Nhưng số tiền thuế mà Ngụy Ký nộp lên không bằng con số lẻ lễ vật tặng mình, nhìn một cái đã thấy có vấn đề rồi. Lại tiếp tục xem các hiệu buôn khác của Ngụy gia, đúng là có không ít, bộ phận lớn đặt ở Tần Châu.
Tống triều không cho quan lại kinh doanh, song không cầm người nhà quan lại kinh doanh, nên họ công khai lấy tên người nhà đăng ký hiệu buôn.
Lãnh Nghệ đang lật xem thì nghe có tiếng bước chân, sau đó có tiếng hỏi nhỏ: “Lãnh đại nhân đâu?”
“Dạ, ngài ấy đang xem thuế thu năm ngoái.” Một viên lại cung kính đáp:
Lãnh Nghệ cất ngay sổ sách đang xem, mở đăng ký chức tạo Tô Châu ra, làm ra vẻ xem say sưa lắm.
“Lãnh đại nhân.” Vương Nhân Thiệm nhanh chóng xuất hiện ở cửa, cười rất tươi: ” Đại nhân tới không nói một tiếng để ti chức nghênh tiếp.”
“Nghênh tiếp gì, đều là huynh đệ cả mà, mọi người công vụ bận rộn, ta không muốn quấy nhiễu.” Lãnh Nghệ thở dài: ” Quan gia lần này ngự giá thân chinh tiến triển không thuận lợi, chuyện này cố nhiên do sương quân sức chiến đấu kém, kẻ địch ngoan cường. Nhưng cũng có nguyên do hậu cần không đủ.”
“Dạ, dạ, ti chức vô năng.”
“Cũng không thể trách ngươi, chúng ta đều biết quan gia hạ chỉ đem đại bộ phận quân phí đi xây Kim Minh Trì. Cùng với chiến cục tiến triển, không rõ quân Liêu có tham chiến không, khi đó quân phí lại trôi đi như nước. Cho nên chúng ta phải dự phòng trước, nếu không tới lúc đó lại luống cuống chân tay.”
Vương Nhâm Thiệm liên tục vâng dạ: “Ý đại nhân là…”
“Ta cũng chẳng có cách gì, có bệnh vái tứ phương, cho nên mới xem sổ sách xem có gợi ý gì không? Ài, đúng là cách nghề như cách núi, xem không hiểu.” Lãnh Nghệ lắc đầu đặt cuốn sách dày xuống: ” Không biết Vương đại nhân có cao nhiêu gì để gom được lượng lớn quân tư như thế không?”
Mắt Vương Nhân Thiệm liếc nhanh qua tiêu đề cuốn sách, mồm nịnh bợ: “Đại nhân khách khí rồi, đại nhân nhìn xa trông rộng, bác học đa tài còn không nghĩ ra được, ti chức càng vô kế khả thi.”
“Thôi vậy, xem ra không tăng thuế mà lại muốn có được lượng lớn tiền đúng là mộng tưởng không thiết thực.”
“Vâng, vâng.”
Lãnh Nghệ đứng lên, làm động tác đấm đấm vai: “Thôi ta đi đây, còn phải qua Kim Minh Trì xem xét, hoàng tử Triệu Nguyên Tá vừa tới, ta phải giới thiệu tình hình cho hoàng tử biết, việc cần làm còn nhiều lắm.”
“Vâng, đại nhân chăm chỉ cần cù là tấm gương của mọi người.” Vương Nhân Thiệm phun rắm liên tu bất tận:
Lãnh Nghệ xua tay, rời cửa lên kiệu mà đi.
Tất nhiên Lãnh Nghệ không tới Kim Minh Trì mà về nhà dâng tấu lên Hoa Nhị hoàng hậu, nói thẩm hình viện đã thành lập một thời gian, y muốn đi khắp nơi tuần thị. Xem tình thế phát triển thẩm hình viện các nơi.
Hoa Nhị tuy không nỡ để y đi xa, nhưng đành phê duyệt.
Cùng lúc tấu báo lên trên, Lãnh Nghệ cũng tuyển chọn 200 binh sĩ võ công cao cường trong cấm quân đợi lệnh.
Thành Lạc Tuyền muốn cùng đi với Lãnh Nghệ, nhưng giờ Trác Xảo Nương và Thành Lạc Tiệp đều có thai rồi, chuyện trong nhà cần người lo liệu nên không để nàng theo. Về an toàn có đám Vô Mi đạo trưởng và 200 cấm quân là đủ.
Hành trang sửa soạn xong, Lãnh Nghệ quyết định ở nhà ăn tết Trung Thu rồi mới đi.
Trung thu lấy ngắm trăng làm chủ.
Cả nhà bày tiệc ở hậu hoa viên, ăn uống ngắm trăng, Trung Thu là ngày lễ đoàn tụ ấm áp lãng mạn, lão thái gia thích náo nhiệt, lại mời đoàn kịch về biểu diễn. Một năm không có mấy dịp như vậy cả nhà tụ tập đông đủ, chỉ thiếu Tiểu Chu hậu, nàng nói là không khỏe không tham gia.
Trác Xảo Nương không yên tâm, bảo Thảo Tuệ đi xem, lát sau Thảo Tuệ quay về, Lãnh Nghệ để ý thấy mắt nó giống vừa khóc, y không biểu lộ gì, tiếp tục cùng gia gia xem kịch vỗ tay, nói cười vui vẻ.
Đợi hết một vở kịch, Lãnh Nghệ mới cầm một bầu rượu rời đi, cũng không cho ai đi cùng tới thẳng viện tử của Tiểu Chu hậu.
Tới nơi thì bà mụ lại nói là Tiểu Chu hậu tới hậu hoa viên rồi, còn không cho ai đi theo.
Lãnh Nghệ cau mày cũng tới hậu hoa viên.
Ánh trắng rất đẹp, trăng Trung Thu tròn vành vạnh như cái đĩa lớn. Có câu trăng sáng sao thưa, trên trời gần như không có sao, nhìn vầng trăng ở đó một mình giữa không gian bao la tối tăm, có chút cô độc tịch mịch.
Lãnh Nghệ thong thả bước trên con đường nhỏ, hậu hoa viên nhà y rất rộng, nếu không có mục tiêu thì nhất thời chẳng thể tìm thấy người. Vì vậy y cứ đi không mục đích, qua cánh rừng trúc nhỏ, qua ao nước, giả sơn, đi qua một hành lang có mai che, mới nhìn thấy cuối hành lang một bóng người ngồi dựa vào lan can chòi nghỉ, nhìn trời cao tới xuất thần.
Ánh trăng chiếu liên thân thể yểu điệu cô đơn, ngồi không nhúc nhích dựa vào cột, cứ như bức tượng.
Lãnh Nghệ tới gần mà Tiểu Chu hậu không nhận ra, đầu nàng hơi nghiêng nghiêng, đôi mắt trống rỗng chứa nỗi buồn vô tận làm người ta thắt lòng.
Tiểu Chu hậu đột nhiên nhận ra có bóng người, giật mình hỏi: “Ai?”
“Ta!” Lãnh Nghệ nhẹ giọng nói: ” Sao lại ngồi đây một mình?”
“Nghệ ca ca, muội, muội đi loanh quanh rồi tới đây.” Tiểu Chu hậu có chút lúng túng:
“Sao huynh lại tới đây?”
Lãnh Nghệ cũng ngồi xuống lan can: “Nghe hát không vào, cũng muốn tới hậu hoa viên uống rượu, uống chút không?”
Tiểu Chu hậu nhìn Lãnh Nghệ, đột nhiên đưa tay nhận lấy bầu rượu, kề môi ngửa cổ tu ừng ực, Lãnh Nghệ rối rít giữ tay nàng: “Mặc dù tên muội là Nữ Anh, là nữ trung anh hùng, cũng không nên uống rượu thế chứ! Chỉ có một bầu thôi, để ta uống với.”
“Muội muốn uống, đưa muội.” Tiểu Chu hậu vì uống quá gấp mà ho liên hồi, vẫn tỏ ra ương bướng:
Lãnh Nghệ thở dài: “Chỉ được uống một ngụm thôi, không được uống quá nhanh.”
Tiểu Chu hậu gật đầu.
Lãnh Nghệ đưa bầu rượu cho nàng, ai dè chuyện giống hệt vừa rồi lại tái diễn, Tiểu Chu hậu ngửa cổ tu ừng ực, y vội cướp lại, lắc lắc, chỉ còn một nửa.
Tiểu Chu hậu không còn rượu để uống, tiếp tục dựa vào cột ngắm trăng, không nói không rằng.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |