Cao Hải không nói tiếp việc trên, chuyển đề tài sang việc vợ trước của Lý Đinh Sơn. Hạ Tưởng cũng hiểu được ám chỉ của hắn, chuyện trước coi như đã bàn xong. Dù sao Cao Hải cũng là Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân thành phố, phải giữ mặt mũi cho hắn, không thể để Cao Hải mở miệng khen ngợi chủ ý của mình, sau này Cao Hải sẽ báo cáo với Trần Phong, nói phố Dân Tộc này trở thành một phố kinh doanh đồ điện tử là chủ ý của Cao Hải.
Mọi người biết trong lòng với nhau là được, không cần phải nói ra lời.
Hạ Tưởng gật đầu:
– Bí thư Lý cũng nói qua hôn nhân của ông ta, tôi là cấp dưới lại là bậc con cháu, góp ý về chuyện này thì không tốt. Trưởng ban thư ký Cao là bạn học của Bí thư Lý, ngài cố gắng khuyên nhủ ông ta nhiều hơn.
Cao Hải nghe xong thầm giật mình, hắn không nói trực tiếp chuyện giữa Lý Đinh Sơn và Sử Khiết là chuyện gì mà Hạ Tưởng lại biết. Lý Đinh Sơn luôn luôn kiêng kị bàn về vấn đề hôn nhân bất hạnh của ông ta, không ngờ lại nói cho Hạ Tưởng, có thể thấy ông ta đối với Hạ Tưởng đúng là rất thân thiết, coi như người nhà.
Vô tình hai người nói chuyện với nhau mất mấy giờ, lúc ngẩng đầu lên thì mới thấy mặt trời đã ở giữa đỉnh đầu. Cao Hải đề nghị Hạ Tưởng cùng nhau đi ăn cơm với nhau, Hạ Tưởng vốn không muốn cự tuyệt, cười nói:
– Vừa lúc, tôi cũng định đưa ra đề nghị này với Trưởng ban thư ký Cao.
Cao Hải giả vờ không hài lòng nói:
– Trưởng ban thư ký Cao cái gì mà Trưởng ban thư ký Cao, nghe không tự nhiên, gọi tôi là chú Cao mà khó như vậy à?
– Cháu cũng muốn như vậy, chỉ sợ chú Cao không thích.
Hạ Tưởng cũng nhân tiện gọi luôn.
Cao Hải cười to:
– Ý của cháu nghĩa là chú rất già rồi, cháu phải gọi chú là bác thì mới hợp chứ gì?
So với Lý Đinh Sơn thì Cao Hải lớn hơn một tuổi, gọi ông ta là chú là đúng mực. Hạ Tưởng ngượng ngùng cười:
– Chú Cao đang lúc tráng niên như vậy, sao lại bảo là già? Phía trước còn rất vẻ vang mà.
Cùng nhau nói cười vui vẻ, Cao Hải và Hạ Tưởng đi xuống dưới lầu. Bỗng nhiên, Cao Hải như nhớ tới cái gì, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:
– Cháu vào bằng cách nào? Cảnh vệ không gọi điện thoại cho chú, chẳng lẽ cảnh vệ lại không ngăn cháu lại?
Để vào Ủy ban nhân dân thành phố thì chẳng những phải đăng ký, mà còn phải gọi điện thoại cho người cần gặp, sau khi người được gặp xác nhận và đồng ý thì cảnh vệ mới cho đi vào. Vì thế Cao Hải mới hỏi câu này.
Cao Hải vừa nói tới điều này thì Hạ Tưởng mới nhớ tới không biết Liên Nhược Hạm đang ở chỗ nào, định gọi điện thoại cho cô, nhưng hóa ra hắn lại không có số điện thoại, vì vậy phải thôi, đang định nói ra việc sau khi các cảnh vệ nhìn thấy giấy phép của Liên Nhược Hạm mà cho qua thì bỗng nhiên bên tai nghe được một tiếng phanh xe mạnh, nhìn lại thì vừa lúc chiếc xe Land Rover của Liên Nhược Hạm dừng ở trước mặt hắn và Cao Hải.
– Chú Cao, Liên Nhược Hạm là bạn của cháu ở huyện Bá, cảnh vệ đã kiểm tra giấy chứng nhận của cô ta thì cho cháu thông qua.
Hạ Tưởng gặp Liên Nhược Hạm, thấy cô chẳng những không rời đi mà còn không chút tiếng động tới đây, sợ cô đùa giỡn làm cho Cao Hải khó xử, vì thế nói trước để cho Cao Hải biết mà phòng bị.
Nhìn thấy Liên Nhược Hạm lái xe trong Ủy ban nhân dân thành phố thì quả thật Cao Hải cũng giật mình. Nhưng càng làm cho hắn kinh ngạc chính là trên xe Land Rover có biển số của Bắc Kinh. Hắn là người nhìn xe biết người, biết giá trị của xe, cũng biết các số xe đặc biệt, lại càng biết cảnh vệ của Ủy ban nhân dân thành phố cực kỳ nghiêm khắc, biết giấy chứng nhận nào có thể được thông qua, biết giấy nào không thể.
Nếu là giấy thông hành của tỉnh, ở Ủy ban nhân dân thành phố thì rất dễ dàng được đi vào, nhưng nếu là giấy thông hành của Bắc Kinh, dù sao cũng cách một tầng quyền lực, ít nhất là phải giấy thông hành cấp quốc gia mới sử dụng được ở trụ sở Ủy ban này. Chẳng lẽ cô gái trẻ tuổi xinh đẹp này lại là một nhân vật rất có lai lịch?
Hạ Tưởng không nói rõ, Cao Hải cũng không dám hỏi nhiều, đang do dự là có nên chủ động tiếp đón Liên Nhược Hạm hay không thì Liên Nhược Hạm đã từ trên xe mở cửa bước xuống, rất lễ phép gật gật đầu với Cao Hải:
– Chú Cao, cháu là bạn của Hạ Tưởng, hôm nay không có việc gì nên xem như là làm lái xe cho anh ấy. Vì vậy, bây giờ mọi người định đi đâu thì để cháu chở.
Cao Hải thấy Liên Nhược Hạm chủ động nói như vậy, cũng gật đầu nói:
– Nếu là bạn của Hạ Tưởng, vậy cùng nhau đi ăn trưa luôn.
Liên Nhược Hạm nghe vậy nói hai tiếng “Vâng ạ!”, lại còn mở cửa xe cho Cao Hải, làm cho Hạ Tưởng kinh ngạc trợn mắt há hốc mồm, lúc nào thì Liên Nhược Hạm trở nên tinh tế đến như vậy, cách biểu hiện thì thôi rồi, đúng là thay đổi giống như một người khác vậy.
Liên Nhược Hạm không để ý đến sự kinh ngạc của Hạ Tưởng, cô nói:
– Hạ Tưởng, anh lái xe đi.
Cao Hải có lẽ là người nhớ ân tình cũ. Đoàn người đi tới Sở Phong Lâu, nhận được điện thoại của Cao Hải lúc trên đường đi gọi tới, nghe nói là Cao Hải cùng Hạ Tưởng ăn cơm, Sở Tử Cao cao hứng đến mức độ quên hết tất cả, vội vàng trốn cuộc gặp xã giao với một Phó Chủ tịch quận, hò hét đầu bếp toàn lực chuẩn bị bữa trưa, thu dọn lại phòng Kim Hưởng Viên sang trọng nhất của nhà hàng, ai đặt phòng này cũng phải hủy bỏ, chuẩn bị các món ăn độc đáo nhất để đảm bảo cho những người khách này của hắn được vừa lòng.
Thu xếp chu đáo xong, Sở Tử Cao lại quay sang chỉnh trang lại bản thân mình, đầu xịt keo, tuy rằng thời tiết rất nóng nhưng hắn cũng đeo cà vạt, mất công rất lâu mới chọn được trang phục, rồi mới đi xuống dưới lầu để nghênh đón khách quý.
Sở Tử Cao đang định mở chi nhánh thứ ba của Sở Phong Lâu, tiền thì đã chuẩn bị đủ, nhưng điều hắn không tự tin trong lòng chính là lựa chọn địa điểm nào? Chi nhánh đầu tiên từ lúc khai trương đến nay, tuy rằng nói là cũng kinh doanh được, nhưng so với nhà hàng chính thì kém hơn rất nhiều, lợi nhuận thu được so với nhà hàng chính thì cũng chỉ mới bằng một phần ba. Các nhà hàng ăn uống đều là có món lãi kếch sù, nhưng chi phí để khai trương mở nhà hàng cũng rất lớn, nhất là khoản trang hoàng phải xa hoa, chỉ có trang hoàng ở trình độ đẳng cấp thì mới đề cao được sự quý phái của nhà hàng. Thứ hai là tiền lương trả cho đầu bếp phải cao, phải lôi kéo được các đầu bếp có tài năng để nấu các món ăn, một nhà hàng phải có hai đến ba đầu bếp tài năng để đảm bảo các khẩu vị không thay đổi, có tài năng để lại các nét độc đáo trong khẩu vị đồ ăn của nhà hàng.
Cho nên, chi nhánh đầu tiên của hắn có lợi nhuận thu được thấp hơn mong muốn, trên cơ bản mới chỉ thu được tiền vốn. Hắn nghiên cứu mới thấy nguyên nhân ở cái địa điểm, vì thế hắn phải nghiên cứu kỹ điều này. Một là hắn phải nắm được các phương hướng lớn trong quy hoạch của thành phố Yến qua Chánh văn phòng Ủy ban nhân dân thành phố, hai là người mà trên lĩnh vực thiết kế rất tuyệt vời, có thể được Thị trưởng khen không dứt, mà lại còn rất trẻ tuổi. Hai người này đều là các phúc tinh cho hắn. Vì thế, hắn phải nịnh bợ thật tốt các vị thần tài này, nên trong lòng hắn không thể không khẩn trương được.
Sở Tử Cao ăn mặc chỉnh tề, vẻ mặt hưng phấn đứng ở cửa, điều này rất hấp dẫn ánh mắt của những vị khách của nhà hàng này, ai cũng không nghĩ người đàn ông gầy gầy này, trên mặt thì đang đổ mồ hôi kia lại là ông chủ của nhà hàng Sở Phong Lâu nổi tiếng, tất cả đều nghĩ là một người nào đó đang lăn lộn làm việc, đang đứng ở cửa để nghênh đón ông chủ của mình.
Đến lúc một chiếc xe Land Rover lực lưỡng đến bên người Sở Tử Cao thì hắn mới tỉnh lại được, trong lòng lại giật mình, sao lại là cô gái này? Cô gái này có tính tình cổ quái, sao lại đến đây nữa? Hắn vẫn nghĩ Cao Hải nếu đến ăn cơm thì chắc chắn sẽ sử dụng xe Audi của Ủy ban nhân dân thành phố, không nghĩ Cao Hải lại ngồi trên xe Liên Nhược Hạm. Đối với Liên Nhược Hạm, tâm lý sợ hãi của hắn làm hắn không khỏi phải rùng mình.
Sở Tử Cao nhanh chóng chạy tới, định mở cửa cho Cao Hải, không nghĩ động tác của Hạ Tưởng còn nhanh hơn. Sau khi dừng xe, Hạ Tưởng bước xuống, tiếp đến mở cửa xe cho Cao Hải. Cao Hải từ bên trong cười ha hả xuống xe, nhìn Hạ Tưởng gật gật đầu:
– Tiểu Hạ, không được khách khí với chú Cao như vậy, mở cửa xe như thế này chỉ là việc nhỏ, cháu vốn biết rõ mà còn làm vậy, có phải để chú Cao trở thành quan liêu không? Nếu sau này cháu còn như vậy, chú sẽ giận, đừng làm chú thấy mất tự nhiên, cảm thấy không bằng Đinh Sơn.
Hạ Tưởng biết những lời này của Cao Hải không mấy phần thật, cũng làm bộ dáng để Sở Tử Cao nhìn thấy, hắn cười nói:
– Cháu đã gọi chú là chú Cao, chẳng lẽ mở cửa xe cho chú một chút mà lại không đúng? Chú Cao lấy mình so sánh với Bí thư Lý, lúc trở về cháu sẽ nói với Bí thư Lý, nói rằng chú ở sau lưng ông ấy nói bậy.
– Ha, ha…
Cao Hải cất tiếng cười to,.
– Bây giờ thì Đinh Sơn rất tín nhiệm cháu, không được, chú phải gọi điện thoại để giải thích trước một chút, nếu không làm cho Đinh Sơn hiểu lầm chú, làm cho chú oan khuất.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 1 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/07/2017 23:38 (GMT+7) |