Lãnh Nghệ khẽ gật đầu: “Giang sơn Đại Tống sau này còn cần dựa vào tướng quân nhiều mà.”
Thạch Thủ Tín chắp tay: “Mạt tướng nghe thống lĩnh chỉ huy.”
Câu này tương đương một lời hứa trung thành, Lãnh Nghệ không lộ ra điều gì: “Chuyện đã xong rồi, tướng quân về nghỉ ngơi đi.”
Thạch Thủ Tín do dự chốc lát nói: “Thống lĩnh, lần này quan gia e là vô cùng nguy hiểm.”
Lãnh Nghệ xua tay, ý bảo ông ta đừng nói, hạ thấp giọng: “Tướng quân lo cho quan gia, ta biết, nhưng nhìn bộ dạng vương gia như thế, còn thay đổi được gì sao? Bây giờ cương lên chỉ gây nội loạn, hại tới quan gia.”
Thạch Thủ Tín nhụt chí gật đầu.
Vì vụ án Thạch Thủ Tín chưa kết thúc, cho nên Lãnh Nghệ đưa ông ta về đại lao.
Trên đường về, Lãnh Nghệ thấy Dương Nghiệp không nói gì cả, cứ lặng lẽ theo sau, bảo: “Dương tướng quân, tới nhà ta nói chuyện đi.”
Dương Nghiệp gật đầu, không hỏi nhiều, theo y tới Lãnh phủ.
Lãnh Nghệ dẫn Dương Nghiệp tới thẳng thư phòng nội trạch, Trác Xảo Nương tự biết ý không cho ai tới quấy nhiễu.
Trong thư phòng, Lãnh Nghệ tự mình pha trà mời khách: “Dương tướng quân thấy chuyện hôm nay thế nào?”
Dương Nghiệp ngồi thẳng như cán thương: “Lãnh thống lĩnh muốn nghe lời thật sao?”
“Đúng.”
“Lãnh thống lĩnh yên tâm, không cần biết xảy ra chuyện gì, Dương gia nghe theo sự chỉ huy của ngài.”
Lãnh Nghệ đặt ấm trà xuống, trịnh trọng chắp tay: “Được Dương lão lệnh công hậu ái, Lãnh mỗ nguyện cùng Dương gia chung vinh nhục.”
Hai người đứng dậy vỗ tay liền ba lần, coi như ước thề, sau đó nhìn nhau ngồi xuống, lúc này quan hệ đôi bên coi như đã khác rồi.
Dương Nghiệp hơi ngả người tới, giọng thật nhỏ: “Mạt tướng cho rằng chuyện thống lĩnh muốn làm nguy hiểm quá lớn, đao mượn rất tốt, nhưng chưa hẳn đã tất thắng.”
“Tại hạ phục rồi.” Lãnh Nghệ tủm tỉm cười, không phủ nhận, điều y muốn làm là gì? Đương nhiên là mượn đao giết người, y nhìn ra Triệu Nguyên Tá mưu phản mà không nói, vẫn để hắn cầm quân đi, tất nhiên mong hắn đạt thành kỳ vọng của mình:
“Nhưng mà điều này qua mặt được đứa con nít như Triệu Nguyên Tá, đám Sở Chiêu Phụ khó mà không nhìn ra, nếu để chính chủ biết, nước cờ này rất nguy hiểm.”
“Lão lệnh công nếu thấy ta làm chưa đủ tốt, vậy phải bù đắp thế nào?”
Dương Nghiệp thở dài: “Không phải là chưa đủ tốt, mà là chỉ có thể làm thế, đại nhân không đủ thời gian chuẩn bị. Giờ khiếm khuyết nhất là người tuyệt đối trung thành với ngài, mạt tướng ở quân doanh quan sát, uy vọng của thống lĩnh với binh sĩ rất cao. Nhưng mới chỉ dừng ở mức cảm kích, chưa phải kính phục, muốn đạt được điều này, chỉ có chiến tích trên chiến trường.”
“Ý lão lệnh công muốn ta lãnh quân đánh với Liêu?”
“Mạt tướng tiếp xúc với nước Liêu cả đời, bọn họ chinh chiến nhiều năm, có một loạt tướng lĩnh kiệt xuất, không đơn giản như quan gia nghĩ đâu. Nói thật mạt tướng nghĩ, kế dụ địch này của quan gia không dùng được.”
Lãnh Nghệ hứng thú hơn rồi: “Mong được nghe kỹ hơn.”
“Mưu kế này nói thẳng ra là quá đơn giản, nhìn một cái là thấu, dẫn 20 vạn sương quân đi dụ đích là sai lầm, muốn dụ địch phải dùng 20 vạn cấm quân, bày ra vẻ muốn quyết chiến mới dụ tinh nhuệ địch ra được. Rồi ít nhất trải qua một cuộc ác chiến mới lui dụ địch truy kích. Bây giờ quan gia dẫn 20 vạn sương quân đánh tới U Châu, đâu phải là dụ địch mà là bị địch dụ đó.”
“Nếu là lão lệnh công sẽ đối phó ra sao?”
“Thọc sườn Trác Châu, chặn đường lui, diệt toàn bộ.” Dương Nghiệp nói ngắn gọn dứt khoát:
“Ta nghĩ quan gia phải chú ý tới điểm ấy.”
“Quan gia ắt biết, nhưng quan gia sai rồi, ý đồ của quan gia hẳn là đánh tới thành U Châu, khi địch bọc hậu ở Trác Châu mới quay lại phá vây. Sau đó dụ địch vào sâu Đại Tống. Nếu bị ngăn cản thì cấm quân ở Dịch Châu lên tiếp ứng. Đánh địch từ hai mặt. Kế hoạch nhìn trên giấy rất hoàn mỹ, nhưng vấn đề ở sương quân, sức chiến đấu lẫn tính cơ động quá kém. Nếu chẳng phải quốc chủ Bắc Hán quá nhát gan, nhiều lần hạ chỉ ép ta giữ kinh thành, ta nắm chắc có thể dùng hai vạn tinh nhuệ, ngăn cản, thậm chí đánh tan 20 vạn quân của quan gia, nói gì tới quân Liêu thiện chiến.”
Ở loại chuyện này, Lãnh Nghệ chỉ có thể thành tâm ngồi lắng nghe mà thôi.
“Vấn đề thứ hai là ở tiếp ứng, nếu do đại tướng như Thạch Thủ Tín suất lĩnh, có khả năng phá vây cứu quan gia ra. Còn về phần Tào Bân, ông ta chỉ có thể đánh trận khi có ưu thế áp đảo, còn với trận khổ chiến thì không ăn thua. Nhìn từ trận đánh trước kia của ông ta có thể thấy dũng mãnh hơn người, mưu trí không đủ. Khó mà có thể cứu được quan gia trong hiểm cảnh. Bây giờ lại có thêm tên nhãi ranh Triệu Nguyên Tá thích chơi trò khôn vặt, đối diện với Da Luật Hưu Ca, chỉ e Đại Tống mất cả 10 vạn quân này.”
“Vậy theo lão lệnh công, bước tiếp theo ta nên làm sao?”
“Mạt tướng đã nói rồi, phải nhanh chóng nắm lấy toàn bộ cấm quân, lĩnh quân suất chiến, đánh thắng vài trận, kiến lập quân uy.” Dương Nghiệp chắp tay dứt khoát nói:
“Rất tốt, trước kia ta chưa thay đổi tướng lĩnh trung cao tầng, không phải vì sợ, chủ yếu vì ta không nhìn ra được ai là người có bản lĩnh thực sự. Giờ lão lệnh công và hổ lang, công việc này giao cho lão lệnh công.”
“Mạt tướng tuân lệnh, nhất định lựa chọn ra tướng lĩnh cầm quân tốt nhất.”
Lãnh Nghệ buông tiếng thở dài: “Về phần lãnh binh xuất chiến, không phải ta chưa nghĩ tới. Chỉ là năng lực có hạn, mục tiêu này khó thực hiện.”
Dương Nghiệp mỉm cười: “Thân là chủ soái, quan trọng nhất là quyết sách, chỉ cần có quyết sách đúng, điều phối các quân, trong tay lại có đại tướng cầm quân đắc lực, không phải là không thể. Thống lĩnh biết mình biết người, ấy đã là có tố chất quan trọng của chủ soái rồi.”
“Được, ta tin lão lệnh công.” Lãnh Nghệ rót trà mời:
Dương Nghiệp vuốt râu hài lòng: “Có điều chuyện này để cuối cùng, chuyện cấp bách hiện nay là nắm lấy cấm quân, đợi chuyện phía quan gia rõ ràng rồi, sẽ có cơ hội cho thống lĩnh xuất quân, đó là thời cơ lập uy tốt nhất.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |