“Không, không phải ta cứu nàng, mà nàng cứu ta.” Trần Tòng Tín lắc đầu: ” Mẹ nàng nói, nàng bơi rất giỏi, ngã xuống nước xong liền trồi lên ở lỗ băng khác. Ta nhảy xuống nên nàng mới phải nhảy theo, khi đưa ta lên rồi, nàng quá lạnh mà chìm xuống nước. Lúc đó ta hôn mê, người khác vớt nàng lên thì nàng đã chết.”
Thành Lạc Tuyền mắt đỏ hoe.
“Ta cũng biết chuyện là sao, liền đi tìm lão phụ một mắt, bà ấy nói, lần trước đi lên phủ thành đã nhìn thấy nữ quỷ chết đuối ở bên cạnh ta. Nhưng vì nàng đối xử với ta rất tốt, không hại ta nhưng không nói. Liên Tử tuy chết rồi, nhưng cảm kích ta, lại thích ta, nên không đành lòng rời đi, cứ ở bên ta. Đợi ta đỗ đạt rồi, nàng mới yên tâm mà đi.” Trần Tòng Tín kể tới đó giọng nhỏ hẳn, còn nói gì đó nữa không ai nghe thấy, hẳn là lời giành riêng cho Liên Tử:
Nghe xong câu chuyện ma ai oán ấy, Thành Lạc Tuyền càng thương tâm, nước mắt ngắn dài.
Lãnh Nghệ không tin ma quỷ, nhưng một câu chuyện như thế, y tôn trọng, thở dài: “Trần đại nhân, chẳng biết là ngài may mắn hay bất hạnh nữa.”
Trần Tòng Tín buồn bã mỉm cười, rót rượu không uống.
Triệu Phổ trầm tư: “Nói vậy chứng tỏ có ma quỷ, cũng có âm tào địa phủ, lão phu sau khi chết biết mình sẽ đi đâu rồi. Vậy ta ở lại, biết đâu gặp nữ quỷ, còn hỏi được một chút chuyện ở âm ti.”
Lô Đa Tốn vỗ đùi: “Tốt, thế thì tất cả ở lại, cho phó tòng lui hết, chỉ có chúng ta thôi, thế nào? Nếu không quá đông người, dương khí thịnh vượng, âm quỷ không ra được.”
Mọi người đều nói hay, đám phó tòng lại chẳng sướng quá. Thẩm Luân dặn phó tòng về nói là bọn họ đi chơi cao hứng, chưa muốn về, không nói là ở trong nhà ma, tránh mọi người lo.
Đám phó tòng rời đi, đóng cửa viện tử lại. Lô Đa Tốn còn chạy đi cài cửa, trên đường về đứng trên con đường toàn cỏ dại tuyên bố: “Nói trước nhé, tối nay ai bị bắt đi cũng không được trách tội người khác đâu đấy.”
Lãnh Nghệ cầm bầu rượu đứng dậy: “Chúng ta đi xem quanh đây đi, hôm nay ở lại nên tìm chỗ nghỉ ngơi, không thể ngủ ở hành lang được.”
Thế là người cầm chén rượu, người cầm chân gà, lảo đảo theo Lãnh Nghệ vào chính đường.
Chính đường rất rộng, chỉ là cửa sổ quá cao, lại còn nhỏ, ánh sáng không tốt, đây chính là nơi trước kia đặt linh cữu vị thiếu nãi nãi bị chết.
Làm người ta ngạc nhiên phía trong có hai cửa phòng hai bên, cửa phòng làm bằng đá nguyên khối, trên cửa dính mạng nhện và ít lá khô.
Lãnh Nghệ đi tới nói: “Đây là căn phòng làm bằng đá đặt bài vị rồi.”
Thẩm Luân gật gù: “Chắc là nó đó.”
Thành Lạc Tuyền rụt rè thắc mắc: “Không biết bên trong có bài vị không nhỉ?”
Tống Kỳ vỗ vỗ cánh cửa đá, rất chắc chắn, hơi men bốc lên, nói: “Chúng ta đánh cược đi, ta nói là bên trong không có bài vị.”
Mọi người đều tán đồng, tất nhiên người Chân gia đi phải mang theo bài vị tổ tông rồi, có gì để mà cược.
Không ngờ Lãnh Nghệ cười: “Mọi người đều đồng ý thì ta cược ngược lại vậy, nếu không thì chán quá, bên thua phải uống rượu.”
Tống Kỳ cười dài: “Ngài thua chắc, người Chân gia chưa chết hết mà chỉ rời đi, sao có thể bỏ bài vị lại, chuẩn bị uống rượu đi.”
Nói xong đẩy cửa, cơ mà mím môi mím lợi đẩy không được…
“Ông gầy quá đẩy thế nào được, tránh ra cho ta!” Lô Đa Tốn vỗ ngực sắn tay áo bước lên:
“Đừng phí công, cửa khóa rồi.” Thẩm Luân chỉ tay, ở giữa cánh cửa có một cái khóa bị mạng nhện giăng kín, vì phòng tối, mọi người đều say nên chẳng ai chú ý:
Lô Đa Tốn lấy cành cây gạt hết mạng nhện đi, quả nhiên thấy khóa đồng: “Để ta kiếm cục đá đập ra.”
Thẩm Luân ngăn cản: “Không được, đây không phải nhà của chúng ta, chúng ta chưa xin phép đã vào là không hay, lại còn đập khóa của họ sao được.”
“Không vào sao biết phân thắng bại.”
Lãnh Nghệ kiến nghị: “Phòng tuy làm bằng đá nhưng chắc phải có lỗ không khí, tìm rồi nhìn vào là được.”
Mọi người khen hay, vòng qua sau nhà, quả nhiên thấy cái lỗ bằng miệng bát, nhưng ở trên cao, gần mái nhà, không ai với tới.
Tống Kỳ chân tay nhanh nhẹn mang ghế từ trong phòng ra, nhưng vẫn không tới.
“Để ta thử xem.” Thành Lạc Tuyền khinh công cao cường, nàng xếp ba cái ghế thành hình tam giác, người nhẹ như chim én nhảy lên, quả nhiên tới được lỗ thông khí, nhìn một lúc nhảy xuống: ” Tối quá, hình như có gì đó chắn ngang như xà nhà, nhưng lại bằng đá.”
“Đỡ ta chút! Nữ nhân gia làm việc không đáng tin, bảo xem bài vị, xem cái khác làm gì?” Lô Đa Tốn vịn vai Trình Đức Huyền trèo lên, ông ta tuy không có khinh công, nhưng cao lớn hơn Thành Lạc Tiệp, vẫn bám vào đường lỗ thông khí mà nhìn, ai ngờ chưa nhìn thấy gì ghế kêu răng rắc sụp đổ, ông ta ngã cái oạch xuống đất, xoa mông kêu đau.
Mọi người cười nghiêng ngả, Tống Kỳ mới nói: “Vách tường dày lắm, nhìn qua chỉ thấy tường đối diện, làm sao nhìn xuống phía dưới được, bị che rồi.”
Lô Đa Tốn xoa mông: “Thế mà không nói sớm.”
“Cứ đập khóa đi, mai đưa lý chính mua cái khóa khác là được.”
Mọi người đều đồng ý, Thẩm Luân cũng đành chấp nhận, vì thế Tống Kỳ kiếm tảng đá lớn mang về phòng, đập mấy cái đã vỡ khóa đã cũ nát.
Lãnh Nghệ là người đẩy cửa ra vào đầu tiên.
Vì lâu không mở cửa thông khí, bên trong cực nóng nực, phòng không lớn, ánh sáng ngoài chiếu vào trên bàn cao nửa ngường, xếp tầng tầng bài vị.
Nhìn chữ viết trên đó thì quả nhiên là liệt tổ liệt tông Chân gia.
Thành Lạc Tuyền vui mừng vỗ tay: “Các vị thua rồi, mọi người đều phải uống rượu.”
Nói rồi nàng chạy ra hành lang lấy rượu cho họ.
“Vì sao họ không mang bài vị tổ tông đi nhỉ?” Hướng Củng lấy làm lạ làu bàu: ” Cả nhà đã đi rồi, còn lại một căn nhà trống, vậy mà không mang bài vị tổ tông theo là sao?”
Thẩm Luân chép miệng: “Con cái bất hiếu…”
Vừa nói tới đó thì ở đại sảnh như có tiếng hừ mạnh, tiếp đó Thành Lạc Tiệp xách mấy vò rượu vào, vui vẻ nói: “Mọi người uống đi.”
Thẩm Luân mặt đã không còn sắc máu: “Lãnh phu nhân có thấy ai ngoài đại sảnh không?”
“Ai chứ? Mọi người ở đây cả mà…” Nụ cười trên môi Thành Lạc Tuyền biến mất, rụt cổ chạy ra sau Lãnh Nghệ: ” Thẩm đại nhân ngài đừng có mà dọa người ta như thế.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |