Tên điếm tiểu nhị đưa nước và kéo cho y mặt dài như ngựa, má thì hóp, mắt láo liên, thấp giọng nói với chưởng quầy khách sạn và người xung quanh: “Bảo sao trước đó y sai tiểu nhân đi kiếm dao cạo, tiểu nhân còn lấy làm lạ, đang yên đang lành kiếm thứ đó làm cái gì? Té ra là muốn xuất gia.”
Một hỏa kế nói: “Muốn xuất gia thì cũng phải mời phương trượng trong chùa cạo đầu chứ, sao lại tự cắt thế này?”
Chưởng quầy mắng: “Ngươi thì biết cái gì, đây gọi là cắt tóc tỏ ý, chứng minh mình đã quyết quy y rồi.”
Tên mặt ngựa nhìn Lãnh Nghệ với vẻ ghét bỏ: “Y có xuất gia hay không chúng ta chẳng quản được, mấy tháng qua y nợ nhà chúng ta bao nhiêu tiền phòng tiền cơm rồi. Phải khiến y kết toán rõ ràng, nếu không y lục căn thanh tịnh rồi, chúng ta lỗ nặng.”
Đây là lý do khiến Mặt Ngựa thái độ không tốt với Lãnh Nghệ, ăn dầm ở dễ chỗ người ta bao lâu không trả tiền, tôn trọng hay sợ hãi thì cũng hao mòn hết rồi, nếu không có bộ quan phục kia, bọn họ sớm cầm gậy đuổi đi ấy chứ. Huống hồ đây là phủ thành, tri huyện nhỏ xíu còn chưa quản nổi đâu.
Ở trong phòng, ông già kia tiếp tục khuyên: “Đông ông không nên nghĩ quẩn như thế, hiện giờ ngài là quan phụ mẫu, là huyện lệnh thất phẩm, là bao nhiều năm miệt mài đèn sách mới có được, sao có thể phẩy tay một cái bỏ đi? Phụ mẫu của ngài ở quê nhà sẽ nghĩ thế nào? Thê tử của ngài thời khắc này còn đứng cửa ngóng trông ngài trở về, nếu ngài xuất gia, bọn họ sẽ thương tâm lắm, đông ông xin hãy nghĩ lại.”
Vậy là vị tri huyện này còn có cha mẹ ở quê, có thê tử ở huyện nha đang chờ? Nguy rồi, ai còn lừa được, chứ lừa người sinh thành, lừa người chung giường sẻ gối thì lừa làm sao? Cha mẹ ở quê, hiện chưa phải vấn đề, còn thê tử phải làm sao đây, Lãnh Nghệ lòng đánh trống rồi.
Đợi mãi không thấy Lãnh nghệ trả lời, cứ ngồi ngây ra đó hai mắt thất thần, trông không giống có vẻ muốn hồi tâm chuyển ý, ông già không biết phải làm sao nữa, tự trách: “Chỉ trách học sinh vô năng, trừ biết kiểm kê gạo tiền, luật pháp hình danh, chứ còn ở phá án lại chẳng hiểu, vào lúc quan trọng không giúp được gì cho đông ông, hổ thẹn hổ thẹn.”
Ồ, hiểu tiền lương rồi hình danh, lại gọi tri huyện là đông ông, vậy ông già này phải là sư gia phụ tá mà tri huyện thuê để giúp mình.
Ông ta nói tới không biết phá án, vậy là chính vì vụ án ấy mà tri huyện kia xuất gia? Vụ án này hẳn phải là liên quan tới tiền đồ vận mệnh, cho nên hắn nhất thời nghĩ quẩn treo cổ tự sát?
Rốt cuộc là vụ án gì nhỉ? Làm khó tri huyện vậy thì chắc là vị tri phủ mà hắn muốn gặp.
Lãnh Nghệ bi thương nói: “Chuyện này không trách sư gia được, thế nhưng phía tri phủ… Ài.”
Y cố ý chỉ khơi lên đề tài, đợi vị sư gia kia tiếp lời để thăm dò thêm thông tin.
Quả nhiên vị sư gia kia cũng thở dài: “Đông ông nếu vì tri phủ đại nhân không chịu tiếp kiến mà vô vọng, thoái chí xuất gia thì quá lo rồi. Ngay cả Liêu tri phủ cũng bất đắc dĩ thôi, ở nơi địa bàn quản lý xuất hiện án mạng không phá được sẽ ảnh hưởng tới chính tích, nên gây áp lực cho đông ông.”
Nói tới đó liền đi tới hạ thấp giọng xuống: “Với lại lễ vật của đông ông quá nhẹ, chẳng trách Liêu tri phủ không chịu gặp. Nhưng không sao, chúng ta quay về nghĩ cách góp tiền, cùng lắm thì vay tiền đại hộ trong huyện. Chỉ cần đông ông lên tiếng, bọn họ sao có thể không nể mặt.”
À, ra là thế, đi lo lót mà ít tiền quá người ta không để vào mắt. Vậy có nghĩ mình là tri huyện Âm Lăng dưới sự quản hạt của Ba Châu (Tức Tứ Xuyên).
Đám chưởng quầy và tiểu nhị không dám tùy tiện tới gần vây xem, đứng ở gần cửa hóng chuyện, loáng thoáng nghe được cái gì mà “trở về”, lòng liền cuống cả lên, chưởng quầy ho khẽ mộ tiếng, cười nịnh nói: ” Đại lão gia, ngài xem, nếu muốn cắt tóc xuất gia, vậy thì tiền phòng tiền cơm… À… Ừm… Chuyện này, ừm, nên kết toán chứ ạ?”
Sư gia già nổi giận: “Ngươi là loại người gì thế, lúc này phải khuyên đại lão gia nghĩ cho bách tính một phương, không nên xuất gia, ngươi không khuyên đã đành, lại còn đòi nợ, đó là ý gì? Chẳng lẽ đường đường tri huyện đại lão gia lại nợ chút tiền của ngươi.”
Chưởng quầy có chút sợ hãi, vâng dạ không nói, nhưng điếm tiểu nhị Mặt Ngựa ít hiểu biết nên chẳng biết sợ, còn ngọt nhạt: “Cũng chưa chắc, đại lão gia mấy tháng rồi chưa kết toán, nợ hơn 10 lượng, còn nợ nữa thì cái quán nhỏ này của bọn tiểu nhân chỉ còn đường đóng cửa.”
Người ta nói chẳng sai, sư gia xấu hổ, mặt già đỏ lên.
Chưởng quầy tái mặt giơ tay dọa tát, quát: “Không được nói bừa, trước mặt đại lão gia mà ngươi dám vô lễ, còn không mau tạ lỗi.”
Mặt Ngựa cũng biết mình nhất thời nóng giận lỡ mồm, vội tát mình mấy cái, song vẫn không quản được cái mồm: “Tiểu nhân có tội, tiểu nhân có tội, chẳng qua vì đại lão gia nợ tiền phòng tiền cơm quá nhiều, tiểu nhân ngày ngày thấy chưởng quầy thở ngắn than dài, nhất thời mau miệng đắc tội với đại lão gia, mong đại lão gia thứ tội.”
Kẻ làm quan ăn uống nợ tiền là cái chuyện thường ở xã hội hiện đại, không ngờ thời xưa cũng có chuyện ấy à? Có điều hiện giờ xem ra không phải vị tri huyện kia không chịu trả, mà là trả không nổi. Lãnh Nghệ lên tiếng: “Được rồi, tổng cộng ta nợ các ngươi bao nhiêu.”
“Tiền phòng mỗi gian một ngày 150 đồng, tiền cơm…” Mặt Ngựa là tên mồm mép nhanh nhảu, nói như đã học thuộc lòng, không biết để bụng chuyện này bao lâu, tính đến cuối cùng, hắn nói: ” Tổng cộng là 17200 đồng, còn chưa tính lần này.”
Lãnh Nghệ giật nảy mình, y cũng biết thời xưa 1 lượng bạc tương đương với 1000 đồng, 17200 đồng tức là hơn 17 lượng bạc. Mà tri huyện này đem biếu tri phủ chỉ có 10 lượng bạc thôi, còn không đủ kết toàn tiền cơm.
Thôi xong, mình vốn một xu dính túi, giờ đóng giả vị tri huyện này liền gánh một đống nợ, thế này biết làm sao đây? Biết làm sao đây? Đúng là hai bàn tay trắng làm nên cả đống nợ mà.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |