Hạ Tưởng ngược lại muốn nhìn Chư Cát Phách Đạo có thể hống hách nhiều ra sao, khoát tay áo:
– Chư Cát tiên sinh tới kính rượu, thì uống một ly được rồi.
Lãnh đạo đã lên tiếng, Bành vĩnh không muốn cũng phải thả đi, nghiêng mình tránh ra cho Chư Cát Phách Đạo. Chư Cát Phách Đạo vẻ mặt tươi cười, đi tới trước mặt Hạ Tưởng, y so với Hạ Tưởng cao chừng hơn nửa đầu, liền cúi người hướng về phía Hạ Tưởng kính rượu:
– Bí thư Hạ, tôi kính anh một ly tỏ lòng tôn kính của tôi một chút.
Hạ Tưởng ngồi im, nhẹ nhàng cầm ly rượu trong tay đưa về phía trước. Cũng không cùng Chư Cát Phách Đạo cụng ly, chỉ là ra hiệu, nói là:
– Coi như tôi kính anh. Chư Cát tiên sinh, tự nhiên là tốt rồi.
Chư Cát Phách Đạo thấy Hạ Tưởng nâng ly mà nhạt nhẽo, cũng không cảm thấy xấu hổ, cười ha hả, một hơi uống cạn:
– Có thể để Bí thư Hạ kính rượu, là vinh hạnh của tôi, tôi cạn, Bí thư Hạ anh tự nhiên.
Hạ Tưởng là khách sáo nói vậy, y thật đúng là biết mượn gió bẻ măng, nói thành Hạ Tưởng kính y. Thực sự là loại người trèo cao. Dương Uy tức giận hừng hực, gã nhìn ra Chư Cát Phách Đạo đặc biệt có ý khiêu khích kiêu ngạo. Bành Vĩnh lại hận không thể cầm cái ghế nện vào đầu, đem cái gì Phách Đạo đồ vật đánh cho đầu rơi máu chảy tại chỗ rồi hãy nói.
Nhưng Hạ Tưởng không lên tiếng, không ai dám manh động.
Hạ Tưởng chỉ huých chạm ly rượu, sau đó cũng không bắt tay Chư Cát Phách Đạo, chỉ là duỗi tay:
– Được rồi, rượu cũng uống rồi, anh và các huynh đệ của anh cứ chậm rãi dùng.
Ngụ ý chính là hạ lệnh tiễn khách.
Chư Cát Phách Đạo vẫn còn chưa đi, tiếp tục nói:
– Bí thư Hạ, Lã Chấn Dương cũng muốn đến đây kính rượu, tuy nhiên y sợ y không được hoan nghênh, muốn để tôi xin ý kiến thử xem ý tứ của Bí thư Hạ…
Sao đây, muốn cố ý gây sự? Hạ Tưởng cho dù là tượng đất cũng có ba phần bực tức. Dù có kiềm chế thế nào cũng không thể chịu được thằng hề ở trước mặt hắn nhảy múa làm trò biểu diễn, không khỏi mặt trầm xuống:
– Các vị uống rượu được rồi, không có gì hay ho mà kính.
Hạ Tưởng lệnh đuổi khách, thoáng cái, Bành Vĩnh liền lập tức đi tới trước mặt Chư Cát Phách Đạo, tay duỗi ra:
– Xin mời!
Chư Cát Phách Đạo da mặt có dày thêm nữa, cũng không có cách nào ở lại thêm, chỉ chắp tay xoay người bước đi. Đã đi tới cửa dường như mới nhớ tới cái gì, lại nói một câu:
– Thật ngại quá, vừa mới nhớ ra, trên đường đi tôi hình như chèn một cái xe, không biết có phải xe số 1 của Bí thư Hạ không?
Bành Vĩnh rốt cuộc không thể nhịn được nữa, một bước dài vọt tới phía trước. Cũng không quan tâm việc liệu có bị Bí thư Hạ phê bình hay không, trước tiên đá một cú sau sẽ giải quyết. Một cước bay ra, hướng phía mông Chư Cát Phách Đạo đá tới.
Chư Cát Phách Đạo cũng không đơn giản, dường như sớm có chuẩn bị, chợt né thân trốn được một bên. Cũng không chờ Bành Vĩnh đá cái thứ hai, cười ha ha:
– Bí thư Hạ, tay chân của anh không phải tiếp khách kiểu này chứ.
Sau đó cũng không quay đầu lại mà đi nghênh ngang.
Hay cho một Chư Cát Phách Đạo, có bản lĩnh có quyết đoán. Còn có thể cầm được thì cũng buông được. Ngược lại khiến cho Hạ Tưởng đánh giá y cao một bậc. Thủ hạ đã như vậy, Ngưu Lâm Quảng chẳng phải là càng khó đối phó rồi sao?
Chư Cát Phách Đạo tuy là hung hăng càn quấy, Hạ Tưởng ngược lại cũng không tức giận lắm. Chẳng mấy chốc mà tức giận tiêu tan. Hắn sớm đã quen với thói uy hiếp ngầm và uy hiếp rõ ràng rồi. Ở thành phố Lang cùng Nga Ni Trần quan hệ lâu rôi, Chư Cát Phách Đạo còn muốn làm cho hắn tức giận, cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Trái lại Bành Vĩnh tức giận đến sôi máu, nhưng lại sợ Hạ Tưởng phê bình, y đứng ở cửa không dám quay lại. Hạ Tưởng hừ lạnh một tiếng:
– Đứng ở cửa làm cái gì? Làm thần giữ cửa à?
Bành Vĩnh mới lại tới chỗ ngồi, ngượng ngùng nhìn Dương Uy liếc mắt một cái. Dương Uy vừa vặn lại mang theo bình rượu, hiện tại liền tiện dịp rót rượu cho mọi người, nói:
– Bí thư Hạ không cần phải không chấp nhặt với bọn chúng. Bọn chúng cứ muốn khoe khoang là khoe khoang. Càng không để ý tới bọn chúng, bọn chúng càng không có ý nghĩa.
Ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn rất phẫn uất. Hận là ban nãy không thể cùng Bành Vĩnh đá Chư Cát Phách Đạo một cước.
Nhưng Bí thư Hạ không làm gì, gã cũng không dám đi quá giới hạn. Dương Uy trong lòng hiểu rõ, Bí thư Hạ trong lòng có một dự tính lớn, không phải không xử lý đối phương, là chưa đến lúc đó. Gã rất hiểu thủ đoạn của Hạ Tưởng. Nhưng hiểu rõ thì hiểu rõ, bực bội trong lòng vẫn khó tiêu tan.
Hạ Tưởng cũng nhìn ra mọi người đều rất bực bội. Nhìn thấy Nghiêm Tiểu Thì cũng hơi chau đôi mi thanh tú, không khỏi mỉm cười:
– Nhà hàng cao cấp thế nào đi nữa, cũng khó tránh khỏi có ruồi nhặng. Không thể có ruồi nhặng rồi thì sẽ không ăn cơm nữa, có phải không?
Mọi người mới cười.
Chỉ chốc lát sau điện thoại của Hạ Tưởng vang lên. Vốn không muốn nghe điện thoại, tuy nhiên nhìn thoáng qua số điện thoại, không ngờ là số của Tỉnh ủy, hắn không khỏi sửng sốt. Hiện tại là tám giờ tối, Tỉnh ủy còn có ai gọi điện thoại cho hắn?
Chạy sang căn phòng yên tĩnh bên cạnh nghe điện thoại, trong ống nói truyền đến giọng trầm bổng du dương của Tôn Tập Dân:
– Hạ Tưởng, có thể nói chuyện không?
Chủ tịch tỉnh Tôn hỏi khách sáo như vậy, ai dám nói với Chủ tịch tỉnh là không tiện nghe điện thoại? Hạ Tưởng liền vội khách khí nói:
– Thuận tiện, Chủ tịch tỉnh Tôn có chỉ thị gì?
– Cậu không cần mở miệng là nói chỉ thị. Chẳng lẽ ngoại trừ công việc ra, Chủ tịch tỉnh này sẽ không thể gọi điện cho cậu được sao? – Tôn Tập Dân nói nửa đùa nửa thật, ý tứ là thể hiện sự thân thiết,
– Là có chuyện như thế này. Hôm nay tôi và Bí thư Phạm tự nhiên nói đến vấn đề chọn Phó giám đốc sở cho Khu công nghệ cao của Tần Đường. Bí thư Phạm có ý kiến là chỉ tiêu hai Phó giám đốc sở tùy Thành ủy thành phố Tần Đường đề cử. Tôi cũng có ý như vậy, liền y theo chỉ thị của Bí thư Phạm xử lý.
Nếu nói thật là cứ y như tinh thần chỉ thị của Phạm Duệ Hằng mà làm, thì Chủ tịch tỉnh Tôn Tập Dân cũng sẽ không đặc biệt gọi điện thoại nhấn mạnh chuyện này. Điều ông ta muốn là Hạ Tưởng tiếp điện thoại của ông ta, muốn chính là Hạ Tưởng chủ động, chứ không phải để ông ta mở miệng.
Hạ Tưởng lại lần nữa bị Tôn Tập Dân dồn vào chân tường. Nghĩ thầm Chủ tịch tỉnh Tôn rốt cuộc là muốn buộc hắn vào khuôn phép, hay muốn đề cử ai tới Tần Đường lên chức Phó giám đốc sở? Thận trọng suy nghĩ cũng có thể lý giải, cái danh Phó giám đốc sở quả thật có giá trị. Tỉnh Yến lớn như vậy, Phó giám đốc sở cũng không phải rất nhiều. Hơn nữa mỗi cây cải củ là một cái hố, đã sớm bị lấp đầy, bỗng nhiên xuất hiện hai chỉ tiêu, lại đều trao quyền hạn tới cho cấp dưới Tần Đường. Lãnh đạo tỉnh không có hứng thú trong việc tham gia vào lưu chuyển cán bộ thì không đúng chút nào.
Chủ yếu là thái độ của Phạm Duệ Hằng rất kiên quyết, đem quyền lực chuyển xuống cho Tần Đường, để các Ủy viên thường vụ tỉnh uỷ khác không thể nói gì. Nếu không ai cũng có một phiếu muốn chiếu cố đến người của mình.
Tôn Tập Dân là Chủ tịch tỉnh, là nhân vật số 2 của tỉnh Yến. Ông mở miệng không gì đáng trách, cũng có mặt mũi lớn hơn so với người ta.
Hạ Tưởng không thể không nể mặt Tôn Tập Dân:
– Đảng uỷ Thành phố Tần Đường cảm ơn Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân đã tín nhiệm. Trong việc chọn người đề cử, vẫn là căn cứ trên nguyên tắc công khai công bằng không thiên vị. Qua thảo luận của Thành uỷ, đề cử ra hai đồng chí là Vương Trường Viễn và Trương Quang Huy, xin Chủ tịch tỉnh Tôn cho ý kiến.
– Ý kiến thì không có ý kiến gì, quyết định của Thành ủy Tần Đường, Tỉnh uỷ và Uỷ ban nhân dân tỉnh sẽ nghiêm túc nghiên cứu.
Tôn Tập Dân nói một câu hách dịch,
– Đồng chí Trương Quang Huy là Chủ nhiệm Ban quản lý Khu công nghệ cao?.
Sau khi nhận được khẳng định của Hạ Tưởng, Tôn Tập Dân chỉ “Ồ” một tiếng, rồi không nói về đề tài này nữa, mà là nói vài câu chuyện phiếm, sau đó liền gác điện thoại.
Hạ Tưởng bất đắc dĩ lắc đầu. Chủ tịch tỉnh Tôn dường như là không hề nói gì cả, nhưng trên thực tế là ám chỉ để Trương Quang Huy tránh đường. Rõ ràng, Chủ tịch tỉnh Tôn biết rất rõ ràng hậu trường của Trương Quang Huy không cứng rắn, đá y ra cũng sẽ không khiến nhiều người bất mãn.
Trương Quang Huy trong ấn tượng của Hạ Tưởng là người cần cù chăm chỉ giỏi giang. Bây giờ cũng đã sắp đến tuổi nghỉ hưu rồi, đoán chừng cũng là một cơ hội thăng chức Phó giám đốc sở cuối cùng của cả đời. Chẳng lẽ nói sẽ lấy Trương Quang Huy làm vật hy sinh? Xét một cách công bằng, trong lòng hắn không chấp nhận, cả đời cần cù chăm chỉ nhẫn nhục chịu khó, không thể bởi vì hậu trường của gã không chắc chắn mà bị tuỳ ý đem khai trừ.
Nhưng vấn đề là nếu không chấp nhận ý đồ của Chủ tịch tỉnh Tôn, sẽ phải đắc tội với Chủ tịch tỉnh Tôn!
Dường như Chủ tịch tỉnh Tôn sau khi nhậm chức, luôn không ngừng gây phiền phức cho hắn. Phiền phức lần này, đặc biệt khiến người ta nhức đầu.
Tuy nhiên khiến Hạ Tưởng càng bực bội chính là, Chủ tịch tỉnh Tôn gây phiền hà hắn còn chưa tính, nhưng ngay cả một bọn xấu xa cũng dám trêu chọc hắn. Thực khinh thường hắn dễ bắt nạt hay sao?
Giận dữ trong hắn bỗng chốc nhen nhóm, lửa giận là do Lã Chấn Dương khơi ra!
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 11 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 04/12/2017 22:36 (GMT+7) |