Kiếp sau có người từng thống kê ra, số quan tham chạy ra nước ngoài khoảng hơn mười nghìn người, cấp bậc cao nhất là Bí thư Tỉnh ủy, tổng số tiền nhà nước bị cuỗm ra nước ngoài khoảng 800 tỷ. Cho dù sau này phía quan chức phủ nhận, nói là con số thống kê không chính xác thì bị dân chúng chửi cho. Nhưng theo phỏng đoán của Hạ Tưởng, con số 800 tỷ là bảo thủ, nhân thẳng thêm ba lần thì còn gần bằng.
Không cần nói cái khác, riêng số quan tham trong nước sau khi chạy đến Canada, làm đảo loạn giá cả thị trường bất động sản địa phương vốn đang rất bình ổn, giá nhà tăng cao làm cho người dân địa phương oán than.
Cho dù người dân trong nước đều căm hận quan tham, nhưng cũng có kẻ hám chuyện kể thành chuyện hài. Thật ra quan tham chạy trốn ra nước ngoài mới là vũ khí bí mật lớn nhất, tuy bọn họ cuỗm đi tiền mồ hôi nước mắt của người dân, nhưng do bọn chúng ngoài làm quan ra thì chẳng có bản lĩnh gì cả, sau khi đến nơi khác thì ngoài ăn ngày uống đêm, mua nhà lầu, tạo ra thế hệ con nhà giàu mới nổi, không mang lại ích lợi gì cho kinh tế của địa phương sẽ là nguồn gốc làm tăng thêm phần rối loạn.
Tương đương với việc ngầm gieo tai họa ở địa phương, đợi thế hệ thứ hai, thứ ba sau này, thậm chí là nhiều thế hệ sau nữa, khi sinh ra sẽ trở thành lớp thế hệ nhàn hạ số lượng khổng lồ, thì sẽ càng thể hiện ra sự anh minh khi thả lũ quan tham chạy trốn ra nước ngoài.
Chuyện hài kể trên đương nhiên chỉ là sự bất đắc dĩ mà thôi, nhưng cũng không thể nói không có chút đạo lý trong đó. Giống như có một người từng nói rằng, bạn có thù với ai thì hãy sinh một đứa bé gái, từ nhỏ không dạy dỗ đàng hoàng, để nó trở nên thích hư vinh tiêu tiền lung tung, sau đó con gái của bạn lấy con trai của kẻ thù, rồi cả gia đình của kẻ thù coi như xong.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 10 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-10-full/
Suy nghĩ của Hạ Tưởng đi xa quá rồi, hắn liền dừng lại. Thật ra hắn nghĩ đến nguy cơ tín dụng thứ cấp ở Mỹ.
Hệ thống tín dụng ở Mỹ chia làm hai cấp, một là tín dụng ưu đãi, một là tín dụng thứ cấp. Tín dụng ưu đãi giống với việc ngân hàng trong nước cho vay theo tiêu chuẩn, yêu cầu dữ liệu chi tiết tường tận của người vay, ngân hàng cũng xét duyệt rất nghiêm khắc, lãi suất khá thấp.
Tín dụng thứ cấp thì xét duyệt người vay rất thoải mái, thích hợp với những người có thu nhập thấp lẫn có chút điểm đen về tín dụng, hoặc những người có khả năng trả nợ hơi kém, đồng thời lãi suất sẽ cao hơn một chút.
Do giá nhà ở Mỹ liên tục tăng liền mấy năm, cho nên người đi vay thị trường tín dụng thứ cấp có thể dùng cơ hội giá nhà tăng cao để đập vào khoản tiền vay của họ. Nhưng khi giá nhà bị ngưng lại thì không có sự chênh lệch giá ở giữa nữa, cho nên người vay tín dụng rất khó trả nợ đúng hạn, vì vậy sẽ xuất hiện nguy cơ tín dụng thứ cấp, hơn nữa nếu hình thành quy mô thì sẽ gây ra một loạt phản ứng dây chuyền.
Nguy cơ tín dụng thứ cấp hiện đã nổi lên rồi, sắp tới sẽ thử cả đất nước Mỹ. Thật ra Hạ Tưởng không phải là quan tâm đến nguy cơ tín dụng thứ cấp, hắn không hứng thú với bất động sản ở Mỹ, hắn quan tâm đến phản ứng dây chuyền bắt nguồn từ cái nguy cơ tín dụng thứ cấp lần này, và bởi nguy cơ tín dụng thứ cấp lần này gây ra đợt sóng thần tài chính năm 2008.
Là một trận sóng thần tài chính quét sâu rộng khắp toàn cầu, ảnh hưởng đến bất động sản Mỹ, tài chính, nguồn năng lượng, và nhiều ngành nghề khác. Trực tiếp làm cho mấy ngân hàng ở Mỹ bị phá sản, đồng thời cũng gây cho kinh tế Trung Quốc ảnh hưởng tiêu cực không thể xem nhẹ.
Hạ Tưởng không thành thạo làm thế nào để thao tác hoạt động thị trường tài chính, nếu không phải bởi vì Liên Nhược Hạm có công ty mạng ở Mỹ, hắn mới không thèm quan tâm tới đề xuất của Phó Tiên Phong. Đồng thời hắn cũng không thích hành vi đầu cơ, bởi vì từ sau khi sống lại, hắn chưa bao giờ lợi dụng ưu thế biết trước sự việc để lợi dụng cổ phiếu kiếm món hời.
Tuy nhiên nói đi nói lại, không kiếm tiền của người dân nước Mỹ thì uổng phí rồi?
Hạ Tưởng không biểu hiện quá mức vội vàng, hỏi:
– Thao tác thế nào? Phải nhờ Phó chủ nhiệm Phó chỉ dẫn hơn mới được.
Phó Tiên Phong lại cố ý thả mồi:
– Nhìn xa trông rộng, phải bắt đầu từ chỗ đặt chân bé, nói về phát triển sau này của thành phố Thiên Trạch.
Hạ Tưởng cười thầm, Phó Tiên Phong vẫn là không yên tâm lợi ích của nhà họ Phó ở thành phố Thiên Trạch, nên nói:
– Việc đầu tư của tỉnh Lĩnh Nam và Sơn Thành vẫn sẽ đúng hạn mà làm, có cạnh tranh mới có sự phồn vinh của thị trường chứ.
Không ngờ Phó Tiên Phong cười lắc đầu, nói thẳng:
– Tôi là hỏi anh, trong việc lựa chọn giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc, rốt cuộc là anh sẽ đứng về bên nào? Hạ Tưởng, nhà họ Ngô sẽ không trách anh thông qua được tổng hợp Thiên Cương, nhưng thế lực bình dân còn phải tiếp tục thúc đẩy nhiều chính sách hơn để phá vỡ ưu thế lũng đoạn của thế lực gia tộc. Sẽ có một ngày anh và nhà họ Ngô đối đầu sống còn với nhau, lẽ nào anh còn có thể lại quay về đứng vào hàng ngũ của thế lực gia tộc? Hơn nữa, tôi cho rằng anh căn bản chính là gián điệp nằm vùng của thế lực bình dân trong thế lực gia tộc.
Hạ Tưởng cười ha hả:
– Gián điệp nằm vùng? Nói hơi khoa trương rồi. Tôi lại muốn thỉnh giáo Phó chủ nhiệm Phó, giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc, có hay không khả năng chung sống hòa bình?
Phó Tiên Phong ngây người một cách rõ rệt, sau đó y lại lắc đầu cười:
– Như nước với lửa.
– Vậy lại xin hỏi Phó chủ nhiệm Phó, kết quả so chiêu cuối cùng sẽ thế nào?
Hạ Tưởng cũng nói thẳng luôn, bỗng phút chốc ra một câu hỏi khó như lên trời cho Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Phong lại sửng sốt:
– Theo tôi thì, thế lực gia tộc kết tụ lực lượng mạnh, gốc rễ thâm sâu.
– Nhưng tôi lại cho rằng, thế lực gia tộc chắc chắn sẽ thua.
Lời nói của Hạ Tưởng làm giật mình.
– Với lại, nói không chừng còn sẽ thất bại thảm hại.
“…” Phó Tiên Phong cười mà không nói gì, lại qua một lúc sau mới hỏi một câu không thoải mái:
– Dựa vào anh?
– Không phải bởi vì tôi, mà là vì anh.
Hạ Tưởng không khách sáo đá quả bóng sang.
– Phó chủ nhiệm Phó, trong nhóm thế lực gia tộc có nhà như nhà họ Phó thì sẽ không bao giờ đoàn kết chân thành, thì sẽ rất dễ bị lôi kéo phân hóa, tiêu diệt từng bộ phận.
Phó Tiên Phong nhìn trừng trừng vào Hạ Tưởng nửa ngày, bỗng nhiên cười ha ha:
– Nói hay lắm, tôi chính là thích tính cách cái gì cũng dám nói của anh.
Không thừa nhận cũng không phủ nhận, thực ra là ngầm thừa nhận rồi.
Hạ Tưởng cũng âm thầm khâm phục con người Phó Tiên Phong, làm tiểu nhân cũng hoàn toàn nhập vai, là tiểu nhân thật sự thì dám làm dám nhận, bạn cũng sẽ phải khâm phục y thật sự. Không giống với nhiều ngụy quân tử, bề ngoài thì đạo mạo, nhưng trong bụng lại đầy bỉ ổi, xấu xa, đó mới là người ghê tởm nhất.
– Dự định lâu dài của Phó chủ nhiệm Phó chính là đạp đổ tường đông vá tường tây? Mỗi lần ra chiêu, bất kể là đạp đổ tường đông của thế lực bình dân hay là phá tường nhà họ Ngô, nhà họ Mai và nhà họ Khâu, bên được vá đều là tường tây của nhà họ Phó…
Thôi thì đã lật bài rồi thì cứ nói trắng ra luôn, Hạ Tưởng cũng rõ, giữa hắn và Phó Tiên Phong thì cơ hội ngồi cùng một chỗ với nhau nói thẳng nói thật sẽ không nhiều, có được một lần thì bớt một lần. Càng hiểu về lối suy nghĩ của Phó Tiên Phong hơn thì càng có lợi cho hắn nhìn rõ con đường sau này.
Con đường về sau đi như thế nào, trong lòng hắn càng ngày càng rõ nét hơn rồi. Hắn rất rõ, Phó Tiên Phong đàm phán công bằng với hắn là cho rằng hắn đứng ở giữa thế lực bình dân và thế lực gia tộc, vừa muốn mọi việc thuận lợi lại vừa muốn được lợi ích, cũng là suy nghĩ đầu cơ nên mới mượn lý do đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch để hôm nay nói chuyện rõ ràng với hắn. Nói trắng ra, Phó Tiên Phong vẫn là vừa muốn hợp tác lại vừa muốn lợi dụng hắn, từ đó đạt được mục đích phân hóa bốn nhà gia tộc và giúp gia đình mình lớn mạnh.
Càng làm cho Hạ Tưởng hiểu rõ một điểm, nếu như hắn đoán không nhầm, mục đích thật sự của Phó Tiên Phong chính là mặc kệ sự sống chết của ba nhà họ Ngô, họ Mai và họ Khâu, trong mỗi lần thế lực bình dân và thế lực gia tộc xuất chiêu với nhau, nhà họ Phó đều mượn cơ hội mà làm mình lớn mạnh hơn một chút, cuối cùng giỏi hơn ba nhà còn lại, sau đó sẽ coi đó là tặng phẩm toàn thắng, rồi tiện tay bóp chết tiền đồ của hắn.
Đương nhiên, Phó Tiên Phong vì để dụ hắn mắc mưu, chắc chắn sẽ đề xuất nhiều điều kiện hậu đãi. Hắn mà đồng ý hợp tác với Phó Tiên Phong, thì dùng một câu có thể hình dung không thể chuẩn xác hơn đó là: chơi cùng chó sói.
Không vào hang cọp làm sao bắt được cọp con…Hạ Tưởng chưa bao giờ là người sợ hãi gian nan, gặp chuyện mà không trốn tránh mới là tính cách của hắn.
Phó Tiên Phong vẫn giữ bộ dạng thản nhiên vô lại:
– Trong vấn đề theo đuổi làm lợi ích biến thành lớn nhất, thế lực bình dân và thế lực gia tộc, cụ thể đến nhà họ Ngô, hoặc nhà họ Phó thì đều giống nhau điểm xuất phát, mọi người đều xấu như nhau, ai cũng chẳng cười chê ai, ngay cả cậu Hạ Tưởng cũng như vậy.
Hạ Tưởng liền học Phó Tiên Phong, vừa không thừa nhận cũng không phủ nhận, cười:
– Chúng ta không thảo luận ai thắng ai thua nữa, nói xem vấn đề sau này hợp tác thế nào.
Phó Tiên Phong gật đầu:
– Giữa chúng ta có cái nền móng hợp tác…
Y dùng tay chỉ Phó Tiên Tiên đang đi đến đình hóng mát.
– Dù sao anh cũng từng cứu Tiên Tiên, anh là ân nhân nhà họ Phó.
Lấy tình cảm làm xao động lòng người? Thủ đoạn của Phó Tiên Phong đúng là tầng tầng lớp lớp. Hạ Tưởng cười không nói gì, có lúc không nói gì còn thú vị hơn là nói ra.
Không ngờ Phó Tiên Phong lại nói tiếp:
– Anh cũng là người mà cả đời này Tiên Tiên không thể quên được, là người có ảnh hưởng lớn nhất tới nó. Bây giờ lời của anh còn tác dụng hơn cả lời nói của ông cụ nhà tôi. Hạ Tưởng, sau này anh phải chăm sóc nó nhiều hơn một chút, đừng để nó chịu thiệt thòi.
Hạ Tưởng không thể hình dung nổi tâm trạng của hắn nữa rồi, Phó Tiên Phong trắng trợn phó thác Phó Tiên Tiên cho hắn, dùng em gái làm quả cân thì không thể dùng từ vô liêm sỉ để hình dung được nữa, hắn chỉ cảm thấy trong lòng bốc lên, suýt nữa không nhịn nổi thủ đoạn quá trực tiếp quá bỉ ổi của Phó Tiên Phong. Có điều nhịn vẫn phải nhịn nên nén xuống rồi, tuy nhiên vẫn là không khỏi cảm than, bảo hổ lột da thật chẳng dễ dàng gì.
Phó Tiên Phong lại chẳng phát giác ra khác thường ở Hạ Tưởng, màn kịch trước đã diễn xong, giờ nói đến vấn đề chính:
– Bước đầu tiên, hãy bình ổn thế cục thành phố Thiên Trạch trước đã. Thành lập dự án đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch chỉ là bước thứ nhất, đợi nguồn vốn và nhân viên kỹ thuật của Bộ đường sắt sắp xếp xong rồi mới thật sự lên chương trình thì phải đợi bao giờ. Anh sắp xếp cụ thể một Phó thị trưởng chuyên phụ trách việc này, tôi sẽ xoay sở ở giữa.
Nói nói, y lại giơ ra năm ngón tay phải.
Hạ Tưởng mỉm cười, vẫn là giơ ra ba ngón tay:
– 300 mẫu, nhiều hơn là không được, không thể ảnh hưởng đến toàn cục.
Phó Tiên Phong cười lắc đầu:
– Được thôi, tôi nhượng bộ. Bước thứ hai, trong một năm anh phải đẩy Trần Khiết Văn đi lên làm nhân vật số một. Khi nào anh làm nhân vật số một rồi, đường sắt cao tốc Bắc Kinh – Thiên Trạch mới chính thức khởi công, đây là điều kiện tiên quyết. Bước thứ ba, ở vòng tiếp theo khi nào phía bình dân lại ra tay đánh phá sự lũng đoạn của thế lực gia tộc, chúng ta hãy bắt tay nhau.
Lúc này Phó Tiên Tiên đã đi đến đình hóng mát, Phó Tiên Phong liền ngưng cậu chuyện, nói hàm súc:
– Giải quyết nền móng hợp tác trong nước đã, hợp tác ở nước ngoài tôi đã có kế hoạch rồi, sau này chúng ta vẫn kịp thời liên kết.
Hạ Tưởng cũng gật đầu rất ăn ý, dù sao hắn chính là muốn làm cho Phó Tiên Phong hoàn toàn tin rằng hắn đã bị lay động…
Phó Tiên Tiên mới không thèm để tâm Hạ Tưởng và Phó Tiên Phong bàn những chuyện gì, cô ngồi bên cạnh Hạ Tưởng, nói:
– Phó Tiên Phong, em vừa nhận được điện thoại, bố muốn anh về gấp, có chuyện lớn.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 10 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 25/11/2017 22:36 (GMT+7) |