Ngoại trừ Chương Quốc Vĩ ra, tất cả mọi người đến đông đủ, Chương Quốc Vĩ lại sĩ diện, chậm chạp không đến.
Hạ Tưởng sắc mặt không thay đổi, tuy nhiên trong ánh mắt có một ít gì đó đầy thâm ý, hắn liền không đợi Chương Quốc Vĩ nữa:
– Chúng ta thương lượng trước… Hải Phong, nói qua đề cử của Ban tổ chức.
Nhâm Hải Phong khó xử nói:
– Có nên chờ Thị trưởng Chương một chút không?
Phạm tiến cũng gật đầu hưởng ứng:
– Tôi đề nghị, hay là chờ Thị trưởng Chương một chút.
Hạ Tưởng cũng không có phản đối:
– Được, thế thì chờ.
Dường như một chút cũng không tức giận, ngược lại vẻ mặt thoải mái mà xem tài liệu.
Lại đợi khoảng mười phút, Chương Quốc Vĩ mới khoan thai đến muộn, vừa vào cửa liền lại chắp tay:
– Thật không phải với các vị, vừa mới xảy ra chút việc, gọi điện thoại cả buổi, đã đợi lâu, mời các vị lãnh đạo phê bình.
Dùng một câu hình dung chính là ăn khá béo, giả bộ khá giống, bởi vì vừa rồi có người gửi tin tức cho Hạ Tưởng, Chương Quốc Vĩ rõ ràng ở văn phòng ngồi nhàn hút thuốc uống trà, điện thoại cũng không kêu, còn muốn giả bộ bề bộn nhiều việc, y cho rằng Hạ Tưởng sẽ tuyệt không biết thủ đoạn y?
Hạ Tưởng thấy Chương Quốc Vĩ tiến vào, khẽ gật đầu:
– Quốc Vĩ, các anh thương lượng trước, tôi có chút việc xin đi trước.
Bí thư có việc dù lớn hay nhỏ, đều là chuyện quan trọng, cũng sẽ không cụ thể nói cho mọi người là chuyện gì, chỉ cần cho mọi người chờ liền bước đi.
Vừa nói xong, Hạ Tưởng liền đứng dậy đi ra, sau khi đi ra, hắn đi thẳng lên lầu, đi đến tầng trên cùng của tòa nhà Thành ủy, có một cái cầu thang nối thẳng lên sân thượng, đứng ở trên sân thượng, có thể nhìn được toàn bộ Tần Đường, khiến cho người ta lòng dạ trống trải.
Hạ Tưởng một người trông về phía xa Tần Đường, tuy rằng gió lạnh đến xương, ngược lại khiến hắn càng cảm thấy được tỉnh táo không ít. Phía trước tuy rằng rõ ràng, nhưng dưới chân đường lại vô cùng mờ ảo, một lớp lại một lớp sương mù che dấu con đường nhấp nhô và bụi gai, càng che dấu địa lôi chôn dưới mặt đất.
Khi họp Chương Quốc Vĩ có thói quen cố tình tỏ vẻ đến muộn, bề ngoài là một vấn đề nhỏ, nhưng trên thực tế lại một lần là sự miệt thị đối với sự quyền uy của Bí thư. Anh chấp lời của y sẽ làm y cảm thấy thân làm Bí thư mà không đủ rộng lượng, không chấp lời y sẽ lặp đi lặp lại nhiều lần, thật sự là làm cho người ta căm tức. Hạ Tưởng vừa có kiềm chế lại có tính nhẫn nại cũng không thể chịu đựng được Chương Quốc Vĩ nhiều lần ngấm ngầm khiêu khích.
Có lẽ Chương Quốc Vĩ đã có thói quen đến muộn cho thấy y không giống ai, có lẽ hai Bí thư trước đây cũng quen với thói tỏ vẻ của Chương Quốc Vĩ, nhưng Hạ Tưởng không thể, Phương Tiến Giang nhậm chức cái liền từ chức, Ngả Thành Văn cũng tâm không ở Tần Đường, chỉ làm ván cầu sau đó xoay người rời đi, hắn cần ở Tần Đường thành lập nền móng, phải phá cục, phải bày ra sự tồn tại người đầu tiên làm Bí thư Thành ủy ở Tần Đường, không dậm tắt uy phong của Chương Quốc Vĩ không được, cho dù là một số tình tiết đến muộn của y cũng không thể tùy ý để y tiếp tục phát huy.
Trên quan trường, những ví dụ về tình tiết quyết định thành bại không sao kể nổi, Hạ Tưởng muốn từ cơ bản xoay chuyển cục diện của Tần Đường thì phải nhìn xa trông rộng, đặt chân từ chỗ nhỏ.
Là người mở đầu thảo luận vấn đề nhân sự hôm nay, bỏ mặc Chương Quốc Vĩ nửa tiếng, khiến y cũng nhấm nháp mùi vị của sự lạnh lẽo.
Chương Quốc Vĩ quả thật cảm thấy xấu hổ, y vừa bước vào cửa Bí thư lại có việc đi ra ngoài, nói là để mọi người tiếp tục thảo luận, Bí thư không ở đó, thảo luận vấn đề nhân sự gì?
Mấy người liền anh nhìn tôi, tôi nhìn anh, đều hiểu rõ rằng Bí thư Hạ là cố ý gạt bỏ Thị trưởng Chương, nhưng hiểu được vẫn là hiểu được, lại không thể làm rõ, cũng chỉ có thể chờ, ai cũng không chịu mở miệng nói ra lời đầu tiên.
Lương Thu Duệ còn đỡ, y là thân tín của Bí Thư Hạ, ai ở sau lưng khiêu chiến với quyền uy của Bí thư, khẳng định sẽ truyền tới tai Bí thư Hạ, ai cũng không dám bởi vì một chút việc nhỏ mà khiến Bí thư không vui, huống chi sự tình hôm nay vốn là Thị trưởng Chương sai trước.
Cũng là mọi người đều quen với việc trước kia Thị trưởng Chương khoan thai đến chậm, nhưng bây giờ mới giật mình tỉnh lại, làm nhân vật số hai, khiến nhân vật số một chờ chính là phạm huý kiêng kị, “trước kia không biết, bây giờ bị Bí thư Hạ ném xuống trước mặt mọi người” mới làm cho người ta ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.
Nói đến cũng là bởi vì đều quen với sự uy phong và lên mặt Chương Quốc Vĩ, hiện tại Bí thư Hạ phải thu quyền, tự nhiên phải trị tật xấu của Thị trưởng Chương.
Chương Quốc Vĩ ý thức được Hạ Tưởng cố ý quăng y, trong lòng rất không thoải mái, vốn định mở miệng làm dịu đi không khí một chút, vừa thấy mấy người đều sa sầm mặt, không ai nguyện ý làm chim đầu đàn, y chỉ biết là y có sai sót rất rõ ràng nói cái gì đều là dư thừa, nhưng đều ngồi không nói lời nào càng xấu hổ, đành phải tìm lời để nói:
– Bí thư Hạ đến Tần Đường, quả thật vì Tần Đường mang đến khí tượng mới, tin tưởng Tần Đường dưới sự dẫn dắt của Bí thư Hạ, có thể tiếp tục nhanh chóng đi lên, và đi trên nấc thang mới.
Chương Quốc Vĩ nhắc tới những lời nói trống không, Nhâm Hải Phong liền phụ họa vài câu.
Nhâm Hải Phong có chút thất vọng, Thị Trưởng Chương không có chủ động nhắc tới vấn đề nhân sự, vẫn là dưới sự uy nghiêm của Bí thư Hạ làm ra nhượng bộ, không dám tiếp tục khiêu chiến quyền phát ngôn của Bí thư Hạ trên mặt quyền nhân sự.
Nhưng thật ra Phạm Tiến lại không tiếp lời Chương Quốc Vĩ, không ngờ chủ động nhắc tới vấn đề nhân sự:
– Nếu Bí thư Hạ cho chúng ta thảo luận vấn đề nhân sự trước, chúng ta trước hết thương lượng một chút, sau khi tập hợp ý kiến tốt, lại do Bí thư Hạ quyết định.
Nhâm Hải Phong nghĩ thầm, Phạm Tiến cũng muốn khiêu chiến với quyền uy của Bí thư Hạ trong vấn đề nhân sự, y là thật không rõ hoặc là giả bộ hồ đồ, Bí thư không ở đây, thương lượng ra kết quả thì có ích lợi gì, Bí thư dùng một câu “Không thích hợp lắm” liền phủ quyết kết quả rồi, không phải người mù đốt đèn sao?
Lương Thu Duệ có chút bất mãn nhìn Phạm Tiến liếc mắt một cái, trong lòng không thể chờ được nữa nhảy ra vô cùng chán ghét, Phạm Tiến khi Ngả Thành Văn đảm nhiệm Bí thư, liền không ít lần trong vấn đề nhân sự khoa tay múa chân. Thân là Phó Bí thư chủ quản nhân sự, ở vấn đề nhân sự khoa tay múa chân cũng là bình thường, nhưng vấn đề là có thể khoa tay múa chân vào cán bộ ban Tổ chức, nhưng khoa tay múa chân vào nhân vật số một chính là vượt quyền rồi.
– Hay là chờ Bí thư Hạ trở về rồi thảo luận tiếp đi.
Lương Thu Duệ ôn hoà nói một câu:
– Bộ trưởng Nhâm, ngài nghĩ sao?
Nhâm Hải Phong bị Lương Thu Duệ làm khó, đành nói:
– Trưởng ban thư ký nói đúng.
Không ngờ Chương Quốc Vĩ không biết sao đột nhiên lại thay đổi chủ ý, nói:
– Bí thư Phạm nói cũng đúng, chúng ta trước hết đưa ra một danh sách, chờ Bí thư Hạ đến đây lại cụ thể thảo luận, nếu không làm chỉ ngồi cũng là lãng phí thời gian.
Lương Thu Duệ và Nhâm Hải Phong liếc nhau, hai người tuy rằng phe phái không giống nhau, nhưng cho ra kết luận cũng là giống nhau, nếu Thị trưởng Chương thực sự cùng Bí thư Phạm liên kết, tình cảnh của Bí thư Hạ sẽ không đẹp nữa.
Trên thực tế gần như mỗi thành phố cấp 3, giữa nhân vật số một, số hai đều đã có hoặc nhiều hoặc ít mâu thuẫn, nếu nhân vật số một, số hai mọi chuyện đạt được nhận thức chung, người phía dưới cũng vốn không có cơ hội đứng thành hàng và lựa chọn rồi, cũng không theo đuổi được ích lợi lớn nhất rồi. Thật ra về cơ bản mà nói, phía dưới mọi người hy vọng nhân vật số một, số hai bất hòa, như vậy mới có thể làm cho bọn họ có cơ hội có được cái lợi lớn hơn nữa.
Nguy hiểm và thời cơ cùng tồn tại, nguy hiểm càng lớn, thời cơ càng lớn, người trong quan trường, không có một mặt mạo hiểm, vĩnh viễn không thể ngồi vào địa vị cao.
Bí thư Hạ không có ở đó, Thị trưởng Chương và Bí thư Phạm liền là lớn nhất, bọn họ có được nhận thức chung, Nhâm Hải Phong mặc nhận, Lương Thu Duệ đành phải phụ họa.
Nhâm Hải Phong liền đưa ra danh sách ứng cử viên cục trưởng cục Giáo dục:
– Qua ban tổ chức khảo hạch, những đồng chí dưới đây phù hợp với điều kiện đề bạt, định ứng cử làm cục trưởng cục Giáo dục thành phố “Phó cục trưởng cục Giáo dục thành phố Lương Chính Ngọ, cục trưởng Cục quản lý Đất đai La Chính Nguyên, cục trưởng cục Tài chính Vương Trường Viễn, Phó trưởng ban thư ký Thành ủy Diệp Phàm…
Theo thông lệ, một vị trí cục trưởng, đề danh bốn ứng cử viên cũng không nhiều, nhưng không phải là ở số lượng, mà là ở trong bốn ứng cử viên này, Lương Chính Ngọ là Chương Quốc Vĩ đề cử, La Chính Nguyên và Vương Trường Nguyên là do Bí thư Hạ đề cử, Diệp Phàm còn lại là Phạm Tiến đề cử.
Sự đề cử của Bí thư Phạm và Thị trưởng Chương coi như không tồi, ứng cử viên đều tiến thêm một bước lên phía trước, mà Bí thư Hạ đề cử còn có chút ý vị sâu xa, Cục quản lý Đất đai cũng tốt, cục Tài chính cũng tốt, người nào không mạnh hơn nhiều so với cục Giáo dục ? Lại khiến hai cục trưởng của hai cục quan trọng điều chuyển ngang đến cục Giáo dục đảm nhiệm cục trưởng, chính là có ý điều chuyển ngang ngầm rồi.
Vấn đề còn là ở chỗ, hai Cục trưởng Cục quản lý Đất đai và cục Tài chính, tất cả đều là thân tín của Chương Quốc Vĩ!
Dụng ý của Bí thư Hạ không cần nói cũng biết, hai Cục trưởng Cục quản lý Đất đai và cục Tài chính, phải động đến một người, đem một trong hai người chuyển đi, nhất định sẽ trống ra một ghế vị trí cục trưởng quan trọng, đến lúc đó hắn lại đề danh người của chính mình vào đó, tương đương một chút bàn sống nhất đại bàn kỳ, vốn thế cục Tần Đường luôn chặt chẽ, lại đột nhiên mở ra một lỗ hổng không nhỏ.
Sách lược điều chỉnh nhân sự rất cao minh, cái cần chính là nhân dịp điều chỉnh vị trí cục trưởng cục giáo dục, dốc sức điều động mang tính tích cực của vô số Phó cục trưởng bị Chương Quốc Vĩ gạt bỏ ra bên ngoài, thử nghĩ, nếu chỉ đề cử một phó cục trong nội bộ cục giáo dục làm cục trưởng, chỉ giống như động đến mỗi cục giáo dục, động tĩnh quá nhỏ. Nhưng từ một cục khác điều một cục trưởng sang, chẳng khác nào một lúc động đến nhân sự của hai cục.
Hơn nữa lại lần nữa trống thêm một ghế cục trưởng, tương đương mượn một vị trí ghế trống của một cục trưởng, điều chỉnh vị trí của hai cục trưởng, một mnũi tên trúng hai đích.
Không thể không nói, hành động này của Bí thư Hạ rất chuẩn xác mà nắm được chừng mực, hơn nữa khẳng định sẽ chèn ép được Thị trưởng Chương vô cùng khó chịu.
Cứ nói kì thật danh sách đề cử của ban Tổ chức cán bộ, bốn người, chính là thể hiện mấy ý đồ lãnh đạo chủ yếu của ba người đứng đầu Thành ủy, Chương Quốc Vĩ trước đó cũng đã sớm biết được danh sách, nhưng Phạm Tiến cũng không vô cùng rõ ràng Hạ Tưởng lại một lúc đề danh hai Cục trưởng Cục quản lý Đất đai và cục Tài chính, thủ đoạn còn có điểm quá mức sắc bén, y giật mình không nhỏ, ánh mắt đầy khiếp sợ nhìn về phía Chương Quốc Vĩ.
Chương Quốc Vĩ lại khôi phục tất cả tự tin nắm vững trong tay, bất động thanh sắc, phát biểu ba cái nhìn về đề cử của ban Tổ chức cán bộ:
– Thứ nhất, vị trí cục trưởng cục Giáo dục rất trọng yếu, thích hợp đề bạt từ nội bộ. Thứ hai, công việc của hai đồng chí La Chính Nguyên và Vương Trường Viễn không cần phải điều chỉnh, để cho bọn họ đến cục Giáo dục, không thích hợp lắm. Thứ ba, cá nhân tôi phục tùng quyết định của hội nghị thường vụ.
Chương Quốc Vĩ thái độ rất kiên quyết, ngụ ý chính là y sẽ kiên quyết phản đối đề cử của Hạ Tưởng.
Thái độ Chương Quốc Vĩ trong dự đoán, Hạ Tưởng muốn động bánh ngọt của y, y tự nhiên sẽ bảo vệ không thôi, thậm chí có thể múa may đại đao liều chết phản kích.
Phạm Tiến còn chưa kịp phát biểu ý kiến, thì thấy ở cửa bóng người chợt lóe, Hạ Tưởng đã trở lại…!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |