“Ai xa luân chiến, người bên ta ngã ngựa là thua rồi, các ngươi lại còn bắt, mau thả ra.”
“Ngươi điên à, hai quân giao chiến, đâu phải là tỉ võ, ngươi giết người bên ta, chẳng lẽ bọn ta phải nương tay?”
Tướng Liêu thấy Dương Duyên Chiêu đã chạy đủ xa, đuổi không kịp nữa, cầm trường đao chĩa tới: “Ngươi là ai, báo danh đi, đao ta không giết quỷ vô danh.”
Quách Tiến cười vang: “Ta là Quách Tiến vừa đánh các ngươi tháo chạy khỏi Dịch Châu, ngươi là ai?”
“Da Luật Sa, chịu chết đi.” Da Luật Sa nói xong thì người cũng tới nơi, chém một đao sấm sét:
Hai người này không ngờ là kỳ phùng địch thủ, đao qua thương tới, đánh hơn trăm hiệp vẫn bất phân thắng bại. Hai bên đánh rách trống mà chưa có kết quả.
Lúc này trong quân Liêu tiếng chiêng la xuất hiện, đó là báo hiệu thu quân, Da Luật Sa đang đánh hăng máu, không muốn về, nhưng quân lệnh không thể cãi, đành ghìm cương ngựa hô: “Tiểu tử, coi như ngươi may mắn, lần sau ngươi không tốt số vậy đâu.”
Nói rồi cầm đao về trận.
Phía Tống cũng gọi Quách Tiến về.
Hai tướng về trận, tiếp đó một viên quan cầm lệnh kỳ từ bên trận Liêu xuất hiện, vẫy lệnh kỳ liên hồi, một hàng binh sĩ nước Liêu mấy chục người đi lên, đồng thanh hô to: “Đại Liêu thống soái Hàn Khuông Tự khiêu chiến Tống quân nguyên soái Lãnh Nghệ, kẻ sợ chết chớ ra.”
Tiếng hô rất lớn, vang vọng hai quân, nhất thời phía Liêu ầm ầm hô vang: “Sợ chết chớ ra, sợ chết chớ ra!”
Tiếng hồ làm quân Tống nhìn cả về phía có cờ soái.
Quách Tiến phẫn nộ: “Nguyên soái bọn ta là văn thần, không phải võ tướng, các ngươi biết xấu hổ không?”
Một thớt bạch mã từ trận Liêu thong thả đi ra, trên ngựa là ông già râu tóc hoa râm, người đó xuống ngựa, rút kiếm từ bên yên ngựa, đứng giữa hai trận hô vang: “Ta là thống soái quân Liêu, Yến vương Hàn Khuông Tự, ta là văn thần, Lãnh Nghệ, ngươi cũng là văn thần, không tới mức sợ chết đến thế chứ?”
Ở khoảng đất trống hai trận, một ông già tuổi ngoài năm mươi, đơn thương độc mã chĩa kiếm về phía trận địa địch khiêu chiến.
Quân Liêu phía bên kia đồng thanh hô: “Thống soái quân Tống là kẻ nhát gan, kẻ nhát gan.”
Hô một đợt là cười rộ lên một lần.
Phía Tống tức lắm, chửi lại, nhưng không có tổ chức, nên tiếng chửi bị nhấn chìm.
Người khác không có tư cách ứng chiến, Dương Nghiệp lấy mũ trụ: “Để mạt tướng ra gặp lão.”
Lãnh Nghệ giữ lại: “Người ta chỉ đích danh ta, đòi ta quyết đấu, làm sao ta né tránh cho được? Hàn Khuông Tự chỉ là một văn thần, nghe nói còn là thần y. Không biết ông ta làm sao chắc thắng như vậy? Có điều dù ông ta có âm mưu gì, ta cũng phải đi gặp, nếu không sau này làm sao cầm quân được nữa?”
“Nhưng quá nguy hiểm.”
“Nguy hiểm à? Hai quân giao chiến, nơi nào bình an được chứ? Tướng sĩ vào sinh ra tử, ta có lý do gì để ở sau hưởng thái bình.”
Bạch Hồng đứng sau làm hộ vệ nói: “Dương tướng quân yên tâm, quan nhân nhà ta không sao đâu.”
Triệu Hoằng Tú cũng nói: “Có ta ở đây, không sao hết.”
Dương Nghiệp hết cách, chỉ đành dặn dò cung nỏ thù cẩn thận, lưu ý cục diện, phát hiện chuyện bất thường, phóng tên giải cứu.
Lãnh Nghệ giục ngựa rời trận.
Thấy nguyên soái nghênh chiến, quân Tống tức thì tinh thần bội phần, tiếng chửi áp đảo đối phương.
Lãnh Nghệ cũng đi được một đoạn thì xuống ngựa, rút đơn đao, cầm tùy tiện ở tay, tới giữa trận nơi Hàn Khuông Tự đợi sẵn, cắm đao xuống đất: “Ta chính là Lãnh Nghệ, ngươi là một văn thần mà học người ta quyết đấu gì chứ?”
“Giết người đền mạng, Da Luật Tả Chẩn là huynh đệ kết bái của ta, ta muốn vì hắn báo thù rửa hận, hôm nay ngươi phải chết.”
“Hai quân chiến đấu, sinh tử là chuyện thường mà cũng đòi báo thù, thật vớ vẩn, chẳng muốn nhiều lời với ngươi, nói đi, đánh thế nào?”
Hàn Khuông Tự mỉm cười: “Chúng ta là người đọc sách, tất nhiên không thể đao thương chém giết như võ tướng, chúng ta văn nhã hơn. Ngươi đấm ta một quyền, ta đấm ngươi một quyền, tới khi ngã xuống mới thôi, thế nào?”
“Được, ngươi trước hay ta trước?”
“Tuổi ta cao hơn ngươi rất nhiều, lại là ta đề nghị, đương nhiên là ta trước, không phải ngươi sợ chứ?”
Lãnh Nghệ nhìn ông ta với ánh mắt đáng thương: “Đừng khích tướng, ta nhường ngươi trước đó.”
“Được, vậy ngươi chú ý nhé, ta tuy tuổi cao nhưng xương cứng lắm.”
Hàn Khuông Tự hoạt động cổ tay, tay trái vươn ra, ước chừng trước ngực Lãnh Nghệ, sau đó thu lại, hét lớn tay phải đấm giữa ngực y.
Đúng lúc nắm đấm ông ta sắp chạm vào ngực Lãnh Nghệ thì đột nhiên ánh sáng lạnh lóe lên, từ trong ống tay áo ông ta bắn ra mũi dao, phập đâm vào chiến bào của Lãnh Nghệ.
Rồi rắc, mũi nhọn đứt đoạn.
Hàn Khuông Tự thất kinh: “Không thể nào, chùy thủ của ta chém sắt như bùn, không thứ khải giáp nào cản nổi, ngươi, ngươi…”
Lãnh Nghệ không bất ngờ cũng chẳng nổi giận, chỉ mỉm cười: “Tớt lượt ta nhé.”
Hàn Khuông Tự vốn định dụng mũi dao bí mật này đâm chết Lãnh Nghệ, ai ngờ kết quả thế này, ông ta thực sự không có võ công, biết tình thế không ổn, vung ra nắm phấn độc rồi xoay người bỏ chạy.
Phấn độc mù mịt nhưng không ai thấy Lãnh Nghệ đâu.
Hàn Khuông Tự chạy được vài bước chân bị vấp ngã, ông ta bò dậy, nhưng người ta dẫm lên lưng, mỗi mũi đao lạnh ngắt chĩa vào cổ.
Bên tai truyền tới giọng Lãnh Nghệ: “Ngươi giảo hoạt lắm, đáng tiếc gặp phải ta, theo ta về thôi.”
Nói rồi ném đao, bẻ hai tay ông ta ra sau, tay kẹp họng nâng lên, không cho ông ta nuốt thuốc độc.
“Bỏ vương gia của ta ra.” Trong trận Liêu phóng ra bóng người nhanh như điện xẹt, đồng thời phóng liền mấy mũi ám khí về phía lưng Lãnh Nghệ:
Lãnh Nghệ không thèm né tránh, y đã thấy Triệu Hoằng Tú và Bạch Hồng ở phía đối diện cũng phóng ám khí tới, tiếng va chạm leng keng không dứt, toàn bộ ám khí bay tới bị ném rơi.
Tiếp ngay đó là tiếng quát lớn trên không”định chạy đâu?”, Rồi kình phong ập tới! Nhưng Triệu Hoằng Tú và Bạch Hồng đã lướt qua đầu Lãnh Nghệ nghênh đón, Lãnh Nghệ biết bản lĩnh hai cha con họ, cứ ung dung xách Hàn Khuông Tự đi.
Nửa đường đã có vô số hộ vệ chiến tướng tiếp ứng, một số vây quanh Lãnh Nghệ đưa y trở về, một số ở lại chặn đường tướng Liêu xông lên.
Mắt thấy Lãnh Nghệ bắt sống Yến vương Hàn Khuông Tự, quân Tống reo hò nối tiếp như thủy triều, sĩ khí tăng vọt.
Lãnh Nghệ vừa về trận, một binh sĩ mặt đen xì hô lên: “Đại soái cẩn thận, đừng để ông ta cắn thuốc độc giấu ở răng tự sát.”
Nói rồi binh sĩ đó tự xé chiến bào nhét vào miệng Hàn Khuông Tự. Lãnh Nghệ tán thưởng sự cơ trí của người này: “Làm tốt lắm, tên ngươi là gì?”
“Bẩm đại soái, tiểu nhân Doãn Kế Luân, là đô đầu do đại soái đề bạt.”
“Rất thông minh, làm cho tốt.”
“Đa tạ đại soái khen ngợi.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Truyện đã hoàn thành |
Ngày cập nhật | 23/12/2024 05:55 (GMT+7) |