“Làm tốt lắm.” Lãnh Nghệ nhìn Triệu Phổ, nếu là thời mới tới đây mà gặp danh nhân lịch sử như ông ta, y có lẽ sẽ sùng bái lắm, nhưng bây giờ trải qua bao nhiêu chuyện như vậy, chẳng còn là cái gì nữa rồi: ” Ông đợi chút, đã ta đi hỏi Tống Kỳ, ông có thêm thời gian suy nghĩ đấy.”
Nói rồi nghênh ngang bỏ đi.
Chỉ mới chừng một bữa cơm thôi mà Tống Kỳ gần như thoi thóp nằm trên sàn đất, y phục nguyên xi, người vẫn lành lạnh, chỉ có đôi mắt thì tuyệt vọng: “Đại nhân, ta khai rồi, ngài phải cho ta một con đường sống.”
“Ồ, lại muốn mặc cả với ta à?” Lãnh Nghệ cười khẩy:
Tống Kỳ rợn sống lưng: “Không dám, không dám, ta nhận… Trần Tòng Tín là do ta giết, đúng như đại nhân ngài nói, ta định giết ngài, nhưng nhầm người… Ta nhận tội.”
Lãnh Nghệ phất tay cho Doãn Thứu ra ngoài: “Vì sao muốn giết ta, nghĩ rồi hẵng nói.”
Tống Kỳ gian nan nuốt nước bọt: “Là… Là Tề vương trước khi đi căn dặn.”
Lãnh Nghệ chỉ hơi cau mày, giờ có ai muốn giết mìn, y cũng chẳng bất ngờ: “Vì sao?”
“Vì… Vì, Tề vương muốn nhân lần bắc phạt này để giết quan gia, sau đó kế vị, trước tiên phải ra tay với thân tín của quan gia. Trong đó người đầu tiên là ngài, Tề vương muốn lung lạc ngài, nhưng ngài trước sau không có biểu hiện gì, Tề vương biết không thể khiến ngài thay lòng đổi dạ… Ngài lại nắm quyền giám sát bách quan, nên phải giết ngài trước khi giết quan gia.”
Thành Lạc Tiệp sợ hãi, hai tay bịt chặt miệng để khỏi hét lên.
Lãnh Nghệ bình thản như không: “Tề vương vậy là định tạo phản rồi.”
“Vâng, Tề vương nói, nếu không phản, quan gia sớm muộn quan gia cũng giết như giết Triệu Đức Chiêu… Cả ngài ấy và Triệu Đức Phương đều không thoát.”
“Đồng đảng của Tề vương có ai?”
Tống Kỳ ngập ngừng: “Ta biết không nhiều, vì người ngài ấy tín nhiệm nhất không phải là ta.”
Lãnh Nghệ phất tay: “Biết bao nhiêu nói bấy nhiêu.”
“Ta đoán chừng có Lô Đa Tốn, còn có Mã quân thị vệ đô chỉ huy sứ Đảng Tiến, là người được Tề vương gọi tới mật mưu.” Tống Kỳ tìm ra đường sống của mình: ” Đại nhân nếu ngài có thể báo với quan gia, là là, ta tố cáo, ta muôn phần tạ ơn, sau này ngài bảo sao ta nghe vậy.”
“Được! Chỉ cần ông nói ra rõ ràng, ta sẽ soạn tấu dâng lên quan gia, ông không những không chết, còn có vinh hoa phú quý đang đợi…” Lãnh Nghệ lấy giấy bút giao ông ta, bảo ông ta viết, sẽ dùng lời ông ta gửi cho quan gia, Tống Kỳ vội vàng đem toàn bộ khai ra, còn ký tên, đóng dấu riêng lên.
Khi ông ta viết khẩu cung, Lãnh Nghệ ra ngoài nhìn Doãn Thứu làm động tác cứa cổ: “Lát nữa đợi ông ta xong thì làm sạch sẽ vào, đừng để lại dấu vết.”
“Thuộc hạ hiểu.” Doãn Thứu khom người nhận lệnh:
Thành Lạc Tuyền ngần ngừ nói: “Quan nhân nói tha chết cho ông ta mà.”
“Ta tha cho ông ta, phía Tề vương sẽ biết ngay ông ta sa lưới rồi, sẽ bất chấp giết cho bằng được ta trừ hậu họa, ta không đem mạng sống của ta ra đánh cược.” Lãnh Nghệ thản nhiên nói, đã tham gia vào trò chơi chết người này thì ai cũng nên chuẩn bị sẵn tâm lý tới lượt mình:
Thành Lạc Tuyền gật liên hồi.
“Giờ đối địch người sống ta chết, tuyệt không thể mềm lòng, giết chết ông ta tránh bứt dây động rừng, với loại người này không cần nói chữ tín, nói tín nghĩa với địch là tự đem mạng dâng tặng.” Lãnh Nghệ nói thêm: ” Chuyện này nàng không được nói với ai đâu đấy, kể cả tỷ tỷ và Xảo Nương!”
“Thiếp hiểu.” Thành Lạc Tuyền lo lắng: ” Vậy chàng cũng phải đồng ý, trước khi hạ được Tề vương, phải để thiếp theo bên cạnh, có thế thiếp mới yên tâm.”
“Ừ, có nàng bên cạnh, ta cũng yên tâm.” Lãnh Nghệ ôm Thành Lạc Tuyền, y không nói, dù giết Tề vương cũng không ích gì, trên đời này người muốn giết y còn vô số, muốn bảo vệ bản thân chỉ có thâu tóm nhiều quyền lực hơn nữa, để những kẻ muốn ra tay với y cũng phải cân nhắc xem chúng có gánh nổi hậu quả không:
Lãnh Nghệ về phòng làm bằng đá kia, đợi Tống Kỳ viết xong khẩu cung cho vào người: “Ông theo ta ra ngoài, sau đó nói, ông còn muốn dùng cách thông linh xem xét hiện trường, rồi quay lại căn phòng ngày.”
Tống Kỳ nhìn y ngờ vực không đáp.
“Đừng nghĩ nhiều, ta chỉ muốn ông nói với họ, ông biết thuật thông linh với linh hồn, qua đó giao tiếp với Trần Tòng Tín, khẳng định ông ta tự sát, như thế ta cũng tiện kết án.”
“Được!”
Lãnh Nghệ đi ra ngoài, đột nhiên nói: “Cái chết của Trần Tòng Tín đúng là có vấn đề.”
“Đúng thế!” Tống Kỳ phụ họa, tới cửa đại sảnh đứng lại: ” Lãnh đại nhân, ta cũng thấy vụ án này có vấn đề, có khi là do nữ tử Trần Tòng Tín thích làm ra, trước kia ta học thuật thông linh, ta muốn thử xem có thể nói chuyện với vong linh được không?”
Lãnh Nghệ không đồng ý: “Chuyện này nghe có vẻ nguy hiểm quá, liên quan tới ma quỷ, chúng ta nên tránh thì hơn.”
“Ha ha, ta tự biết chừng mực mà.” Tống Kỳ cười lớn nói:
“Vậy làm phiền Tống đại nhân rồi.”
Lãnh Nghệ chắp tay một cái đi tới chỗ đám Lô Đa Tốn, bảo họ chịu khó đợi thêm một chút, sau đó dẫn Thành Lạc Tuyền tới bên miệng giếng.
Triêu Phổ đã đợi tới nóng ruột, vừa thấy Lãnh Nghệ đi tới liền đứng lên: “Lãnh đại nhân, ta đồng ý nói, sau này đi theo ngài.”
“Vậy ngài nói ra xem nào.”
Triệu Phổ liền đêm chuyện mình thông đồng với Lý Xử Vân cha Lý Đức Phi, rồi mua chuộc Hoa Minh Tôn, giúp Lý Đức Phi tranh sủng, hạ độc Lý Hiền Phi kể ra.
Để lấy lòng Lãnh Nghệ, ông ta còn nói ra không ít chuyện đấu đá, vu oan hãm hại trên triều đình.
Lãnh Nghệ nghe xong cũng bảo ông ta viết lại, có thứ này trong tay rồi, đắc ý vỗ vai Triệu Phổ: “Tốt, tốt lắm, sau này đi theo ta, không thiếu lợi ích cho ông đâu, nhưng nếu định giở trò khôn lỏi thì chỉ có chết mà thôi, không chỉ mình ông chết đâu.”
Triệu Phố khom người che giấu ánh mắt độc ác: “Lão hủ tuyệt đối không dám hai lòng.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |