Hai người tìm kiếm dấu vết đi tiểu trên mặt đất, vì trời hè nóng bức, nước tiểu đã khô, hy vọng tìm ra được dấu tích tiểu tiện.
Rất nhanh Lãnh Nghệ nhìn thấy mệt nước vàng nhạt trên tường ở góc hành lang, y nhìn một lúc rồi tìm kiếm xung quanh, đáng tiếc, không có dấu vết khả nghi nào, cũng không có vật chứng gì cả. Có điều dưới hành lang có mảng cỏ bị đổ rạp, chứng minh có người đi qua.
Lãnh Nghệ vừa đi qua đi lại tính toán gì đó vừa nói: “Hung thủ hẳn là thấy Trần đại nhân đi tiểu ở đây, sau đó bất thình lình ở phía sau siết cổ chết ông ấy.”
Thành Lạc Tuyền hỏi: “Vậy vì sao lại còn phải kéo vào phòng bằng đá treo cổ ông ấy?”
“Vì hung thủ muốn làm giả một vụ tự sát, chỉ là ta chưa biết hắn làm thế nào thôi.”
Hai người đi quanh một lúc không có tiến triển gì liền quay về đại đường, đám Lô Đa Tốn nhìn y chằm chằm, tâm trạng gì cũng có.
Hôm qua vì say, mọi người hứng khởi không trên không dưới gì cả, chỉ là một đám người ham vui. Hôm nay tất cả đều tỉnh táo, lại còn xảy ra chuyện nghiêm trọng như thế, chuyện không đơn giản.
Lãnh Nghệ bảo Vô Mi đạo trưởng đưa đám đại thần đó tới dưới bóng râm ngoài vườn, mỗi người một ghế ngồi xuống, sau đó dẫn từng người vào căn phòng đá thẩm vấn.
Người đầu tiên là Thẩm Luân, vì ông ta là người tổ chức hoạt động này.
Thẩm Luân vẻ mặt không tự nhiên, giọng có chút lạnh: “Không phải Lãnh đại nhân nghi ngờ ta chứ?”
Lãnh Nghệ chẳng gật cũng chẳng lắc: “Tất cả mọi người ở đây đều có hiềm nghi, cho nên ta phải hỏi chuyện từng người, mời đại nhân phối hợp.”
Thẩm Luân nhìn y một lúc rất lâu như muốn đánh giá gì đó, thấy Lãnh Nghệ hoàn toàn không chút nhường nhịn đối mắt với mình thì biết y không phải người dễ khuất phục, gật đầu: “Được, có vấn đề gì Lãnh đại nhân hỏi đi. Chuyện này thực ra có lỗi, nếu không phải ta nhắc tới căn nhà ma này, cũng không có chuyện gì.”
“Ta muốn hỏi ngài chính là vấn đề này.” Lãnh Nghệ nghiêm túc nói: ” Ngài thân là thứ tướng, quan gia không có nhà, vì thấy ngài tính tình cẩn trọng mới ủy thác trọng trách. Vậy mà ngài không phản đối chuyện thám hiểm nhà ma, có vẻ không phù hợp với tính cách của ngài.”
Thẩm Luân chẳng đỏ mặt: “Hôm qua say rượu, hứng trí mọi người lại cao như thế… Lãnh đại nhân tựa hồ đâu có phải đối chứ?”
“Nói thế nào thì ngài hành động không phù hợp, rồi đúng lúc xảy ra án mạng! Thật là trùng hợp đấy.”
“Ta hiểu rồi, Lãnh đại nhân hoài nghi ta cố ý bố trí dẫn mọi người tới đây, sau đó giết chết Trần Tòng Tin sao?”
Lãnh Nghệ khẽ gật đầu: “Chẳng lẽ không phải à?”
“Nực cười, đang yên đang lành, ta giết ông ta làm cái gì?”
Lý do đương nhiên là có, hiện giờ trong triều có ba phe, Trần Tòng Tín, Lô Đa Tốn đều là người quan hệ với Tề vương Triệu Đình Mỹ là phe thứ nhất, còn Thẩm Luân nhìn bề ngoài có vẻ trung thành với Triệu Quang Nghĩa phe thứ hai, phe thứ ba là Hướng Củng, Triệu Phổ đám lão thần đang muốn phân phối lại quyền lực. Vừa vặn nhóm người bọn họ cùng tới đây lại có đủ người ba phe, ngày nghỉ tổ chức ăn tiệc giải trí, ai lại đi mới hai phe đối địch làm gì cho nặng đầu?
Tin rằng không chỉ mình y mà nhiều người cũng nhìn ra bất thường rồi, hôm qua nhìn bề ngoài rất hòa hợp, nhưng để ý kỹ chút sẽ thấy khúc mắc trong đó, như Lô Đa Tốn liên tục nhắm vào Hướng Củng.
Lãnh Nghệ không trả lời ông ta, hỏi: “Đêm qua ngài ở đâu?”
“Đêm qua sao, ta ngủ trong phòng, ngủ liền một giấc tới tận khi trời sáng.”
“Có nhân chứng không?”
“Trừ phu thê ngươi ra, những người khác đều ngủ riêng, chẳng ai ngủ cùng cả.”
Hiển nhiên câu trả lời là như thế, Lãnh Nghệ lường trước rồi, sao dễ dàng hỏi ra gì được, y chỉ muốn thử phản ứng của những người này khi bị khép tội thôi, liền cho Thẩm Luân đi.
Người thẩm vấn thứ hai là lão già háo sắc lại sợ ma Hướng Củng.
Hướng Củng tỏ ra rất hồi hộp, vừa đi vào đã nói: “Lãnh đại nhân, ngài sẽ không nghi ngờ ta đấy chứ? Ta không giết người.”
“Vậy thì ngài nghĩ ai giết?” Lãnh Nghệ thong thả hỏi:
“Cái này không dễ nói…” Hướng Củng thần bí nói nhỏ: ” Ta nghĩ là Lô Đa Tốn đấy.”
Câu trả lời làm Lãnh Nghệ bất ngờ: “Không phải họ thân thiết lắm sao?”
“Cái đó thì ta không biết, ta chỉ biết ông ta có bản lĩnh mở mật thất.” Hướng Củng chỉ vào phòng đá: ” Lãnh đại nhân thấy giống cái gì?”
“Giống cái gì?”
“Cái mộ, đem người cần an táng vào trong mộ đá, người ở ngoài, nhưng có thể đóng cửa từ bên trong. Bản lĩnh này chỉ Lô Đa Tốn biết, nhà ông ta thời Ngũ Đại là những kẻ trộm mộ. Về sau phất lên nhờ đào trộm mộ mới cải tà quy chính đọc sách nghiên cứu học vấn, đó là bản lĩnh gia truyền, ta dám chắc ông ta biết đấy.”
Lãnh Nghệ không đưa ra bình luận, hỏi: “Đêm qua ông làm gì?”
“Ngủ, nửa đêm đau bụng dậy đi nhà xí, cơm nước của Thẩm Luân có vấn đề.”
“Có ai làm chứng không?”
“Họ đều ngủ cả, ai làm chứng được chứ?”
“Được rồi, ông có thể đi.”
Trước khi đi Hướng Củng còn nói thêm: “Lãnh đại nhân chớ quên Lô Đa Tốn là hậu đại của bọn đào trộm mộ, hiểu nhiều thứ bàn môn tà đạo lắm đấy.”
Vì thế người bị thẩm vấn tiếp theo hiển nhiên là Lô Đa Tốn.
Câu đầu tiên của Lãnh Nghệ là: “Nghe nói Lô đại nhân am hiểu nghề trộm mộ.”
“Biết một chút.” Lô Đa Tốn mặt âm trầm, ông ta nghe ra hàm ý trong đó: ” Lãnh đại nhân không phải bằng vào điểm này định nói Trần Tòng Tín do ta giết chứ?”
“Không phải sao? Vì ông hiểu làm sao để đóng cửa mộ từ ngoài mà.”
“Rất xin lỗi, làm Lãnh đại nhân, làm ngài thất vọng rồi, đúng là ta biết làm sao cài then cửa từ bên ngoài, nhưng cần có đạo cụ, mà số đạo cụ này cũng sẽ để lại hiện trường. Nhưng ngài cũng thấy rồi, trong phòng không có gì đặc thù hết. Ngoài ra Trần Tòng Tín là huynh đệ sinh tử của ta, ông ta chết, ta là người đau lòng khác.”
Câu này là lời nói thật, Lãnh Nghệ thầm nghĩ thế, lại hỏi ông ta đêm qua làm gì giống hỏi người khác, ông ta cũng ngủ, không có nhân chứng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |