Pháp luật là mấu chốt của nhân dân, một xã hội một quốc gia, nếu ngay cả pháp luật cũng không mang lại cảm giác an toàn cho nhân dân, xã hội sẽ loạn, quốc gia sẽ diệt vong.
Nhưng giai đoạn hiện tại, trong nước không chỉ có rất nhiều vùng mù pháp luật, hơn nữa không thể không chấp nhận một sự thật là quyền lực lớn hơn pháp luật.
Đồng thời, thông tin và sự việc không rõ chân tướng, tai nạn cũng không rõ chân tướng, thậm chí ngay cả trong tình hình quốc tế, cũng không rõ chân tướng là vì sao Trung Quốc luôn nhẫn nhịn nhượng bộ, vẫn không thể đánh tơi bời một trận, vẫn treo cờ đầu hàng.
Tổng Bí thư đang tại chức đi cả đêm để tới núi Cửu Hoa là thật hay giả, Hạ Tưởng cũng lười tìm hiểu. Nhà họ Phó cuối cùng phải đi dây thăng bằng giữa thế lực gia tộc và thế lực bình dân trong bao lâu nữa, có thể dựa vào thủ đoạn đầu cơ trục lợi mà đi được bao xa nữa, hắn cũng không nghĩ nhiều. Hiện tại hắn chưa thể gây ảnh hưởng đến đại cục được, đợi đến một ngày hắn có quyền lực trong tay, hắn sẽ khiến cho người khác làm việc theo sự sắp xếp của hắn.
Không sợ mọi chuyện đều phải nghe theo, ít nhất muốn làm một số việc chân chính, bớt đi một ít công trình hao tiền của của nhân dân lao động, giống như Bộ đường sắt làm mười mấy năm mà chẳng có kết quả tốt đẹp nào. Hạ Tưởng thì cho rằng lần đầu làm, từ việc lớn đến nhỏ, điều tra kỹ lưỡng cho tốt.
Không nói tàu hỏa và đường sắt cao tốc có an toàn và nhanh chóng hay không, dù sao tạo ra vô số những tham quan, còn có vô số những người nhân cơ hội phất lên. Đương nhiên các chuyên gia nói, đi tàu hỏa và đường sắt cao tốc đều tuyệt đối an toàn, còn anh tin hay không tin là do anh, Hạ Tưởng dù sao cũng không tin.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 12 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-12-full/
Trên cơ bản chuyến đi tới thủ đô thu được hiệu quả như mong đợi. Ngày hôm sau, Hạ Tưởng lại gặp Tống Triêu Độ và Tống Nhất Phàm. Tống Triêu Độ ở phía sau tác động nhiều hay ít, gặp những ai, Hạ Tưởng cũng không tiện hỏi. Hắn cũng biết cách đối nhân xử thế của Tống Triệu Đô, mọi việc giấu ở trong lòng, để anh tự lĩnh hội ý đồ của ông ta. Lĩnh hội được để phối hợp ăn ý với ông ta, ông ta sẽ trọng dụng anh, đề bạt anh, cũng sẽ ủng hộ anh hết mình.
Nếu ngược lại, thì xin lỗi, không lọt vào mắt ông ta.
Tống Nhất Phàm ở trước mặt Tống Triêu Độ thường giả vờ rất nho nhã, tuy nhiên luôn nhân lúc không ai để ý tới thì làm mặt quỷ với Hạ Tưởng, thiếu chút nữa cười đùa với hắn, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm nghĩ ngợi, cô bé thật sự là một cô công chúa nhỏ vui tươi, hồn nhiên thuần khiết như ngọc.
Mới đó đã đến ngày mùng 7, Hạ Tưởng quay về Tần Đường, việc của năm sau chắc chắn rất nhiều, hắn phải nhanh chóng nắm được tình hình, bởi vì, nói không chừng sẽ có một trận đánh quyết liệt.
Vốn dĩ cho rằng tin tức truyền đến sớm nhất năm sau là việc thay đổi nhân sự của Tỉnh ủy, không ngờ, Tần Đường lại xảy ra một sự việc trọng đại ngoài dự đoán của mọi người, lại một lần nữa khiến cho ba người Hạ Tưởng và Chương Quốc Vĩ, Lưu Kiệt Huy đụng độ mạnh lần thứ hai.
Sang năm mới, mấy ngày ở thủ đô, Hạ Tưởng lại đảo lại mấy mối quan hệ, tuy nhiên không gặp Cổ Thu Thật và Trịnh Thịnh, bận quá, không sắp xếp được thời gian, cũng đành thôi.
Nhưng có đến gặp Mai Hiểu Lâm, lại chơi với Mai Đình nửa ngày. Tuy nhiên bây giờ Mai Đình vô cùng xa lạ với Hạ Tưởng, cũng khiến trong lòng hắn suy nghĩ, dù sao cũng không có cách nào phân thân được, không thể đem lại nhiều tình yêu thương của cha cho Mai Đình.
Tính cách của Mai Đình rất giống Mai Hiểu Lâm, cố chấp mà kiên cường, nửa ngày cũng không nói chuyện với Hạ Tưởng. Bất kể Hạ Tưởng dụ dỗ như thế nào, đùa như thế nào, khuôn mặt nhỏ nhắn, bàn tay nhỏ bé, dáng vẻ hổn hển đáng yêu mà khiến người ta đau lòng.
Hạ Tưởng lén tỏ vẻ xin lỗi với Mai Hiểu Lâm, hổ thẹn về việc không thể đem lại nhiều tình thương yêu của cha cho Mai Đình.
Mai Hiểu Lâm khẽ lắc đầu:
– Không trách gì anh, con bé không có một người cha bình thường, biết làm sao bây giờ? Rất nhiều người đều ngưỡng mộ con nhà quan, kỳ thực không biết ba mẹ đều làm quan, con cái từ nhỏ sẽ không có tuổi thơ.
– Con bé có thể có mặt trên đời, có thể trở thành con gái em, em đã mãn nguyện rồi. Bây giờ em không có bất kì yêu cầu nào đối với anh. Trước kia luôn cảm thấy anh nợ em thứ gì đó, bây giờ đã nghĩ thông suốt rồi, kỳ thực anh đã cho em một đứa con gái, em nên cảm ơn anh mới đúng.
– Con người không thể không thỏa mãn, không thỏa mãn thì sẽ đau khổ. Cảm ơn anh, Hạ Tưởng, thật lòng cảm ơn anh. Sau này mẹ con chúng em coi như là hồi ức tốt đẹp của anh. Bất cứ khi nào anh nhớ đến, bất cứ khi nào anh mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi, em và Đình nhi lúc nào cũng chào đón.
Mai Hiểu Lâm không biết đã bị điều gì làm cho xúc động, nói một mạch, cuối cùng còn rơi nước mắt.
Trong ấn tượng, Mai Hiểu Lâm rất ít rơi lệ, ý chí và sự kiên cường của cô, bao gồm cả sự đấu tranh bất khuất trước số mệnh, không cam lòng với Hạ Tưởng. Có lẽ là cô yêu Hạ Tưởng, có lẽ là cầu mong mà không được càng khiến cô thêm khát khao, nhưng trong cuộc đời luôn có quá nhiều những điều không theo ý muốn. Lăn lộn ở quan trường mấy năm, có lẽ cô đã nhìn thấu được sự việc, không, nói một cách chính xác, là thấy rõ được tình yêu.
Hoặc có thể nói là không ôm ấp hy vọng đối với tình yêu. Bởi vì, trong suốt cuộc đời, cô sẽ không lại yêu người nào khác, cũng không thể lấy người nào khác, chỉ có thể mang theo sự tiếc nuối về Hạ Tưởng. Một mình dẫn theo Mai Đình, tôi luyện trong cuộc sống, rèn luyện trong quan trường.
Hạ Tưởng biết trong lòng Mai Hiểu Lâm có nổi khổ, giữa hắn và Mai Hiểu Lâm, bắt đầu từ sai lầm, lại kết thúc cũng bằng sai lầm, là một lần trắc trở hiếm thấy. Đối với Mai Hiểu Lâm, hắn chỉ có thể thông cảm cộng với sự thương hại, hoặc là cũng có yếu tố tình cảm bên trong, nhưng tuyệt đối không gọi là thích và yêu.
Giữa người với người, có nhiều sự việc không thể miễn cưỡng, giống như hắn và Phó Tiên Phong ngồi cùng nhau bàn chuyện lợi ích, bàn chuyện trao đổi, thậm chí còn có thể giả vờ nói chuyện vui đùa, nhưng giữa hai người mãi mãi tồn tại một lỗ hỗng, một ngày nào đó sẽ nhắc lại chuyện xưa, thậm chí trở mặt thành thù.
Hắn và Mai Hiểu Lâm không thể có kết thúc có hậu.
Trước khi đi, Hạ Tưởng ôm Mai Hiểu Lâm vào lòng, còn hơi ghì mạnh một chút, có lẽ là lần đầu tiên hắn chủ động ôm cô mà nói:
– Có Mai Đình làm bạn với em, chính là niềm hạnh phúc lớn, em phải biết quý trọng hạnh phúc ấy.
Rất lâu sau khi Hạ Tưởng đi, Mai Hiểu Lâm vẫn không ngừng rơi lệ. Còn Mai Đình thì nép vào trong lòng mẹ, thay cô lau nước mắt, trên khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy sự kiên cường:
– Mẹ đừng khóc, sau này lớn lên, con sẽ bảo vệ mẹ không để đàn ông ức hiếp mẹ, con cũng sẽ là một người kiên cường, không để một người đàn ông nào bắt nạt con.
Còn về phần Trần Phong, Tào Vĩnh Quốc ở sau lưng làm những việc gì, lại gặp những ai, Hạ Tưởng không biết rõ, cũng không có người nói cho hắn. Có một số việc trong lòng biết là được, Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc không nói, là không muốn hắn phân tâm nhiều, bởi vì phân tâm cũng không có ích gì, cũng không muốn hắn biết ơn họ. Chỉ cần khiến hắn vĩnh viễn tôn kính một người lãnh đạo và một người than là đươc rồi.
Tống Triêu Độ càng không cần nói, có lẽ còn hao tổn sức lực hơn cả Trần Phong và Tào Vĩnh Quốc, nhưng ông ta tránh không nhắc đến việc đó, bởi vì giữa ông ta và Hạ Tưởng đã đạt tới mức có thể cảm nhận được tấm lòng của đối phương.
Tuy nhiên khi gặp mặt, Tống Triêu Độ lại nói một câu đầy thâm ý:
– Hạ Tưởng, tôi không can thiệp vào sự lựa chọn của cậu, cũng sẽ không phản đối, tin rằng cậu có thể dễ dàng đi trên con đường của mình. Nhưng có một điều, nhất định phải nhớ rõ, sau này cậu phải làm một chính trị gia, mà không phải là một chính khách. Quyền lực là con dao hai lưỡi, cậu phải vận dụng cho tốt.
Hạ Tưởng tự nhiên hiểu ra ẩn ý của Tống Triêu Độ, là bảo hắn trên con đường sau này kiên trì với chủ định, công và tâm.
Hạ Tưởng cũng biết Tống Triêu Độ tin tưởng hắn, cho nên cho dù hắn ở phe cánh nào, đều sẽ hết lòng ủng hộ hắn, quen biết Tống Triêu Độ, là một bắt đầu may mắn của cuôc đời hắn. Trong lúc này còn gặp mặt với Mai Thái Bình và Khâu Tự Phong.
Hướng đi của Mai Thái Bình đã định rồi, sẽ không có thay đổi, chính là vào bộ máy của Trần Phong, làm trợ thủ của Trần Phong. Cuối cùng cũng bước vào được cấp Bộ trưởng, khiến ông ta vui sướng trong lòng, cả cuộc đời, vì danh vì lợi vì quyền, gia tộc lại lớn mạnh, chỉ có sau khi chính mình đứng ở một địa vị cao mới có được danh vọng.
Mai Thái Bình rõ ràng tỏ vẻ ủng hộ đối với việc Hạ Tưởng làm ủy viên thường vụ cấp cao.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 12 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 14/12/2017 11:36 (GMT+7) |