Sở Chiêu Phụ trầm giọng chất vấn: “Ngươi nói dùng sương quân bắc phạt sao? Đó chẳng phải tìm đường chết à?”
Triệu Khuông giận tập trung tinh binh toàn quốc lại, lập nên cấm quân, chủ yếu bảo vệ kinh đô. Còn quân già yếu để lại địa phương gọi là sương quân, chủ yếu làm việc tạp dịch, nên cũng gọi là dịch binh. Sức chiến đấu rất kém.
Thứ tướng Thẩm Luân cũng chỉ trích: “Lô đại nhân, ngài đã không hiểu việc quân, đừng nói tùy tiện, làm loạn tâm tư quan gia, xảy ra loạn, ngài gánh không nổi.”
Triệu Quang Nghĩa nhạt giọng đáp: “Vậy là Thẩm khanh hiểu việc quân rồi.”
Thẩm Luận khom người nói: “Thần cũng không hiểu.”
“Đã không hiểu sao biết chủ ý của người khác không hay?” Triệu Quang Nghĩa quay sang Tào Bân: ” Ở đây chỉ có khanh từng suất quân đánh trận, nếu trẫm dẫn 20 vạn sương quân đánh Bắc Hán, liệu thắng nổi không?”
Bắc Hán dân nghèo nước yếu, diện tích chẳng bằng một phần mười Đại Tống, quân đội chỉ có một hai vạn, làm sao là đối thủ của Đại Tống. Huống hồ Triệu Quang Nghĩa nói ông ta ngự giá thân chính, ai dám nói ông ta thất bại.
Cho nên Tào Bân chắp tay: “Quan gia ngự giá thân chinh, sĩ khí ắt cao vời, đánh đâu thắng đó, Bắc Hán chỉ là đồ trong túi. Nhưng việc xây dựng Kim Minh Trì vẫn phải…”
Triệu Quang Nghĩa xua tay bảo ông ta không cần nói nữa, hỏi Thẩm Luân: “Thẩm Luân nghe thấy người hiểu việc quân nói chưa?”
Thẩm Luân toát mồ hôi hột: “Thần, thần nghe thấy rồi…”
Tiết Cư Chính vẫn quỳ chưa đứng lên: “Quan gia dùng sương quân, ắt tử thương tăng mạnh, chẳng bằng dùng cấm quân đánh Bắc Hán, sương quân đào Kim Minh Trì.”
“Hừ, nam bắc cách nhau nghìn dặm điều quân đi đi lại lại tốn kém làm gì? Nếu 20 vạn sương binh mà không đánh nổi một Bắc Hán nhỏ bé, vậy đám quân đó còn dùng vào được làm gì? Ý trẫm đã quyết, nay kinh thành vô sự, không thể để cấm quân cứ ăn không ngồi rồi như vậy nữa, phải hoạt động rồi. Đợi đánh xong Bắc Hán, quân nhu ắt được bổ xung, Kim Minh Trì cũng xong, có thể rút cấm quân đánh Liêu rồi.” Triệu Quang Nghĩa nói:
Tất cả thất kinh thốt lên: “Quan gia đánh Bắc Hán xong muốn xuất binh đánh Liêu sao?”
“Đúng, nếu không trẫm đánh Bắc Hán, hủy đi lá chắn trước Liêu làm cái gì?”
“Nhưng quân phí đã dùng gần hết cho Kim Minh Trì, quân sĩ hai năm vất vả, làm gì còn sức mà đánh. Liêu không kém Đại Tống ta, dù tiên đế gom góp hơn mười năm quân lương cũng chưa dám đánh Liêu.” Tiết Cư Chính hoảng thực sự:
Triệu Quang Nghĩa hừ lạnh: “Tiết khanh, trẫm nói rồi, chuyện xuất binh tác chiến là của xu mật sứ, khanh không cần hỏi tới. Được rồi, chuyện cần nói trẫm đã nói hết, thời gian còn lại các khanh tự do du ngoạn, các khanh quanh năm bận rộn chính vụ, trẫm cho ba ngày nghỉ ngơi… Tiết khanh, đứng dậy đi.”
Tiết Cư Chính bấy giờ mới đứng lên: “Quan gia, còn chuyện Kim Minh Trì.”
“Lời của trẫm khanh không coi ra gì nữa phải không?”
“Thần không dám.”
“Vậy lui đi.”
Đám trọng thần nhìn nhau trao đối ánh mắt rồi im lặng rút lui, bọn họ không thể cãi lệnh, nhưng quá trình thực thi thì khác, giở thủ đoạn kéo chân không khó.
Đợi họ đi rồi Hoa Nhị mới quay lại: “Nhìn bộ dạng của họ e rằng quay về sẽ liên kết thêm nhiều người tìm cách ngăn cản. Bọn họ nghĩ, ngăn cản xây dựng Kim Minh Trì là vì giang sơn xã tắc, lại không hiểu tầm quan trọng của thủy quân, thật đáng tiếc.”
Triệu Quang Nghĩa khẳng định: “Chủ ý của nàng rất hay, trẫm sẽ chủ kiến thủy quân, khi bắc phạt, có lẽ sẽ hữu dụng.”
Tiếp đó Triệu Quang Nghĩa dẫn Hoa Nhị và các phi tần du ngoạn, bọ họ đi men theo đường nơi dự tính xây dựng Kim Minh Trì. Triệu Đức Chiêu ở bên giải thích vị trí xây dựng đình đài lầu gác, thi thoảng Hoa Nhị đề xuất vài câu, hắn ghi lại về điều chỉnh.
Phong cảnh nơi này kỳ thực không có gì đặc sắc, với đám người hậu cung thì hứng trí rất cao, trưa ăn xong không nghỉ mà lại đi tiếp.
Đột nhiên ở phía trước có rất nhiều động vật nhỏ như gà rừng, hồ ly, thỏ hoang, thấy bọn họ chạy tứ tán. Thì ra hôm trước Vương Kế Ân hôm trước đã tới đây, sai cấm quân đuổi hết thú hoang trên núi tập trung vào một chỗ, đợi Triệu Quang Nghĩa dạo chơi mới thả cho chúng chạy ra, nên mới nhiều như vậy.
Triệu Quang Nghĩa mừng lắm, gọi: “Mang cung của trẫm tới đây.”
Lần này du hành còn có cả đi săn, nên chuẩn bị đầy đủ, cung tiễn tức thì được đưa tới, Triệu Quang Nghĩa lên ngựa truy đuổi. Một con gà rừng sợ hãi vỗ cánh bay cao chừng nửa người bị một mũi tên bắn xuyên qua, người đi theo tung hô vạn tuệ.
Triệu Quang Nghĩa cười ha hả: “Lãnh ái khanh đâu, đã học được cách dùng nỏ chưa, lên thử trẫm xem. Đừng lo trẫm chỉ điểm cho.”
“Đa tạ quan gia.” Lãnh Nghệ hăm hở lên ngựa, lấy liên hoàn thần nỏ đeo bên hông ngựa ra, thúc ngựa truy đuổi:
Triệu quang Nghĩa đuổi theo chỉ: “Con hươu kia kìa, to chút dễ bắn hơn.”
Lãnh Nghệ thực sự là lần đầu dùng nỏ đi săn, thấy mới mẻ lắm, cao giọng đáp lời đuổi theo. Con hươu đó cực kỳ nhanh nhẹn, liên tục đối thương, Lãnh Nghệ cưỡi ngựa chẳng ra làm sao, đuổi đã khó nói gì tới nhắm bắn. Huống hồ bắn ở trong tình trạng người nhấp nhổm thế này không phải sở trường của y.
Con hươu chạy đông chạy tây, cấm quân dùng đao thương đập vào nhau hò hét, làm nó hoảng sợ, biết phía sau có truy binh, không ngờ nó nảy lên tảng đá, phóng vọt người qua khỏi vòng vây, rơi xuống bụi cỏ, lăn hai ba vòng bò dậy chạy tiếp.
Triệu Quang Nghĩa đang phấn khích ở sau hô lớn: “Đuổi, đừng bỏ qua.”
Lãnh Nghệ vốn đã ghìm cương vì đuổi tiếp sẽ ra ngoài vòng bảo vệ của cấm quân, nhưng nghe thúc giục đánh đuổi theo.
Thoáng cái hai người chạy xa rồi, đám cấm quân hết hồn, bọn họ phụ trách cảnh giới vòng ngoài, kỵ binh đi xua con mồi rồi, làm sao đuổi được.
Lãnh Nghệ đuổi mãi không thể tới gần con hươu nên không bắn, Triệu Quang Nghĩa để y tự săn nên không ra tay, chỉ sở sau chỉ điểm.
Đuổi được chừng một tuần hương, bọn họ đã bỏ lại đội ngũ khá xa, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu, thất kinh quay đầu lại, thấy Triệu Quang Nghĩa ngã xuống ngựa.
Một hắc y nhân mang khăn che mặt chỉ lộ hai mắt tay cầm chùy thủ từ bụi cỏ xông ra hô: “Lãnh đại nhân, hôn quân đã bị trúng bẫy, nên giết ngay hay là tra hỏi xong hẵng giết?”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |