nữa đứng dậy: “Nàng nói thế nào?”
“Nương nói nghe thần giải thích, nói quan gia lấy xã tắc làm trọng, nương nương hiểu khổ tâm của quan gia. Nương nương không nói khi nào quan gia có thể tới, nhưng theo ý của thần, tức là tùy quan gia rồi, dù gì quan gia ngày trăm công ngàn việc, toàn là đại sự quốc gia vẫn quan trọng hơn các việc khác ạ.” Lãnh Nghệ khom người nói!
“Làm tốt lắm, làm tốt lắm.” Lần này Triệu Quang Nghĩa không kìm được ngửa mặt cười dài, đây là lần đầu tiên Hoa Nhị phu nhân đồng ý gặp ông ta, có mở đầu chẳng lo không có lần sau: ” Lãnh ái khanh! Khanh tiến cống công cụ vẽ tranh, cứu mạng trẫm, lần này lại thay trẫm hoàn thành tâm nguyện lớn, trẫm nhất định phải thưởng cho khanh. Ha ha ha, nói đi, khanh muốn gì?”
Lãnh Nghệ chắp tay: “Đó là chuyện thần nên làm ạ, sao còn dám…”
Triệu Quang Nghĩa cắt lời: “Không được, lần trước khanh đã nói thế rồi, lần này phải thưởng, nếu không trẫm nợ khanh càng nhiều.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |