Trác Xảo Nương cười gượng, nàng không quen nói dối, nên cúi gằm mặt xuống: “Trước kia ta vào núi một mình lấy củi, thi thoảng về muộn vẫn có thể đi trong đêm mà về, ngoài đồng hoang chẳng sao, vậy mà trong thành lại gặp mấy con chó hoang…”
Lãnh Nghệ giờ mới hiểu, té ra cô vợ nhỏ của mình chẳng hề ngốc chút nào, thậm chí nàng còn rất thông minh, chẳng qua cuộc sống ở nội trạch cơm nước may vá không cho nàng cơ hội thôi thể hiện mà thôi, thầm thở phào lẫn tán thưởng: “Nàng còn nói thế được, nhìn nàng này, không bị chó cắn chứ? A, tay nàng chảy máu rồi, chó cắn nàng rồi à?”
Trác Xảo Nương vội giấu tay sau người: “Không sao, thiếp tránh mấy con chó bị ngã, xước da một chút. Không sao cả.”
Lãnh Nghệ quay sang bảo Vũ bộ đầu: “Trời sắp sáng rồi, ta không ngủ cái giường của ngươi nữa, vừa bẩn lại vừa lắm rận, thế mà ngươi cũng ngủ được, trả cho ngươi đấy.”
Vũ bộ đầu xấu hổ, nách vẫn còn ôm cái rương: “Đại lão gia, thứ này…”
“Đặt trên bàn là được, ngươi đi bảo tiểu nhị chuẩn bị ít nước nóng cho phu nhân của ta rửa ráy.” Lãnh Nghệ sai bảo:
“Vâng!” Vũ bộ đầu đặt rương xuống bàn, dùng người che tầm nhìn Đổng sư gia, mở hé rương, để Lãnh Nghệ thấy vàng còn nguyên, rồi mới ra ngoài:
Đổng sư gia được Lãnh Nghệ khuyên về phong nghỉ ngơi, nhìn vẻ tiều tùy hốc hác của ông là biết, từ ngày tiền thuế bị mất, áp lực tình thần của ông rất lớn, không ngủ được.
Lãnh Nghệ đóng cửa phòng lại, vẫn giả vờ không biết gì: “Đổng sư giá nói trên đường có mấy người đón nàng đi, còn gửi cho ta một bức thứ. Ta xem thư nói đồng hương của nàng mời tới nhà chơi mấy ngày rồi về. Ta đang lấy làm lạ, sao không về nói một tiếng rồi đi hẵng đi, còn định trời sáng tới nha môn, nhờ họ nghe ngóng tin tức cơ. Thế rồi nàng trở về, lại còn thế này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
Trong phòng đã không còn ai nữa, Trác Xảo Nương nhào vào lòng, cố gắng áp ức tiếng khóc, giọng vẫn nghèn nghẹn thi thoảng nấc lên: “Quan nhân, thiếp, thiếp bị người ta bắt cóc.”
Lãnh Nghệ chỉ có thể đóng kịch tới cùng, một thư sinh yếu nhược thời khắc này phải phản ứng ra sao, tất nhiên là kinh hoàng, run giọng hỏi: “Bắt cóc à? Sao lại có chuyện đó? Kẻ nào to gan như vậy chứ?”
“Thiếp cũng không biết làm sao, thiếp và Đổng sư gia trên đường đi mua món ăn cho chàng, bị mấy nữ nhân chặn đường, đưa thiếp lên một cái xe ngựa, sau đó trói thiếp lại, nhét giẻ vào mồm. Bọn chúng rời thành đi tới căn miếu thổ địa dưới núi, một phụ nhân béo và một phụ nhân xinh đẹp không ngừng hỏi thiếp đồ ở đâu.”
Đây là điểm quan trọng, Lãnh Nghệ hỏi: “Bọn chúng hỏi cái gì?”
“Thiếp cũng không biết, chúng cứ hỏi đồ ở đâu, còn nói thiếp đừng giả vờ, nếu không giao ra chúng sẽ giết, giết chết chúng ta… Hu hu hu…” Trác Xảo Nương nói tới đó thì ngừng, nàng không kể chuyện đám người đó dùng ngân trâm tra tấn mình, không muốn trượng phu thêm lo, nhưng bản thân không kìm được sợ hãi, ôm lấy y khóc nức nở. Lúc chỉ có một mình, nàng rất kiên cường, nhưng giờ đây ở bên trượng phu rồi, nàng trở thành nữ tử yếu đuối.
Lãnh Nghệ chẳng cố kỵ nữa, lần này y ôm nàng vào lòng, ôm thật chặt, muốn lấy thân thể làm điểm tựa cho nàng, vuốt ve mái tóc rồi bời của nàng: “Đám nữ tặc độc ác, rốt cuộc chúng là ai, giữa ban ngày ban mặt dám bắt cóc dân nữ… À không, bắt cóc quan quyến, không coi vương pháp ra gì nữa à… Thế rồi sau đó?”
Trác Xảo Nương mũi sụt sịt: “Về sau hình như kẻ thù của chúng tới, giết từng người một, phụ nhân xinh đẹp xách thiếp lên núi, khi sắp tới đỉnh núi, cô ta bỏ thiếp xuống! Không biết vì sao, đầu cô ta nổ tung rồi chết, thiếp vội lắn người tới bên một tảng đá, dùng đá cứa đứt dây thừng chạy về nhà… Hu hu hu…”
Lãnh Nghệ thở phào: “Đúng là người lương thiện có trời giúp, người cứu nàng là ai thế?”
Trác Xảo Nương lắc đầu: “Thiếp không biết, người đó không lộ diện, chỉ lặng lẽ giết hết kẻ xấu kia rồi bỏ đi mà thôi.”
“Ừm, quả là một hiệp sĩ nhân nghĩa, sau này nếu có cơ hội gặp lại, chúng ta phải báo đáp tử tế, tiếc rằng không biết là ai… Đám nữ tắc đó có lẽ là muốn dùng nàng đổi lấy tiền thuế nhỉ? Trong thư chúng gửi cho ta không thấy nói.”
“Chắc là không phải, chúng cứ liên tục hỏi thiếp thứ đó ở đâu, chắc là món đồ nào đó.”
Lãnh Nghệ nghi hoặc: “Thứ gì chứ, bọn chúng không nói thì làm sao ta biết chúng muốn thứ gì? Bất kể là thứ gì, đều không so được với Xảo Nương của ta, chỉ cần chúng nói, ta sẽ giao cho chúng.”
Trác Xảo Nương nghe mà lòng ngọt lịm, quên cả đau, quên cả lạnh, như con mèo nhỏ, rúc vào lòng y, lấy đầu cọ cọ làm nũng.
Lãnh Nghệ yêu thương ôm nàng chặt hơn nữa, Trác Xảo Nương chạy một quãng đường xa, ra mồ hôi rất nhiều, mùi đó bay vào mũi y, một mùi hương mùi hương thoang thoảng của thiếu nữ, rất dễ ngửi, rất khêu gợi khiến người y râm ran. Tay bất giác đưa tay vuốt ve gò má giá lạnh, vòng qua cái cằm nhỏ, khuôn mặt non nơt lem nhem nước mắt dính vài sợ tóc, như con mèo mướp, làm người ta vừa yêu vừa thương. Gương mặt đó ở rất gần, cách môi trắng bệch kia dần dần có chút hồng nhuận, chỉ cần cúi xuống một chút thôi, y có thể thoải mái hưởng thụ…
Lúc nào mà lại có ý nghĩ đó, Lãnh Nghệ sực tỉnh, cố nén lại dục vọng bất ngờ trào dâng trong lòng, hắng giọng một cái, âm thanh phát ra hơi khàn khàn: “Chúng ta phải nghĩ thật kỹ, rốt cuộc là chúng muốn cái gì, sớm ngày tìm ra đưa cho chúng, có câu không sợ bị trộm, chỉ sợ trộm rình mò.”
Trác Xảo Nương hiển nhiên không nhận ra mình thiếu chút nữa bị sói ăn thịt: “Thiếp cũng nghĩ thế, chúng vì thứ đó mà không ngại bắt cóc quan quyến, nhất định phải là thứ vô cùng quan trọng, hơn nữa e chúng ta người trong giang hồ, không trêu chọc vào được, sớm giao cho chúng thì hơn.”
Lãnh Nghệ chẳng thể đẩy nàng ra, đang vất vả không chế bản thân: “Nhưng chúng không nói rõ thì biết lấy gì mà giao cho chúng, nhà ta không dư dả gì, nhưng đồ cũng không ít.”
Trác Xáo Nương cuộn tròn người trong lòng trượng phu, ấm áp từ thân thể trái tim, nhanh chóng khôi phục trấn định, nghĩ kỹ lời đám người đó tra hỏi lúc dùng trâm đâm nàng, chợt nhớ ra một điều: “Bọn chúng nói, là thứ mà quan nhân lấy được từ người ta ở dịch trạm Âm Sơn.”
Rốt cuộc cũng có manh mối rồi, Lãnh Nghệ hỏi vội: “Dịch trạm Âm Sơn à?”
“Vâng, thiếp bảo với chúng, quan nhân mỗi lần tới Ba Châu công cán, đều sẽ ở dịch trạm Âm Sơn một tối, có tháng đi hai ba lần, gặp gỡ nhiều người, bọn ta sao biết các ngươi muốn cái gì?”
“Đúng, chúng trả lời thế nào?”
“Chúng nói, đừng vờ vịt nữa, không giao sẽ giết thiếp.”
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Tri huyện |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện sex dài tập |
Phân loại | Dâm thư Trung Quốc, Truyện cổ trang |
Tình trạng | Update Phần 110 |
Ngày cập nhật | 04/11/2024 05:55 (GMT+7) |