Triệu Đức Chiêu rối rít nói: “Vì hồ rộng quá ạ, mà bách tính phụ cận kinh thành vốn đông đúc.”
Triệu Quang Nghĩa thoáng ngập ngừng rồi phất tay: “Được rồi, chuyển nơi khác là được, bố trí nơi ở mới thỏa đáng chút.”
“Dạ!”
“Làm sao, có vấn đề gì nữa nói đi.”
Triệu Đức Chiêu ngập ngừng, muốn nói lại thôi.
“Sao không nói!? Nói!” Triệu Quang Nghĩa đã mất kiên nhẫn, ghét nhất tên này ở chỗ đó, làm việc không sảng khoái:
“Dạ dạ.” Triệu Đức Chiêu cắn răng nói: ” Nơi chọn xây ao là thực ấp tiên đế thưởng cho Khai Bảo hoàng hậu, thần cùng với đệ đệ.”
Triệu Quang Nghĩa liếc xéo hắn, lạnh nhạt hỏi: “Vậy là dùng đất của ngươi nên ngươi không muốn chứ gì?”
“Dạ, của thần và đệ đệ thì không là gì, chỉ sợ Khai Bảo hoàng hậu không vui.”
“Vậy thì ngươi phải nghĩ cách thuyết phục mẫu thân ngươi, nếu cả chuyện này cũng cần trẫm đi làm vậy cần các ngươi làm gì nữa?”
“Vâng vâng!” Triệu Đức Chiêu khom người: ” Khai Bảo hoàng hậu là người hiền huệ sẽ không nói gì, chỉ sợ nhà mẹ đẻ cùng triều thần bất mãn.”
“Bất mãn cái gì?” Triệu Quang Nghĩa mặt càng âm u: ” Trẫm không phải lấy không thực ấp của các ngươi, sẽ đền bù cho các ngươi nơi khác.”
Đất đai quanh kinh thành đã được phong thưởng hết, bù lại ở chỗ khác thì tất nhiên phải kém hơn, ai mà chịu chứ, nhưng Triệu Đức Chiêu vẫn ngậm bồ hòn làm ngọt, đây rất có thể là thủ đoạn thăm dò của thúc thúc: “Còn một chuyện rất khó khăn, theo thần tính, muốn đào được một cái ao như thế trong hai năm cần trên một trăm vạn dân tráng.”
Triệu Quang Nghĩa thấy hắn nói tới đó lại dừng, ông ta phải hỏi: “Làm sao, không có nhiều dân tráng thế à?”
“Dạ, nếu điều động dân tráng toàn quốc ắt sẽ đủ, nhưng hiện giờ là xuân canh, nếu điều động nhiều lao lực như thế, sẽ ảnh hưởng lớn tới thu hoạch vào mùa thu… Hơn nữa…” Triệu Đức Chiêu lại ấp úng:
Tên này nói một câu dừng ba lần làm Triệu Quang Nghĩa rất ghét: “Nói tiếp đi chứ, hơn nữa cái gì?”
“Dạ, hơn nữa, bọn họ phải mang lương thực trong nhà theo…”
Dân chúng đi lao dịch là nghĩa vụ, không chỉ không có một đồng nào, trong thời gian đó, bách tính còn phải tự cung tự cấp, quan phủ không chịu trách nhiệm cung cấp lương thực.
Triệu Đức Chiêm nuốt nước bọt cũng thấy thật gian nan: “Vi thần chỉ lo động tĩnh lớn thế này, văn võ đại thần sẽ phản đối.”
Triệu Quang Nghĩa hừ mạnh: “Ngươi cũng gỏi ăn nói đấy, lấy hết người nọ tới người kia ra làm khó trẫm.”
Triệu Đức Chiêu sợ tới mặt tái nhợt, quỳ rạp xuống hô: “Thần không dám.”
Triệu Quang Nghĩa không cho hắn đứng dậy: “Còn gì nữa nói hết đi, tránh đêm về lại ấm ức không ngủ được.”
Triệu Đức Chiêu giọng phát run: “Tổng chi phí cộng lại, ít nhất cần một ngàn vạn mân.”
Một mân là một quan, là nghìn đồng, bằng một lượng, có nghĩa là một ngàn vạn lượng bạc, mặc dù quy đổi thế này không tương xứng, Lãnh Nghệ nghĩ tới nếu xây công trình 10 tỷ tệ, bản thân cũng thấy run.
Triệu Quang Nghĩa nghe xong nhất thời không nói được gì, phải biết thu nhập tài chính của Đại Tống chỉ có 2000 vạn quan, giờ vì xây dựng một cái ao mất nửa thu nhập tài chính một năm, sao không chấn kinh cho được.
Số tiền 2000 vạn quan này, trả bổng lộc quan lại, duy trì quân đội, sửa chữa cầu đường, thủy lợi, còn cứu tế, v, vv… còn dư ra thì tích góp để bắc phạt. Tiền năm ngoái đã tiêu hết, năm nay mới mùa xuân chưa thu thuế, quốc khố trống rỗng, muốn xây Kim Minh Trì, trừ khi đụng tới tiền tích góp dùng cho quân phí.
Đã thế Triệu Đức Chiêu còn nói: “Còn một vấn đề nữa.”
“Là gì?”
“Lương thực cho dân tráng ạ!”
Triệu Quang Nghĩa muốn đá chết tên lề mề này, cao giọng hỏi: “Làm sao?”
“Theo lý mà nói dân tráng tự mang lương thực, nhưng đó chỉ là khi thực hiện lao dịch ở địa phương. Lần này thì khác, chúng ta huy động dân tráng tới kinh thành hai năm, nhiều nhà lương thực tối đa tích trữ được nửa năm, đó là còn phải hái thêm rau dại mới đủ. Thần ước tính ba bốn thành dân trang có thể mang theo khẩu lương ba tháng, những người khác có khi một tháng cũng không nổi. Thế nên triều đình phải bỏ tiền…”
Triệu Đức Chiêu vừa nói vừa nhìn lén Triệu Quang Nghĩa:
“Đủ rồi.” Triệu Quang Nghĩa cười gằn: ” Ngươi vì dân lên tiếng, trẫm thì là hôn quân bất chấp dân sinh, ngươi tha hồ uy phong trong ngoài triều. Ai cũng nói ngươi yêu dân như con, thúc giục trẫm mau truyền hoàng vị cho ngươi chứ gì?”
Triệu Đức Chiêu bò nhoài ra đất trán áp sát sàn, luôn miệng không dám.
Triệu Quang Nghĩa phẫn nộ: “Trẫm nói cho ngươi biết, cái áo này trẫm xây chắc rồi, không ai ngăn được trẫm! Không có tiền thì dùng tạm quân phí, biện pháp cụ thể trẫm cho ngươi ba ngày nghĩ ra, nếu tam ti sứ của ngươi mà không làm được thì trẫm để người khác làm.”
“Thần, thần tuân chỉ!”
“Lui đi!”
“Thần, thần cáo lui.”
Triệu Đức Chiêu vừa khấu đầu vừa bò lui ra sau, ra tới cửa mới dám đứng dậy mà đi.
Bộ dạng đó càng khiến Triệu Quang Nghĩa chướng mắt tới cực điểm, loại này mà cũng mơ làm hoàng đế, thực sự xúc phạm toàn bộ hoàng đế trước giờ, vỗ mạnh lên bàn: “Thứ phế vật vô dụng.”
Lãnh Nghệ từ đầu tới cuối đứng im không nói gì, lát sau Triệu Quang Nghĩa mới nhớ ra y, giao bản đồ cho y mang đến cho Hoa Nhị phu nhân xem, đồng thời mời nàng mai đi thực địa khảo sát.
Ra tới ngoài cửa, Lãnh Nghệ ra hiệu cho Vương Kế Ân, hắn liền hiểu ý đi theo. Tới sân rộng rồi Lãnh Nghệ mới hỏi: “Đệ thấy quan gia hôm nay rất nóng này.”
Bốn xung quanh sân trống trải, không sợ ai nghe trộm, Vương Kế Ân nhỏ giọng đáp: “Thời gian qua quan gia bận chính vụ, không có thời gian lâm hạnh phi tần, hôm qua có chút thời gian, rốt cuộc vẫn không thuận lợi…”
Ra là thế, vì Hoa Nhị và Triệu Quang Nghĩa có ước định, khi nào xây xong Kim Minh Trì mới thị tẩm ông ta, nên giờ xây dựng Kim Minh Trì không chỉ là lấy lòng giai nhân nữa, còn là hạnh phúc nửa đời sau của ông ta. Triệu Đức Chiêu đùn đẩy mãi, ông ta không điên mới lạ.
Đây là chuyện không hề có trên lịch sử, Lãnh Nghệ cũng chẳng nắm chắc, rốt cuộc có thực hiện được hay không.
“Đệ biết rồi, vậy đệ phải làm cho tốt việc này.”
“Chứ còn sao, mau đi đi, đừng lỡ thời gian.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |