“Đáng đời!” Lỗ quốc công chúa đập mạnh chén trà xuống: ” Ỷ mình là nhi tử trung thư lệnh, không coi ai ra gì, đánh người giữa đường, tự làm tự chịu.”
Hai cha con rối rít thỉnh tội, Thạch Thủ Tín lại nói: “Nhưng y không chịu gặp thì làm sao? Hôm nay rất nhiều đại thần tới nhà, nhưng y không chịu ra.”
Lỗ quốc công chúa thở dài: “Được rồi, ta dẫn các ngươi đi, Lãnh đại nhân nhờ ta giới thiệu với cha con ngươi, ta còn chưa làm, các ngươi đã đắc tội với người ta. Ta không kịp thời ngăn cản, cũng nên đi thỉnh tội.”
Thạch Thủ Tín hoảng sợ quỳ xuống: “Đều là thần sai, làm công chúa phải hạ mình, tội đáng muôn chết.”
Lỗ quốc công chúa thực lòng áy náy, Lãnh Nghệ mà không buông tay thì Thạch gia đã chết sạch rồi, y bị Thạch Thủ Tín làm khó mà không trả thù, vẫn giữ kín bí mật của nàng, đủ thấy người ta thực sự là quân tử, nàng càng thêm hổ thẹn.
Lúc này ở Lãnh phủ, Hoa Vô Hương đang như chú chim nhỏ ríu rít kể lại kỳ thi của mình, kết quả đã có, nàng được đề tên trên bảng vàng, còn thứ hạng rất cao, khen ngợi thi từ Lãnh Nghệ hết lời.
Trác Xảo Nương không biết thi tài của trượng phu ra sao, Tiểu Chu hậu biết rất rõ: “Thi từ của ca ca, tiểu muội vô cùng bội phục, ngay cả phu quân của muội cũng vô cùng tán thưởng, chàng là người tâm cao khí ngạo, thi từ người thường không để vào mắt. Trong trí nhớ của muội, ca ca là người duy nhất.”
Hoa Vô Hương đùa: “Anh tỷ tỷ đang khen phu quân của mình hay khen lão gia ca ca của ta?”
Lãnh Nghệ nghe hai nàng nói mà ngại ngùng xua tay: “Đừng nói nữa, đừng nói nữa, ta xấu hổ rồi đây này.”
Không khí trong nhà hết sức vui vẻ, mặc dù ngoài kia cấm quân vây tầng trong tầng ngoài, ai cũng biết chuyện nghiêm trọng, nhưng chỉ cần có Lãnh Nghệ ở nhà, lòng các nàng an định hơn nhiều. Mọi người đều ngầm hiểu ý, không ai nói chuyện đau đầu ngoài kia, chỉ lấy chuyện vui ra chia sẻ.
Chỉ là chuyện vui thường không lâu dài, rất nhanh có gác cửa vào thông báo, Lỗ quốc trưởng công chúa và cha con Thạch Thủ Tín đưa bái thiếp và lễ vật tới, hỏi y có gặp không?
Lãnh Nghệ nhận bái thiếp, xem qua danh sách lễ vật: “Đương nhiên rồi, ta tự đi tiếp.”
Tiểu Chu hậu lấy làm lạ: “Ca ca không muốn gặp họ mà, bọn họ tới đây không có ý gì tốt đâu.”
Lãnh Nghệ cười: “Mỗi lúc mỗi khác, lần này họ tới xin lỗi đấy.”
“Huynh không sốt chứ?” Hoa Vô Hương sờ trán Lãnh Nghệ: ” Người ta là quan lớn, làm gì có chuyện đi xin lỗi viên quan nhỏ xíu như huynh?”
Lãnh Nghệ cầm danh sách lễ vật gõ vào đầu nàng: “Không tới xin lỗi thì mang nhiều quà cáp thế làm gì?”
Hoa Vô Hương lấy danh sách lễ vật xem, tức thì sáng mắt: “Nhiều thật đấy, xem ra đúng là tới xin lỗi rồi này, í, có cả vòng trân châu nữa.”
“Nha đầu tham tiền, thích thì bảo tẩu tử muội.” Lãnh Nghệ búng mũi nàng một cái rồi đi ra đại sảnh:
Ba vị khách nhìn thấy Lãnh Nghệ ra đều đứng dậy, đặc biệt Lỗ quốc công chúa lại còn nhún mình thi lễ làm hai cha con Thạch Thủ Tín khiếp sợ.
“Công chúa làm vi thần tổn thọ mất.” Lãnh Nghệ tuy biết rõ vì sao làm nàng làm như vậy vẫn vội vàng vái dài đáp lại:
Lỗ quốc công chúa áy này nói: “Hôm nay ta dẫn cha con họ tới xin lỗi đại nhân, có chỗ nào đắc tội, mong đại nhân rộng lượng đừng so đo.”
Đến cả công chúa cũng thi lễ rồi, Thạch Thủ Tín tuy trong lòng hậm hực vẫn chắp tay vái một cái, chỉ là cái giọng không giống người đi xin lỗi: “Bản quan chặn đường giữa phố, khuyển tử đánh hộ vệ, lại xông vào quý phủ, lời nói tổn hại, thỉnh tội với Lãnh đại nhân.”
Lãnh Nghệ cũng vài một cái: “Trung thư đại nhân nặng lời rồi, ti chức không dám nhận, đại nhân vì bằng hữu không màng an uy bản thân, ti chức khâm phục. Vốn ti chức nên thành thật đem tình hình vụ án ra nói, nhưng đây là khâm án, không có thánh chỉ, thực không dám nói bừa, xin đại nhân thứ lỗi.”
Thạch Thủ Tín vái lại: “Không sao, là bản quan sai, không phải đại nhân sai.”
Lỗ quốc công chúa mỉm cười: “Ngồi cả đi, cứ đứng vái nhau làm gì?”
Mọi người ngồi xuống, nhưng nhất thời không ai nói gì.
Rốt cuộc Thạch Thủ Tín nóng tính, không nhịn được, ông ta tới đây xin lỗi chỉ là miễn cưỡng mà làm, mục đích thực sự không đổi: “Lãnh đại nhân, ta xin lỗi ngươi rồi, ngươi nói thật đi, Đát Cơ có phải bị quan gia ban chết không?”
Lỗ quốc công chúa vỗ bàn một cái, tức giận ra mặt.
Thạch Thủ Tin ương bướng tới cùng: “Ta không có ý gì khác, chỉ là năm xưa ta và Trịnh Ân khấu đầu thề đồng sinh cộng tử, nay muội muội của hắn cũng không bảo vệ nổi đã đành, vì sao mà chết cũng không rõ thì làm sao xuống suối vàng gặp Trịnh Ân đây? Xin Lãnh đại nhân thương tình nói cho.”
Lãnh Nghệ khẽ ho một tiếng: “Ta chỉ có thể trả lời ngài, căn cứ vào tình huống kiểm tra thi thể, ta phán đoán Đát Cơ mỹ nhân chết do sự cố không may, thế thôi.”
Lỗ quốc công chúa thầm thở phào nhìn Lãnh Nghệ cảm kích.
Thạch Thủ Tin trừng mắt lên: “Nhưng ngay cả thị nữ Liên Thu tận mặt nhìn thấy…”
“Đủ rồi!” Lỗ quốc công chúa nổi giận: ” Thạch Thủ Tín, ta dẫn ngươi tới đây để ngươi nhân cơ hội chất vấn Lãnh đại nhân sao? Ngươi không coi bản cung ra gì nữa phải không?”
Thạnh Thủ Tin vội quỳ xuống: “Thần đáng chết, xin công chúa thứ tội.”
Thạch Bảo Cát cũng quỳ theo.
Lỗ quốc công chúa đứng dậy chỉ mặt ông ta: ” Quan gia nói ngươi không tin, bây giờ người phụ trách điều tra nói, ngươi cũng không tin, ngươi dứt khoát muốn Đát Cơ bị quan gia ban chết mới hài lòng! Tốt! Tốt lắm, ngươi đi tìm quan gia báo thù cho muội muội huynh đệ kết nghĩa của ngươi đi, ta không ngăn ngươi đâu, ta về hoàng cung…” Nói rồi quay sang Lãnh Nghệ hạ giọng xuống: ” Lãnh đại nhân, loại người không biết nặng nhẹ thế này, đại nhân không cần quen biết đâu, tránh họa tới bản thân. Dù sao ông ta cũng sắp chết rồi, bản cung đi đây.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |