Nhìn nàng dù mặc tăng bào vẫn không che lấp hết vóc dáng thướt tha, lại nhớ tới khoảnh khắc tiêu hồn khi gài hoa lên mái tóc nhìn khuôn mặt như hoa lúc đó vừa thẹn vừa mừng, Triệu Quang Nghĩa thấy lòng cồn cào, hắng giọng một tiếng.
Tiếng tụng kinh dừng lại, Hoa Nhị phu nhân vẫn quỳ trên bồ đoàn, nhìn bức tranh Triệu Khuôn giận, giọng xa lạ: “Quan gia có việc gì sao?”
Triệu Quang Nghĩa phất tay với đám Lãnh Nghệ: “Các ngươi lui cả đi.”
“Không cần.” Hoa Nhị phu nhân chen ngang: ” Đã gần trưa, ai gia cũng phải về nghỉ, quan gia có gì để chiều nói.”
Triệu Quang Nghĩa nhận ra nàng vẫn chưa nguôi giận, lúc này nói cũng vô dích, đành lui ra, cơ hội lớn như vậy, ông ta vì thiếu tỉnh táo mà hủy trong gang tấc mất rồi, bây giờ đã khiến nàng mất lòng tin, muốn giành lại chắc chắn vô cùng khó khăn.
“Tuyết rơi rồi.”
Chẳng biết là ai đó kêu một tiếng, mọi người đều ngẩng đầu, quả nhiên trên bầu trời xám xịt lả tả rơi xuống những bông tuyết trắng, mới đầu là từng bông tuyết, rồi cứ như ai dùng xẻng hất tuyết trên trời xuống vậy.
Gió bất ngờ thổi mạnh, Triệu Quang Nghĩa hắt hơi cái nữa, Vương Kế Ân vội vàng khoác áo choàng cho ông ta, dẫn về gian phòng bên trái đại hùng bảo điện.
“An bài phòng cho những người khác rồi chứ?”
“Vâng, đều ở sương phòng hai bên.”
“Họ có nói gì không?”
“Cái khác không nói, chỉ hỏi an bài nơi ở làm gì? Chẳng lẽ ở lại đây lâu dài, lão nô nói quan gia muốn ở lại chùa tĩnh tâm tưởng nhớ tiên đế.”
“Rất tốt.”
Đại hùng bảo điện thờ Thích Ca Mâu Ni ở chính giữa, bên phải thờ tranh Triệu Khuông giận, trái tôn phải ti, an bài này thể hiện địa vị của ông ta trên tiên đế. Triệu Quang Nghĩa rất hài lòng.
Trong phòng đã sớm đốt lửa, hai cung nữ ủ chăn thấy quan gia tới liền rời giường thi lễ rồi lùi ra ngoài. Triệu Quang Nghĩa không nghỉ mà ngồi khoanh chân trên ghế tựa giữa phòng, gọi Lãnh Nghệ vào.
Lãnh Nghệ thi lễ đứng một bên chờ đợi.
Triệu Quang Nghĩa thở hắt ra một hơi: “Hoa Nhị nương nương đề xuất một yêu cầu, muốn trẫm xây một cái hồ một vạn mẫu, hơn nữa hai năm phải xây xong. Xung quanh còn phải có cung điện và cửu khúc hành lang, đình đài lầu các.”
Lãnh Nghệ và Vương Kế Ân gần như cùng kêu thất thanh: “Thế sao mà làm được?”
Triệu Quang Nghĩa cười méo miệng: “Đều tại trẫm khi đó chưa nghe rõ đã đồng ý rồi, giờ làm sao đây?”
Nụ cười của Vương Kế Ân cũng méo không kém: “Quan gia, chuyện này sao còn cách nào, muốn làm chỉ cần hao phí rất nhiều tiền tài và nhân lực, mà chúng ta đang dồn hết cho phương bắc. Lần này bắc phạt đã phải tích lũy lương thảo tới hai năm, nếu dừng lại thì mất ít nhất hai năm nữa, sau lại gom quân lương hai năm, lỡ bốn năm bắc phạt, khi đó địch đã có chuẩn bị, thắng bại khó lường. Sao quan gia không thương lượng với nương nương, đợi diệt xong Bắc Hán và nước Liêu rồi mới xây dựng?”
“Trẫm nói rồi, Hoa Nhị nương nương nói, nếu vậy thì không cần nữa cũng được.” Triệu Quang Nghĩa thở dài lắc đầu:
Vương Kế Ân vô kế khả thi rồi, đây là chuyện nói khó cũng không khó, cơ bản là dùng tiền tài nói chuyện, hắn đâu ra tiền lương chứ, nên đành chịu.
Triệu Quang Nghĩa gửi gắm hy vọng vào Lãnh Nghệ: “Lãnh ái khanh, khanh thấy sao?”
“Thần không dám nói bừa.”
“Không sao, trẫm cho khanh nói, dù là hoang đường thế nào cũng được, quyết là ở trẫm.”
“Vâng!” Lãnh Nghệ chắp tay: ” Vi thần trước tiên muốn hỏi quan gia một câu, có phải quan gia muốn có được Hoa Nhị nương nương bằng mọi giá không?”
“Tất nhiên rồi.”
“Vậy thần muốn hỏi điều này, bắc phạt là để quan gia mở rộng biên cương, kiến lập cơ nghiệp vĩ đại, triệt để tiêu trừ phương bắc, không thể không đánh. Phải chăng quan gia muốn diệt Bắc Hàn xong lập tức tấn công nước Liêu?”
Triệu Quang Nghĩa nhìn y chằm chằm, hồi lâu mới nói: “Đây là cơ mật, trẫm không thể nói với khanh.”
“Thần hiểu.” Lãnh Nghệ ngẫm nghĩ: ” Thần chỉ phân tích theo khả năng thôi, nếu chỉ đánh Bắc Hán, quan gia không cần chuẩn bị nhiều như vậy. Với quân lực hiện nay đã đủ chiến thắng, dù xây dựng Kim Minh Trì cũng không gây ảnh hưởng lớn tới chiến dịch.”
Triệu Quang Nghĩa không nói gì cả.
“Bắc Hán nhỏ, nước Liêu lớn, đánh Bắc Hán không cần nhiều sức lực, nhưng đánh Liêu tì phải dốc toàn lực. Thần không biết quan gia rốt cuộc chuẩn bị thế nào, nhưng đánh một quốc gia không hề nhỏ hơn Đại Tống, chuẩn bị càng đầy đủ càng tốt, không đánh thì thôi, đánh thì phải một lần diệt ngay! Cho nên thần cho rằng nên đánh Bắc Hán, hòa hoãn với Liêu, để họ tin rằng chúng ta không đánh Liêu, thậm chí có thể cùng họ kết giao hòa hiếu. Vỗ về Liêu xong, nhanh chóng diệt Bắc Hàn, diệt đi một tấm lá chắn của nước Liêu.”
“Ý khanh là, xây Kim Minh Trì, chỉ đánh Bắc Hàn, rồi gây dựng quan hệ với Liêu?”
“Vâng! Chỉ cần xây dựng Kim Minh Trì sẽ hao phí cực lớn, không có khả năng đánh Liêu nữa, nước Liêu thấy chúng ta khởi công công trình lớn, ắt sẽ yên lòng. Chỉ cần không động binh với Liêu, trăm vạn hùng binh của chúng ta ở đó, nước Liêu không dám nhăm nhe. Chúng ta dưỡng sức, cơ sở kinh tế Đại Tống vượt xa nước Liêu, chỉ cần bệ hạ bỏ thêm công sức chăm lo ít thì vài năm, nhiều thì mười mấy năm, quốc lực ắt vượt xa Liêu, khi đó quan gia nhiều năm chuẩn bị, ắt một trận diệt Liêu, thế chẳng phải lưỡng toàn kỳ mỹ sao?” Lãnh Nghệ nói hết sức nhiệt thành:
“Biện pháp của khanh rất ổn thỏa, chỉ là không ngại nói với khanh, trẫm muốn sớm ngày diệt Liêu, bình định thiên hạ.” Triệu Quang Nghĩa vuốt râu trầm tư, ông ta đã định ra kế sách văn trị cho Đại Tống, nhưng muốn văn trì thì phải loại bỏ mối nguy hiểm trước, bởi vậy mới dồn toàn lực bắc phạt:
Lãnh Nghệ khẩn thiết nói: “Bệ hạ, không có chuẩn bị đầy đủ, một khi thất bại muốn khôi phục lại sẽ khó càng thêm khó, khi ấy e mấy chục năm cũng chưa chắc phục hồi.”
Triệu Quang Nghĩa sắc mặt nặng nề nhìn Vương Kế Ân: “Ngươi thấy sao?”
“Quan gia, lão nô thấy lời Lãnh đại nhân rất ổn thỏa, nếu như quan gia đã hứa rồi, dù khi đó quan gia có nghe không rõ, nhưng Hoa Nghệ nương nương chỉ biết quan gia đã hứa rồi thôi. Đây là lần đầu nương nương đưa ra mong muốn nào đó với quan gia, có lẽ có phần muốn thử ý quan gia, quan gia không làm được, sau này có lẽ không có chút cơ hội nữa rồi. Bây giờ quan gia không đánh nước Liêu, chuẩn bị vài năm mới đánh càng thêm chắc chắn, khi đó quan gia được cả hai. Bây giờ đánh nước Liêu, quan gia chưa chắc thắng mà chắc chắn mất nương nương rồi.”
Vương Kế Ân tuy không rõ chuyện quân sự, nhưng hắn lại hiểu tâm tư của Triệu Quang Nghĩa hơn bất kỳ ai, chân gấu và vây cá ông ta đều muốn vậy thân là hoạn quan thân tín, hắn nhất định phải nghĩ cách cho quan gia thỏa nguyện hai đằng:
Hiển nhiên lời của Vương Kế Ân làm Triệu Quang Nghĩa động lòng hơn hẳn của Lãnh Nghệ, cho bọn họ lui để suy nghĩ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |