Vừa ngồi vào chỗ, xem một vài văn kiện, Trịnh Hải Kỳ đã gõ cửa xin vào.
– Chủ nhiệm Hạ, ngài có hài lòng với chỗ ở hiện tại hay không?
Trịnh Hải Kỳ tuy rằng còn trẻ, nhưng từ dáng vẻ mỉm cười của anh ta có thể thấy, anh ta rất khôn ngoan. Không khôn ngoan thì cũng không có khả năng mới 36 tuổi đã làm đến chức Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, ở trong nước cũng là có một không hai.
Hạ Tưởng không hiểu tại sao nhưng hắn cảm thấy Trịnh Hải Kỳ rất phức tạp, bởi vì lúc đầu hắn cho rằng mình sẽ là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Cuối cùng, tuy rằng hắn không đảm nhiệm Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, nhưng hắn vẫn đặc biệt để ý đối với vị trí Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Bởi vì, nói đúng ra, Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chính là thân tín của Bí thư tỉnh ủy.
Hơn nữa, Trịnh Hải Kỳ trẻ tuổi hơn nhiều so với dự đoán, khiến trong lòng Hạ Tưởng không hiểu sao vẫn có chút đề phòng.
Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy chỉ có trách nhiệm với Bí thư Tỉnh ủy, Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật tỉnh cho dù xếp hạng ở gần đầu bảng, nhưng việc sắp xếp nghỉ ngơi không nhất thiết phải do Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy đích thân đi làm, huống chi Ủy ban Kỷ luật tỉnh hoạt động khá độc lập, hơn nữa, Ủy ban Kỷ luật tỉnh cũng có Trưởng ban thư ký riêng.
Nhưng làm tổng quản của cả một Tỉnh ủy, có nhiệt tình quan tâm đến việc sắp xếp chỗ nghỉ ngơi của Hạ Tưởng, cũng coi như không nói được gì nhiều, Hạ Tưởng liền tỏ ý cảm ơn:
– Rất tốt, rất phù hợp, đồng chí Hải Kỳ vất vả rồi.
Tuy đã 36 tuổi nhưng có lẽ do được bồi dưỡng tốt, hơn nữa cộng thêm dáng vẻ thư sinh và nước da trắng, so với Hạ Tưởng nhìn qua còn có vẻ trẻ hơn một chút. Không khoa trương mà nói, Trịnh Hải Kỳ bất luận là vẻ ngoài hay là cấp bậc, đều là đối thủ lớn nhất của Hạ Tưởng.
Trịnh Hải Kỳ trước là cười, sau lại tự mình ngồi xuống, thể hiện tư thế nói chuyện:
– Chủ nhiệm Hạ, đáng nhẽ việc sắp xếp thư ký cho anh, là do đồng chí Đào Hà Giang phụ trách. Tuy nhiên, tôi vừa mới nói chuyện với đồng chí Hà Giang xong, anh ta nói ở Ủy ban kỷ luật tạm thời không có người thích hợp, đang định sắp xếp để Chủ nhiệm Hạ tới trường Đại học để chọn lựa thư ký. Ý của tôi là, vừa đúng lúc ở Tỉnh ủy cũng có một đồng chí không tồi, điều kiện mọi mặt đều ưu tú, tôi liền mạo muội đề cử tới, không biết ý kiến của anh như thế nào…
Đào Hà Giang là Ủy viên thường vụ Ủy ban Kỷ luật tỉnh, Trưởng ban thư ký Ủy ban Kỷ luật tỉnh, anh ta đích thực là người chuyên phụ trách các công việc của Hạ Tưởng.
Nói chung, thư ký của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh phải do Trưởng ban thư ký sắp xếp, bởi vì tính độc lập của Ủy ban kỷ luật còn cao hơn nhiều so với Đảng ủy Công an, có thể tự mình quyết định rất nhiều chuyện. Về vấn đề thư ký, vừa rồi, Đào Hà Giang cũng đã báo cáo qua, Hạ Tưởng cũng biết được một chút tình huống.
Loại bỏ việc Trịnh Hải Kỳ là chủ động thể hiện thiện ý hay là có ý đồ gì khác, chuyện sắp xếp một thư ký, mà lại do một Trưởng ban thư ký tỉnh ủy tự mình ra mặt, ít nhiều hơi có vẻ chuyện bé xé ra to. Hơn nữa, quan hệ giữa Trịnh Hải Kỳ và Trịnh Thịnh, không cần nghĩ cũng biết là vô cùng chặt chẽ, Hạ Tưởng thấy vậy liền trầm ngâm, không nói gì.
Vấn đề thư ký dường như không phải là vấn đề gì lớn, nhưng nếu như dùng người không thỏa đáng, nhất định sẽ trở thành vấn đề lớn. Một thư ký tốt chưa chắc sẽ làm được việc, nhưng một thư ký không tốt chắc chắn sẽ gây ra chuyện xấu.
– Được…trước anh cứ dẫn người anh tiến cử đến đây để tôi xem xem.
Hạ Tưởng áp dụng biện pháp nước đôi.
– Tôi cũng sẽ bảo Hà Giang đến trường Đại học chọn lựa, cả hai đều chuẩn bị cho tốt.
Trịnh Hải Kỳ vẫn tươi cười:
– Được, tôi liền nghe theo chỉ thị của Chủ nhiệm Hạ.
Anh ta đứng lên:
– Có chuyện gì cần tới bên Tỉnh ủy ra mặt, Chủ nhiệm Hạ cứ việc nói với tôi hoặc cũng có thể để Hà Giang báo cho tôi biết.
Hạ Tưởng gật đầu, đứng dậy tiễn Trịnh Hải Kỳ, trong lòng nghĩ đến câu nói sau đầy hàm ý kia của Trịnh Hải Kỳ, nếu thực có chuyện cần Tỉnh ủy phối hợp, khẳng định là hắn phải trực tiếp nói chuyện với Trịnh Hải Kỳ, nếu để Đào Hà Giang ra mặt thì quá làm cao rồi. Tuy cùng là Trưởng ban thư ký nhưng Đào Hà Giang chỉ là Trưởng ban thư ký Ủy ban kỷ luật, còn Trịnh Hải Kỳ đường đường là Ủy viên thường vụ Tỉnh ủy, thân phận không giống nhau.
Trịnh Hải Kỳ là có ý tứ. Hạ Tưởng vừa mới ngồi xuống, lại phát hiện trên bàn mình có một phong thư tố cáo, không khỏi sửng sốt.
Hắn tạm thời chưa có thư ký, sau khi có thư ký rồi, thì những thư tố cáo bình thường trước hết đều do thư ký xem qua, trừ khi là tố cáo những vụ án lớn, thì mới có thể để trên bàn của hắn. Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh, không có khả năng mỗi ngày đều tự mình đi hủy thư tố cáo.
Không phải là thư ký thì chẳng lẽ thư tố cáo này là do Đào Hà Giang để trên bàn? Hạ Tưởng cũng không nghĩ nhiều, thuận tay liền mở thư tố cáo ra, từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên hắn mở thư tố cáo, cũng là lần đầu tiên nhận được thư tố cáo sau khi đảm nhiệm Chủ nhiệm ủy ban Kỷ luật tỉnh, tâm trạng ít nhiều đều hơi kích động.
Tuy nhiên, kích động thì kích động nhưng cũng không mong mỏi quá nhiều bởi vì hắn tuy chưa từng làm qua công việc của Ủy ban kỷ luật, nhưng cũng hiểu rõ có không ít thư tố cáo chỉ là thư trả đũa, không thể cho là thật. Những kẻ tham quan chân chính bị miễn chức, trong số đó đâu có mấy người là từ thư tố cáo mà ra? Hơn nữa, hắn là Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật tỉnh, không phải Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật huyện hay thành phố, thư tố cáo đến tay hắn, ít nhiều đều có liên quan đến cán bộ cao cấp, một cán bộ cao cấp như thế làm sao có khả năng sẽ bị thua bởi một phong thư tố cáo?
Có một câu nói rất hay, có người tố cáo, lãnh đạo không nhất định là lãnh đạo tốt nhưng không có ai tố cáo, lãnh đạo nhất định không phải lãnh đạo tốt, kẻ gian trông chẳng khác gì người ngay.
Hạ Tưởng không chút để tâm mở thư ra, chỉ nghĩ đây là một phong thư bình thường phản ánh lãnh đạo tham nhũng, biến chất, tác phong sinh hoạt thối nát. Không ngờ, khi mở thư ra lại thấy, đây là một phong thư tố cáo viết tay. Hiện nay, những người viết thư tố cáo, hơn phân nửa sẽ đi đóng dấu, sau đó sao chép, giống như chế tạo hang loạt, gửi đến khắp nơi, như quăng lưới bắt cá vậy.
Không nghĩ tới, bây giờ vẫn còn có người tự viết tay. Bởi vì viết tay sẽ dễ dàng lưu lại bút tích, sẽ bị người khác điều tra ra được.
Nét chữ trong thư rất đẹp, như nước chảy mây trôi, kiểu chữ Khải vô cùng xinh xắn, không sai biệt lắm có hương vị của người viết thư pháp, khiến cho Hạ Tưởng âm thầm tán thưởng.
Đầu tiên là thưởng thức thư pháp một lát, sau đó Hạ Tưởng mới xem kỹ nội dung trong thư, khi xem xong hết thì cả người liền chấn động.
Thư tố cáo này không phải tố cáo Bí thư thành ủy nào đó tham ô hủ bại, cũng không tố cáo Thị trưởng nào đó cuộc sống tác phong thối nát, mà tố cáo một công ty tên là Cầu đường ở Tỉnh Tương mấy năm qua xây dụng một số công trình trọng đại, bớt xén nguyên vật liệu, khiến cho tồn tại tai họa ngầm về an toàn chất lượng bên trong, hiện tại đang nhận xây dựng một đoạn đường cao tốc, cũng tương tự tồn tại vấn đề bớt xén nguyên vật liệu làm ảnh hưởng chất lượng công trình.
Trong thư tố cáo liệt kê rất nhiều ví dụ cụ thể và xác thực, vạch trần rất nhiều nội tình đen tối bên trong khiến người khác phải giật mình.
Thứ nhất, vào năm 2007, công ty Cầu đường tỉnh Tương xảy ra sự cố cây cầu lớn Phượng Đà do công ty xây dựng bị đổ sụp nghiêm trọng, bị thu hồi và hủy giấy phép kinh doanh, tư chất bị loại bỏ, mất đi tư cách đấu thầu. Nhưng gần 1 năm sau, mặc dù không trải qua chỉnh đốn và cải cách nghiêm khắc từ bên trong, công ty Cầu đường Tỉnh Tương từ không có đã biến thành có chịu trừng phạt, đến năm 2008 liền được khôi phục việc thi công công trình và tư chất nhận thầu cao nhất, thuận lợi tiếp nhận một công trình lên tới 3 tỉ nhân dân tệ.
Thứ hai, sau khi cầu Phượng Đà bị sập, các cơ quan hữu quan ở tỉnh Tương chẳng những khôi phục việc thi công công trình và tư chất nhận thầu cao nhất cho công ty Cầu đường tỉnh Tương, còn tổ chức lại một công ty nhận thầu có năng lực cao nhất để thi công công trình quốc lộ, do đó, khiến công ty Cầu đường tỉnh Tương ngược lại còn lên một tầng cao hơn, phạm vi nghiệp vụ càng thêm rộng lớn.
Thứ ba, công ty Cầu đường tỉnh Tương quản lý vô cùng lộn xộn, bản thân trang thiết bị và lực lượng không đủ, đội ngũ thi công yếu kém, các hạng mục công trình đa số là tổng thể hoặc tách rời giao khoán, thật sự là do tự bản thân hạng mục thi công đã ít lại càng ít, giao khoán công trình, lại thiếu người giám sát mức độ. Hơn nữa qua tay quá nhiều, khiến cho rất nhiều người muốn ở giữa thu lợi ích, làm cho tài chính của công trình cuối cùng đã ít lại càng ít, không xảy ra vấn đề chất lượng mới là lạ.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 13 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-13-full/
Nội dung ở phía sau còn rất nhiều, trên cơ bản đều là nhằm vào công ty Cầu đường tỉnh Tương có đủ loại tệ nạn mà đề ra phương pháp, ý nghĩ rõ ràng, trật tự rõ ràng liệt kê một vài ý kiến cải cách, cho dù Hạ Tưởng chỉ lấy góc độ là một Ủy viên thường vụ tỉnh ủy để nhìn nhận, những phương án giải quyết do người tố cáo đưa ra cũng quả thật hợp lý.
Càng khó có được chính là, thư tố cáo này dài đến trên 10 nghìn chữ, toàn bộ đều là viết tay, tự nhiên không có đến một chữ viết sai, đến chấm câu cũng viết rất để tâm, khiến cho Hạ Tưởng xúc động, người viết thư, nếu không phải là một kỹ sư công trình làm việc lâu năm thì cũng phải là một vị giáo sư.
Ở cuối thư tố cáo lại đề xuất kín đáo, công ty Cầu đường tỉnh Tương hiện tại đã bị cư dân mạng gọi là công ty sập cầu tỉnh Tương, mà công ty Cầu đường tỉnh Tương vẫn không biết hối cải, không biết tỉnh ngộ, còn công khai biện giải, bôi đen sự thật, đổi trắng thay đen, không có chút liêm sỉ, lại còn quan thương cấu kết, tham ô hủ bại bất chính. Cho dù không phải là vì chỉnh lý hành vi tham ô hủ bại, cũng nên vì an toàn sinh mạng, tài sản của quàn chúng nhân dân, mà điều tra rõ chân tướng sự thật, chỉnh đốn công ty Cầu đường tỉnh Tương.
Hạ Tưởng ước chừng mất gần một tiếng đồng hồ mới đọc xong thư, trong lòng phập phồng bất định, hết sức xúc động.
Hắn lại lên mạng tìm kiếm một chút công trạng của công ty Cầu đường tỉnh Tương, phát hiện công ty Cầu đường tỉnh Tương nhận xây dựng một số công trình trọng đại, đồng thời xuất hiện vấn đề chất lượng, sập cầu có 3 cái, nguy cơ sập có 2 cái, một công trình đường cao tốc có tình hình giao thông cực kỳ kém, tai nạn xe cộ rất nhiều, bị người địa phương xưng là cao tốc tử vong… Không xem thì thôi, xem rồi, quả nhiên cảm thấy ghê người.
Hạ Tưởng đứng dậy đi ra phía của sổ, ngắm nhìn cảnh sắc phía bên ngoài, tâm trạng tự dưng trở nên nặng nề.
Nghiêm khắc mà nói, đây không phải là một bức thư tố cáo, cũng không thuộc phạm vi hắn quản lý, bởi vì trong thư không đề cập đến một cán bộ cụ thể nào, mà chỉ nói đến một công ty của tỉnh. Hơn nữa, quyền lực chỉnh đốn công ty Cầu đường tỉnh Tương nằm trong tay Ủy ban nhân dân Tỉnh và Ủy ban Quản lý Giám sát tài sản Nhà nước. Là Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật Tỉnh, hắn không có quyền hỏi đến.
Nhưng nói đi phải nói lại, công ty Cầu đường tỉnh Tương này quả thực có năng lực rất lớn, ở sau lưng khẳng định có người có năng lực, đứng phía sau ít nhất phải là cán bộ cấp Giám đốc sở trở lên mới có khả năng bảo vệ công ty Cầu đường tỉnh Tương đứng vững không đổ.
Thậm chí còn có thể là ô dù cấp Phó tỉnh.
Nếu Hạ Tưởng là Phó chủ tịch Tỉnh, lại vừa đúng lúc được phân công quản lý vấn đề xây dụng thành phố, thì có thể hỏi đến một chút, nhưng hắn là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Tỉnh, quản lý kỷ luật của cán bộ Đảng viên. Tuy nói công ty Cầu đường tỉnh Tương là doanh nghiệp nhà nước, Ủy ban kỷ luật Tỉnh cũng có thể danh chính ngôn thuận nhúng tay vào điều tra, nhưng hắn càng rõ ràng hơn, sau lưng công ty Cầu đường tỉnh Tương, không chừng sẽ có một lợi ích tập thể khổng lồ.
Dứt một sợi tóc động toàn thân, nhổ củ cải nhổ cả bùn, Hạ Tưởng rất rõ ràng, bất luận là phía sau một doanh nghiệp nhà nước nào, cũng có một sợi dây lợi ích khổng lồ kinh người.
Mấu chốt là, những vấn đề của công ty Cầu đường tỉnh Tương, đều phát sinh trước khi hắn và Phó Tiên Phong đến tỉnh Tương, hay có thể nói là, có thể trực tiếp loại bỏ Phó Tiên Phong ra ngoài?
Mới đến tỉnh Tương, Hạ Tưởng chưa được sống yên ổn, đã gặp phải một thử thách rất lớn.
Còn có một điều khiến Hạ Tưởng không hiểu được chính là, thư tố cáo này rốt cuộc là do ai đặt ở trên bàn của hắn? Người để thư, không cần nghĩ, tuyệt đối có dụng tâm kín đáo, người này khẳng định là biết tin tức gì đó.
Hạ Tưởng không rõ chính là, thư tố cáo này có thể được coi như là một bước ngoặt, công ty cầu đường tỉnh Tương chính là một vụ việc bắt đầu, có thể làm lay động sự cân bằng vốn có ở tỉnh Tương.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |