Truyện sex ở trang web truyensex.moe tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.cc là trang web dự phòng của website truyensex.moe, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensex.moe tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện nonSEX » Quan Trường – Quyển 1 » Phần 29

Quan Trường - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensex.moe, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 29

Không khí vốn vui vẻ nhưng vì Văn Dương đến nên trở nên tinh tế. Vẻ mặt Văn Dương có chút xấu hổ, ánh mắt ác độc nhìn Hạ Tưởng rồi lộ vẻ tươi cười nói với Lý Đinh Sơn:
– Giám đốc Lý, tôi đã suy nghĩ kỹ và quyết định tiếp nhận công ty. Cảm ơn lãnh đạo tòa soạn báo và Giám đốc Lý tin tưởng, tôi nhất định sẽ không phụ tin tưởng của lãnh đạo, dùng hết năng lực của mình để phát triển công ty.
Văn Dương không ngồi, nói xong liền đi xuống tầng.

Lý Đinh Sơn lấy ra một tập tài liệu trong ngăn đưa cho Hạ Tưởng:
– Quyết định về đất đã có, nếu Văn Dương nhận trách nhiệm thì cũng phải cho hắn một món quà. Tiểu Hạ, cậu đưa quyết định này cho Văn Dương.

Hạ Tưởng không hứng thú với chuyện làm việc tốt, cũng không cho rằng cần cải thiện quan hệ với Văn Dương. Chẳng qua nếu Lý Đinh Sơn bố trí như vậy, hắn cũng không tiện nói gì.

Khi Hạ Tưởng xuống lầu, Lý Đinh Sơn đột nhiên nói một câu:
– Tối cùng đi ăn với Cao Hải, anh ta sau đây sẽ thành trưởng.

Phó trưởng ban thư ký ủy ban nhân dân thành phố Cao Hải? Trong suy nghĩ của Hạ Tưởng thì không có tin tức liên quan đến Cao Hải. Không biết y suy sụp hay là ngã xuống. Dù sao trong các lãnh đạo xuất hiện trên Tv của tỉnh Yến, Thành phố Yến cũng không có người này.

Lý Đinh Sơn nhìn Hạ Tưởng xuống tầng, trong lòng các suy nghĩ ngổn ngang.

Hạ Tưởng chững chạc, nhiều kinh nghiệm. Tuy còn trẻ nhưng làm việc chín chắn, một lòng hoạt động vì mình, lại không mất vẻ kính cẩn và cẩn thận, khiến mình đúng là không tìm ra được sơ hở. Muốn thực sự tìm ra khuyết điểm của Hạ Tưởng thì chỉ một điều mà Lý Đinh Sơn thấy không đúng, đó là năng lực ứng biến và cư xử của Hạ Tưởng quá lão luyện giống như một ông lão lăn lộn nhiều năm ở quan trường. Đâu có giống một thanh niên mới hơn 20 tuổi bồng bột cơ chứ?

Chẳng qua khuyết điểm này cũng có thể coi là ưu điểm. Người tiến vào quan trường thì đó lại là ưu thế. Lý Đinh Sơn thậm chí còn có chút may mắn có Hạ Tưởng đi theo bên mình. Chẳng những kịp thời phát hiện việc Lý Khai Lâm giấu diếm, bảo y thoát ra khỏi công ty trong vũng lầy, còn có thể đưa ra ý tưởng rời khỏi tỉnh thành đến huyện xa xôi nhận chức, tránh khỏi Cao Thành Tùng. Trí tuệ chính trị sắc bén mà thành thục này sao có thể chạy ra từ miệng thanh niên 23 tuổi?
Ngay cả Tống Triêu Độ nghe xong ý này cũng khen ngợi, cho rằng biện pháp này khả thi, bây giờ là lúc rất quan trọng, lui một bước hợp lý là thể hiện sự thành thục trong chính trị. Tống Triêu Độ thậm chí cũng nghĩ đến việc gặp Hạ Tưởng. Lý Đinh Sơn vội vàng từ chối, y sợ Tống Triêu Độ vừa thấy sẽ đề xuất Hạ Tưởng sang giúp Tống Triêu Độ. Với tình hình hiện nay Lý Đinh Sơn cũng không muốn Hạ Tưởng rời khỏi mình. Cổ Hợp làm lái xe thì có thể nhưng không có chút suy nghĩ chính trị, không thể dùng. Văn Dương càng không thể tin. Y một mình đi xuống huyện Bá, bên cạnh không có người giúp là quá thảm. Thật sự muốn tìm người có thể dùng lại đáng tin đâu phải dễ.

Lý Đinh Sơn quyết định trong thời gian này không thể để Tống Triêu Độ gặp Hạ Tưởng, phải nắm chắc Hạ Tưởng trong tay, để hắn phục vụ mình. Chẳng qua để Hạ Tưởng đi gặp Cao Hải thì có thể. Y không thể thường xuyên về tỉnh thành, có thể để Hạ Tưởng trực tiếp gặp Cao Hải.

Hạ Tưởng không lập tức giao văn bản cho Văn Dương, dù sao cũng không gấp. Hắn về phòng ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ. Chỉ vài ngày mà quả nho lúc đầu còn bé bây giờ đã to hơn, từng cành nho giăng kín cả giàn.

Nho là loại quả mà Dương Bối thích ăn nhất, đồng thời cô cũng có đôi mắt như quả nho, mỗi lần nháy mắt thường xoay tròn không ngừng, khi cười ánh mắt liền như hình trăng lưỡi liềm, hơn nữa khuôn mặt tròn rất đáng yêu. Cô trông như ngôi sao điện ảnh Hàn Quốc Jang Nara, cô vừa vào đại học đã làm Hạ Tưởng bị quyến rũ. Sau một phen theo đuổi, hắn tốn rất nhiều công sức mới thành công ôm được người đẹp vào lòng, trong khi có rất nhiều đối thủ cạnh tranh.

Bây giờ nhớ đến Dương Bối, Hạ Tưởng không khỏi cảm thấy nỗi đau âm ỉ. Bởi vì khi chia tay, Dương Bối còn thề sẽ đợi hắn ba năm. Hạ Tưởng cũng thề phấn đấu ba năm để đạt được một mảnh không gian cho mình, rồi đưa cô từ huyện Bá về, sau đó lấy nhau và lập nghiệp ở Thành phố Yến. Đáng tiếc lời thề hôm trước vẫn còn văng vẳng bên tai mà nay người đẹp đã dựa vào lòng người khác, chỉ để lại một câu nói nhẹ nhàng “hẹn gặp lại”.

Mối tình đầu, Hạ Tưởng coi như đã dồn hết tình cảm, từng nghĩ nó mãi mãi vững bền. Nhưng ai ngờ được xa cách chưa đầy nửa năm, tình yêu không vượt qua nổi hơn 500 km và 180 ngày xa cách. Mặc dù hắn đã trải qua hơn 12 năm nhưng hắn vẫn không muốn chia tay Dương Bối.

Càng không ngờ được hắn sắp cùng Lý Đinh Sơn đến huyện Bá, đến quê hương huyện Bá của Dương Bối. Sau 12 năm tái sinh lại, trải qua một phen cố gắng thay đổi vận mệnh, chẳng lẽ còn không thể tránh khỏi việc đối mặt với Dương Bối sao?

Đột nhiên tiếng máy điện thoại vang lên làm Hạ Tưởng tỉnh giấc. Hắn lắc đầu vứt mấy suy nghĩ kia đi khỏi đầu và phát hiện ra Phùng Húc Quang gọi hắn.
Hắn nghe điện thì Phùng Húc Quang hỏi về cuộc điện của Văn Dương. Phùng Húc Quang không nhiều lời, chỉ nói hắn không cần để ý thái độ của Văn Dương.

– Hắn và tôi trước đây là đồng nghiệp. Hôm nay hắn nói thật quá đáng. Đừng nói hai anh em ta có quan hệ thân thiết, chỉ là bạn bè bình thường cũng sẽ không vì câu nói của hắn mà đuổi người của tôi. Bạn bè quan hệ cũng có giới hạn. Đúng rồi Hạ Tưởng, tôi cho người mua cho chú một cái di động, chú không được từ chối, tôi phái người mang tới cho chú. Không có di động sẽ không tiện, đừng nói khách khí gì cả, như vậy sẽ xa cách.

Nếu Phùng Húc Quang mắng Văn Dương thì Hạ Tưởng sẽ coi thường y. Kết quả Phùng Húc Quang chỉ nhẹ nhàng nói qua chuyện này, lại tỏ thái độ và đưa một máy điện thoại di động đến cho hắn, nói rõ quan hệ giữa hai người rất gần gũi. Cách nói chuyện và làm việc này so sánh với Văn Dương là biết ngay cao thấp.
Năm 1998 thì một máy điện thoại di động cũng phải ba bốn ngàn tệ, coi như quà không nhỏ. Chẳng qua Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều. Không nói hắn đưa biện pháp cho Phùng Húc Quang, chỉ bằng việc Tào Thù Lệ dọa được Lý Hồng Giang lập tức thi công, nếu Phùng Húc Quang không tỏ vẻ gì thì đó là người không biết điều.

Điện thoại di động hắn lấy là được, dù sao về sau còn có cơ hội báo đáp Tào Vĩnh Quốc mà. Dù là đời sau hay là sau khi sống lại, Hạ Tưởng rất cảm kích Tào Vĩnh Quốc. Bởi vì có Tào Vĩnh Quốc giúp nên hắn mới có thể ở lại Thành phố Yến, mà Tào Vĩnh Quốc thậm chí không nhận quà.

Về cơ bản từng thành phố đều có một khách sạn cấp quốc tế. Bữa tối với Cao Hải được tổ chức trong nhà hàng Tĩnh Tâm Các trên tầng mười khách sạn Quốc tế. Hạ Tưởng vốn nghĩ chỉ có mình Cao Hải đến, không ngờ Cao Hải còn mang theo một người khách nữa.

Cao Hải vừa lùn vừa béo, đứng cạnh Lý Đinh Sơn đúng là thấp hơn một cái đầu. Có lẽ do rất quen với Lý Đinh Sơn nên nụ cười trên mặt y cũng khá thân thiết. Y bắt tay Hạ Tưởng rồi nói:
– Hạ Tưởng, tên rất hay. Nghe Đinh Sơn nói cậu rất được, thanh niên có triển vọng.

Bởi vì đây là cuộc gặp riêng nên Cổ Hợp không cùng tiếp khách. Bạn Cao Hải là người không thấp chỉ là mặt khá gầy, mũi và mắt đều nhỏ lộ ra vẻ khôn khéo và lạnh lùng. Nghe giới thiệu thì biết y là Sở Tử Cao, là ông chủ của Sở Phong Lâu

Sau khi mọi người ngồi xuống, Sở Tử Cao không ngừng lăng xăng, hết đưa thuốc lá lại cẩn thận hỏi mọi người thích gì. Hạ Tưởng có thể nhìn ra Sở Tử Cao là người thanh toán. Ngẫm lại thì đúng là Lý Đinh Sơn tốt xấu gì cũng là người phụ trách của tòa soạn cấp quốc gia ở tỉnh Yến, Cao Hải là Phó Trưởng ban thư ký Ủy ban nhân dân Thành phố Yến. Hai người này ăn cơm thì phải có người chủ động đến thanh toán mà.

Lý Đinh Sơn và Cao Hải nói nói cười cười, kể một vài chuyện thú vị trước đây. Đám người Hạ Tưởng chỉ có ngồi nghe. Cổ Hợp biết thân phận nên sau khi ngồi xuống liền đoạt lấy ấm từ tay Sở Tử Cao, phụ trách rót nước cho mọi người. Sở Tử Cao cũng không tranh còn gật đầu cảm ơn Cổ Hợp. Sau đó y nói chuyện với Hạ Tưởng.

Qua vài lượt rượu, không khí bắt đầu náo nhiệt. Cao Hải cũng không ngại Sở Tử Cao ở đây, giơ chén mời Lý Đinh Sơn:
– Lúc quan trọng vẫn là quan hệ của ông bạn chắc chắn, lần này lên trưởng thì ít nhiều cũng nhờ ông chỉ điểm. Lời dễ nghe tôi không nói nhiều, đều ở trong chén.
Nói xong y uống cạn.

Lý Đinh Sơn có quan hệ trong thành phố? Theo Hạ Tưởng nhớ thì hình như có quan hệ thân nhất với Lý Đinh Sơn ở thành phố là Cao Hải, nếu không cũng không đến mức không được phê duyệt mảnh đất kia? Hạ Tưởng có chút khó hiểu nhìn Lý Đinh Sơn.

Lý Đinh Sơn cũng uống cạn chén, xua tay nói:
– Cao Hải, ông khách khí với tôi làm gì, cần như vậy sao? Ông ở trong cuộc nên không tỉnh táo bằng tôi ở ngoài cuộc. Trần Phong từ khi nhận chức đến nay đã muốn cải thiện vấn đề giao thông của Thành phố Yến. Bây giờ đã thông được nhiều đoạn, sửa đường cũng đến lúc kết thúc. Sau đây muốn làm gì không khó đoán, là bất động sản. Đây cũng là theo phương hướng phát triển mạnh bất động sản của quốc gia, cho nên …

Lần này, Lý Đinh Sơn lên Bắc Kinh, khi ở văn phòng của lãnh đạo cao cấp tòa soạn báo, thì thấy một bản dự thảo phương hướng tuyên truyền sau này, trong lòng biết được chính sách quốc gia, lại nghĩ đến tình hình cụ thể ở Thành phố Yến, còn có việc Tống Triêu Độ hơi lộ ra công tác quan trọng trong tỉnh, y liền mở miệng nhắc Cao Hải vài câu. Cao Hải thuận thế mà viết thành tài liệu giao cho Trần Phong. Kết quả Trần Phong rất tán thành và đưa Cao Hải lên cấp trưởng.
Mặc dù bắt đầu từ năm 1990, tỉnh Hải Nam có cơn sóng bất động sản đầu tiên rất nóng thành bệnh. Đến năm 1995, Hải Nam vốn có 5000 nhà đầu tư bất động sản chỉ còn có 200 người sống sót. Tiền hết, người đi, Hải Nam còn 4,55 triệu mét vuông nhà ở bỏ không, 16,31 triệu mét vuông công trình đang làm, còn 23800 héc ta đất bỏ hoang. Hải Nam nho nhỏ chẳng qua chỉ có sáu bảy vạn dân mà các công trình bỏ hoang chiếm 1/10 cả nước. Đến năm 1998, bốn ngân hàng lớn của Trung Quốc là Công thương, Nông nghiệp, Đầu tư, Xây dựng còn đọng rất nhiều vốn tại Hải Nam. Một nửa công trình và đất bỏ hoang mất hơn 43 tỷ, thêm cả tài chính xã hội thì tổng cộng là hơn 80 tỷ, hoạt động tín dụng bất động sản phi pháp có lãi suất đến 80%. Ít nhất năm tổ chức cho vay nặng lãi bị phá sản.

Hạ Tưởng còn nhớ rõ trùm bất động sản đầu tiên của tỉnh Yến là Thành Đạt Tài. Đây vốn là một phóng viên của tòa soạn tỉnh Yến từ chức mà thành lập một đế quốc buôn bán khổng lồ. Năm đó vì đầu tư sai nên một món tài chính lớn bị đọng ở Hải Nam. Bởi vì tài chính lưu động nên thiếu chút nữa gây phản ứng dây chuyền khiến tập đoàn Đạt Tài thiếu chút nữa phá sản.

Tỉnh Yến là tỉnh trong đất liền, kinh tế so sánh với các thành phố duyên hải còn có chênh lệch không nhỏ. Cho nên năm 1998, bất động sản lại bắt đầu nóng lên. Trên thực tế bắt đầu từ năm 1990 đến tận năm 2010, bất động sản trong nước vẫn đang không ngừng phát triển theo hướng tăng lên, bong bóng càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ có ngày ngã theo hiệu ứng dây chuyền.

Hạ Tưởng nhớ rõ bắt đầu từ bây giờ đến đời sau, bất động sản Thành phố Yến bắt đầu phát triển rất mạnh, gần như chia làm ba giai đoạn. Giai đoạn thứ nhất là cải tạo thôn nội đô khiến xây dựng rất nhiều nhà cửa, một loạt tiểu khu trong thôn nội đô được dựng lên, giá nhà cũng từ 2000 tăng lên đến 4000, 5000 tệ, luôn cao gấp mười lần thu nhập của dân chúng.

Giai đoạn thứ hai là khi thành phố Yến đưa ra chiến lược phát triển toàn thành phố về phía Đông Nam, kết quả đại quân bất động sản do Thành Đạt Tài cầm đầu toàn lực tiến về các khu Đông Nam của Thành phố Yến mà khai thác, rất nhiều tiểu khu mới được xây dựng. Kết quả mãi đến mười mấy năm sau Đông Nam phát triển vẫn không hợp ý người. Đường phố khu Khai Phát này rất rộng rãi nhưng cỏ mọc đầy. Trong đó ngoài mấy trường cao đẳng và mấy công ty không ra hồn thì toàn bộ dân cư ở đây không đến 100 ngàn, đưa mắt nhìn thì thấy đây là nơi yên tĩnh hiếm có ở các thành phố trong cả nước, thành nơi tốt nhất cho những đôi yêu nhau và tập xe.

Rất nhiều tiểu khu lúc ấy nói quá là rất đẹp nhưng để đó không dùng đạt đến tỉ lệ 70%. Yên tĩnh thì yên tĩnh nhưng ở đây đi mua đồ ăn nấu cơm cũng phải lái xe mất gần tiếng, cuộc sống không phải là theo đuổi việc hư ảo, mà cần ăn, mặc, ở, đi lại. Dù là ai cũng không thể chấp nhận sự yên tĩnh mà xa rời chốn phồn hoa của thành phố.

Cuối cùng là các công ty bất động sản ở khu Khai Phát này đóng cửa, thậm chí còn dẫn đến rất nhiều cuộc tranh cãi, còn có việc sở hữu nhà nhưng không thể chứng minh. Cuối cùng việc áp đảo toàn bộ các nhà đầu tư bất động sản chính là một quyết định của chính quyền tỉnh. Tỉnh ủy, Ủy ban nhân dân tỉnh sau khi trải qua nghiên cứu và thấy Thành phố Yến do nguyên nhân địa hình nên chính sách phát triển về phía Đông Nam là không phù hợp khoa học và sự phát triển của thời đại. Thành phố Yến nên phát triển về phía Tây Bắc. Kết quả chính sách vừa ban hành thì lập tức đào thải rất nhiều nhà đầu tư bất động sản cũ, lại có một đám nhà đầu tư bất động sản mới mọc lên, bắt đầu cuộc tiến quân về phía Tây Bắc.

Vì thế xuất hiện giai đoạn nóng bỏng về bất động sản thứ ba của Thành phố Yến.

Hậu quả của giai đoạn này như thế nào thì Hạ Tưởng không biết. Bởi vì hắn còn chưa thấy thành tựu của giai đoạn này thì đã sống lại vào năm 1998. Cho nên hắn nghe thấy Lý Đinh Sơn nhắc tới thành phố Yến, nhắc tới phương hướng phát triển của Thành phố Yến sau này, lại đề cập đến Trần Phong thì hắn liền lưu ý. Cao Hải dựa vào Trần Phong, chẳng lẽ về sau Trần Phong rơi đài sẽ liên quan đến tiền đồ chính trị của Cao Hải? Cho nên y về sau mới không thấy Cao Hải trong danh sách cán bộ lãnh đạo tỉnh, thành phố?
– Giám đốc Sở, Sở Phong Lâu của anh kinh doanh thế nào?
Hạ Tưởng động tâm và nhân cơ hội hỏi Sở Tử Cao.

Giọng Sở Tử Cao khá khàn, nghe như nói chuyện gần vậy:
– Số khách quá ít, giao thông không tiện, lại không có chỗ đỗ xe, bây giờ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì mà thôi. Tôi hôm nay chính là muốn thử hỏi ý của Trưởng Ban thư ký xem trong hai năm có thể cải tạo đường Bằng Hữu không. Nếu đến năm 2000 mà không có hành động gì thì Sở Phong Lâu của tôi đành phải đóng cửa.

Sở Tử Cao lộ rõ vẻ lo lắng nhưng trong đó cũng có vài phần thành thật. Nhưng Hạ Tưởng cũng có thể đoán ra bây giờ y rất không tự tin. Vị trí Sở Phong Lâu ở phía bắc đường Bằng Hữu, phía Tây có sông Bách Tính, phía đông có bãi rác, phía Nam cách con đường Tân Hưng phồn hoa không xa. Chẳng qua phía bắc lại là con đường chết, không thông xe thì sẽ không có xe cộ qua lại, rất nhiều ô tô đều đi qua phía bắc đường Bằng Hữu mới đến được đường Tân Hưng, thường là rẽ phải hoặc rẽ trái, rất ít khi đến Sở Phong Lâu. Hơn nữa phía sau còn có bãi rác rất thối, có khách đến mới là lạ.

Không biết lúc ấy Sở Tử Cao sao lại nhìn trúng mảnh đất này, lựa chọn xây dựng Sở Phong Lâu ở đây. Bây giờ đã hơn năm trôi qua, cảnh vật xung quanh không có chút dấu hiệu cải thiện. Y cũng bắt đầu mất kiên nhẫn.

Hạ Tưởng nhìn Cao Hải. Cao Hải và Lý Đinh Sơn không biết đang nói chuyện gì mà mặt rất nghiêm túc, vẻ mặt suy nghĩ gì đó. Có lẽ là vài tin tức trong cuộc.
Y đoán Sở Tử Cao muốn từ miệng Cao Hải hỏi về công tác trọng điểm của Ủy ban nhân dân thành phố hai năm tới, có kế hoạch cải tạo phía bắc đường Bằng Hữu không? Chẳng qua xem ra Cao Hải vẫn chưa lộ tin.

Hạ Tưởng và Sở Tử Cao chạm chén. Mặc dù hắn không thích rượu Mao Đài vì hương quá nồng làm hắn đau đầu, chẳng qua vì lễ phép nên hắn vẫn cạn.
– Bãi rác sau Sở Phong Lâu rất nhanh sẽ rời đi, nếu không sẽ không phù hợp quy hoạch phát triển toàn thành phố. Bãi rác rời đi mà được duyệt thì Giám đốc Sở có ý tưởng gì không?
Hạ Tưởng tung mồi.

Sở Tử Cao do dự một chút rồi nói:
– Chủ yếu là ở chính sách ủng hộ của thành phố, có thể mở thông đường cụt ở phía bắc, tất nhiên có thể đưa tới xe cộ và người qua lại. Giá trị buôn bán ở đoạn phía bắc phố sẽ tăng lên nhiều, là có thể làm sống tất cả nhà hàng, khách sạn ở đây.

Có thể nói ra lời này có lẽ là Cao Hải đã lộ chút tin tức. Đây là thành phố có ý cải tạo phía bắc đường.

Đời sau phía bắc đường Bằng Hữu đúng là đến năm 2000 mới thông đoạn đường cụt, qua đó cứu sống tất cả các khách sạn, nhà hàng bao gồm cả Sở Phong Lâu. Đồng thời hình thành đoạn đường ẩm thực dài 500 mét. Nhưng bởi vì đường không rộng, mở rộng khó khăn nên vừa tới giờ ăn cơm là hai bên đường đỗ đầy xe khiến đi lại khó khăn. Đến trước khi Hạ Tưởng tái sinh lại thì vấn đề giao thông ở đoạn đường này vẫn chưa được cải thiện. Bởi vì cửa khách sạn đỗ xe chiếm mất lòng đường nên thường xuyên xuất hiện tranh cãi.

Theo Hạ Tưởng thấy thông đoạn đường cụt phía bắc là việc làm quá kém. Sau này khi Thành phố Yến xây dựng nhiều cầu vượt trong thành phố, làm như vậy giảm áp lực giao thông từ nam sang bắc thì đoạn đường này bị hạn chế tác dụng. Hơn nữa khi mạnh mẽ giải tỏa khiến cho các nhà bị giải tỏa bị tổn thất, khiến Ủy ban nhân dân thành phố đau đầu. Theo hắn nhớ thì hình như cải tạo công trình này là thành tích cuối cùng của Trần Phong. Ngày thông đường là ngày Trần Phong xong đời.

Chẳng lẽ đoạn đường gần 500 mét này làm cho mâu thuẫn của Cao Thành Tùng và Trần Phong hoàn toàn bộc phát?

Hạ Tưởng không có đánh giá với cách làm của Trần Phong. Nhưng Trần Phong có năng lực làm việc, mặc dù cách làm hơi thô bạo một chút nhưng đúng là làm nhiều việc vì dân. Nếu có thể thì hắn nguyện giúp Trần Phong làm được nhiều cống hiến cho Thành phố Yến.
– Thông đoạn đường cụt tuy rằng sẽ đả thông phía bắc phố nhưng tốn quá nhiều, cũng rất mất thời gian. Thành phố có lẽ đang khó khăn quyết định, nếu phải chờ đến khi thành phố quyết tâm ra tay thì ít nhất cũng phải đến năm 2000. Bởi vì bây giờ tất cả tâm trí của thành phố chủ yếu là cải tạo thôn nội đô, trong lúc nhất thời không thể quan tâm đến đoạn đường năm trăm mét ngắn ngủi này. Nếu đợi 2 năm nữa thì Giám đốc Sở có kiên nhẫn nổi không?

Sở Tử Cao cũng không đơn giản. Về sau y kiên trì hai năm, đến năm 2000 đường phía bắc được thông, Sở Phong Lâu của y cũng thành một trong những nhà hàng có ảnh hưởng ở Thành phố Yến. Đến cuối cùng còn mở ra vài chi nhánh coi như kiếm được một món lớn.

Sở Tử Cao mặt mày nhăn nhó, ánh mắt liếc nhìn Cao Hải mà bất đắc dĩ nói:
– Chúng tôi làm kinh doanh nhỏ thì làm sao có nhiều tài chính mà kiên trì lâu như vậy. Chỉ sợ dù kiên trì được cũng không thể dậy nổi.

Hạ Tưởng cười thầm một tiếng, Sở Tử Cao có quan hệ với Cao Hải, muốn dựa vào Cao Hải để lộ ra chút chính sách của thành phố, muốn y ảnh hưởng tới Thị trưởng để đưa ra quyết định cải tạo, đây là nằm mơ. Điều này không quan hệ tới sức ảnh hưởng của Cao Hải. Mặc dù là Trần Phong cũng sẽ không dễ dàng hay đổi các luận chứng trên nhiều khía cạnh trong quyết định. Hơn nữa Chính quyền là một người quản gia, phải suy xét nhiều mặt, làm sao đạt được nhiều lợi ích cho mọi người đó mới là quan trọng nhất.
– Tôi học Xây dựng nên bình thường cũng thích suy nghĩ, có một ý tưởng cũng chưa được chỉnh chu lắm có thể nói cho Giám đốc Sở nghe. Nhưng đây là nói trong bàn rượu, nếu nói không đúng thì cứ coi như uống vào nói say.

Hạ Tưởng liền đưa ra một tấm bia trước. Hắn không muốn Lý Đinh Sơn và Cao Hải cho rằng hắn quá kiêu ngạo, chẳng qua vừa khiêm tốn vừa phải lộ ra điều mình suy nghĩ.
– Thực ra quan trọng nhất của đoạn đường đó là bãi rác. Chỉ cần bãi rác chuyển đi là có thể làm sống lại cả con phố. Thông đoạn đường cụt tuy rằng sẽ tạo thành nhiều chỗ tốt đối với giao thông nam bắc Thành phố Yến, nhưng từ lâu dài sẽ không cần thiết bởi vì với cục diện thành phố bây giờ thì tương lai tất nhiên phải phát triển cầu vượt.

Hạ Tưởng còn chưa nói hết câu thì mặt Cao Hải đã hơi tái, dừng lại cuộc nói chuyện với Lý Đinh Sơn. Y có chút hứng thú nhìn Hạ Tưởng:
– Ý tưởng rất sáng tạo. Tiểu Hạ nói tiếp.

Hạ Tưởng không ngờ Cao Hải thính như vậy, có chút xấu hổ nói:
– Tôi chẳng qua chỉ là tùy tiện nói mà thôi, sao dám lọt vào tai của Trưởng Ban thư ký Cao? Trưởng Ban thư ký Cao không nên chú ý. Tôi chỉ là nói chuyện với Giám đốc Sở mà thôi. Nếu chẳng may nghe xong mà vui thì cho tôi thẻ giảm giá là tốt rồi, tôi không dám nói lung tung trước mặt ngài.

Cao Hải sờ bụng nói:
– Chẳng lẽ Đinh Sơn nho nhã nên anh cảm thấy anh ta có tài? Còn tôi tai to mặt lớn là người rất tầm thường? Tiểu Hạ, không được từ hình dáng mà đoán con người. Tôi rất muốn nghe cao kiến của cậu.

Hạ Tưởng có ấn tượng tốt đối với Cao Hải, hắn cười cười khiêm tốn rồi gật đầu với Lý Đinh Sơn, thấy đối phương có vẻ khen ngợi liền mở miệng nói:
– Chỉ cần thành phố quyết định chuyển bãi rác đi, sau đó biến đoạn đường đó thành đường dành cho người đi bộ. Sau đó Giám đốc Sở có thể kết hợp với ông chủ mấy khách sạn, nhà hàng cùng bỏ ra vài trăm ngàn làm một quảng trường nhỏ ở khu vốn là bãi rác, rồi trồng hoa, cây xanh ở bãi đất ven sông Bách Tính, đặt ghế dài. Nếu tài chính nhiều thì xây dựng vài ba cái đình, có hoàn cảnh đẹp thì tự nhiên sẽ hấp dẫn dân xung quanh đến đi dạo, dòng người đông đúc thì không bao lâu sẽ hóa thành dòng khách đến khách sạn.

Hạ Tưởng có thể khẳng định bãi rác nhất định đang được đề cập để chuyển đi, muộn nhất là đầu năm sau sẽ đưa ra ngoài. Thực ra ở đoạn đường này quan trọng nhất là bãi rác nhưng bởi vì do ảnh hưởng của thời đại và hoàn cảnh nên cho dù là Thị trưởng có đầu óc rất giỏi cũng không thể có suy nghĩ xây dựng đường dành riêng cho người đi bộ. Thành phố Yến vốn lạc hậu hơn chục năm so với các thành phố phát triển ven biển mà.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Danh sách truyện cùng bộ:
Quan Trường – Quyển 1
Quan Trường – Quyển 2
Quan Trường – Quyển 3
Quan Trường – Quyển 4
Quan Trường – Quyển 5
Quan Trường – Quyển 6
Quan Trường – Quyển 7
Quan Trường – Quyển 8
Quan Trường – Quyển 9
Quan Trường – Quyển 10
Quan Trường – Quyển 11
Quan Trường – Quyển 12
Quan Trường – Quyển 13
Quan Trường – Quyển 14
Quan Trường – Quyển 15
Quan Trường – Quyển 16
Quan Trường – Quyển 17
Quan Trường – Quyển 18
Quan Trường – Quyển 19
Quan Trường – Quyển 20
Quan Trường – Quyển 21
Thông tin truyện
Tên truyện Quan Trường - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện nonSEX
Phân loại Truyện chưa được phân loại
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 22/07/2017 23:38 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Hạ Thiên – Quyển 9
A, Hạ Thiên ca ca là tuyệt nhất. Vương Tiểu Nha vỗ bàn tay nhỏ, bộ dạng hưng phấn. Triệu Thanh Thanh thì nhỏ giọng nói một câu: Sư phụ này hình như càng lúc càng biến thái. Đám đệ tử hiệp hội võ thuật Trung Hoa cũng cực kỳ kích động, đám người bắt đầu nghị luận. Trâu, đúng là trâu. Quá...
Phân loại: Truyện nonSEX Tuyển tập Hạ Thiên
Em là bà xã của anh - Tác giả The Kid
Truyện lấy bối cảnh ở thành phố Hồ Chí Minh, trong một gia đình tương đối khá giả. Hai vợ chồng Mạnh Đức và Di Di đang sống cùng với Thanh Nga, đứa em gái họ của Di Di. Đức và Di Di đều làm việc ở văn phòng, còn Nga đang là sinh viên có niềm đam mê âm nhạc. Ba mẹ của Nga đều mất rồi nên...
Phân loại: Truyện nonSEX
Bạn hoàn hảo quá - Tác giả The Kid
Chương trình “Bạn hoàn hảo quá!” đang được phát sóng trên tivi, thu hút đông đảo người xem vì mang không khí vui nhộn, sôi động. Đây là một cuộc thi ca hát. Mỗi thí sinh sẽ chọn một hình tượng ca sĩ thần tượng để hóa thân. Mỗi tuần họ sẽ trình diễn một bài hát. Ban giám khảo...
Phân loại: Truyện nonSEX
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - ảnh sex - phim sex nangcuctv - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân