Hạ Tưởng thấy Phó Tiên Phong phản kích quá nhanh và quá trực diện, liền biết vừa đụng đến Tất Bằng, quả nhiên đã chọc giận Phó Tiên Phong, hắn cũng cười lạnh trong lòng, xem ra trên con đường chính trị, không có tình bạn vĩnh hằng. Nhưng một Chủ tịch tỉnh như Tiên Phong, trở mặt còn nhanh hơn lật sách, cũng không thấy nhiều.
– Tôi không đồng ý cách nói của anh, quả thật phía Ủy ban Kỷ luật đã để lộ tin tức, nhưng là có người cố ý để lộ tin tức cho Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, là hành vi vi phạm nghiêm trọng. Hiện tại tôi đang định triển khai công tác chỉnh đốn nội bộ Ủy ban Kỷ luật, một khi tra ra là ai, sẽ trình lên Tỉnh ủy và Ủy ban Kỷ luật Trung ương, yêu cầu khai trừ người đó ra khỏi hệ thống Ủy ban Kỷ luật!
Diệp Thiên Nam vốn ngồi nghiêm chỉnh, vừa nghe lời nói này của Hạ Tưởng, không tự chủ được cúi thấp người, trong lòng hơi kinh sợ, nghĩ thầm lời của Hạ Tưởng quá thẳng thắn, quả thật không hề nể mặt Phó Tiên Phong một chút nào, dù sao Phó Tiên Phong cũng đường đường là Chủ tịch tỉnh.
Tuy nhiên Diệp Thiên Nam cũng có nghe nói ân oán giữa Phó Tiên Phong và Hạ Tưởng, thù cũ hận mới cùng tính một lượt, cũng khó trách tại sao giữa Chủ tịch tỉnh Phó và Bí thư Hạ lại trở mặt thành thù.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, vừa rồi Chủ tịch tỉnh Phó phê bình Hạ Tưởng không dẫn dắt tốt đội ngũ Ủy ban Kỷ luật, cũng là thất sách, vừa may lại để Hạ Tưởng mượn thời cơ đánh vào mặt. Diệp Thiên Nam không khỏi suy nghĩ nhiều thêm, nếu Hạ Tưởng thật sự không ra quân bài theo đúng như nguyên tắc, nếu như tra ra được ai là mật báo, sẽ triệt để loại trừ người đó ra khỏi hệ thống Ủy ban Kỷ luật, thì đúng là một sự việc đau đầu.
Trịnh Thịnh thấy thời cơ không thể bỏ lỡ, liền ra sức ủng hộ Hạ Tưởng:
– Chủ nhiệm Hạ vừa mới đến tỉnh Tương, việc không hiểu rõ lắm về công việc ở Ủy ban Kỷ luật cũng có thể lý giải được, đương nhiên cũng không loại trừ khả năng những nhân viên cá biệt trong Ủy ban Kỷ luật để lộ tin tức ra bên ngoài, Tỉnh ủy ủng hộ việc đồng chí Hạ Tưởng điều tra làm rõ chân tướng, bất luận liên quan đến ai, Tỉnh ủy cũng tuyệt đối không nương tay!
Hạ Tưởng nhóm lửa, Trịnh Thịnh đốt pháo, kết quả khiến Phó Tiên Phong bay vào không trung.
Diệp Thiên Nam liền giải vây đúng lúc:
– Sự việc nội bộ Ủy ban Kỷ luật tin rằng Chủ nhiệm Hạ có thể xử lý tốt. Hơn nữa Đường Gia Thiếu và Tất Bằng có phải xảy ra chuyện gì hay không, thì phải qua được việc này mới biết. Bất luận thế nào, phương pháp làm việc của Ủy ban Kỷ luật cũng phải được thay đổi, không thể bỏ qua cho một tham quan nào, nhưng cũng không thể để lỡ mất bất kỳ một cán bộ tốt nào.
Thật ra Diệp Thiên Nam còn ngấm ngầm hại người hơn so với Phó Tiên Phong, ý ở ngoài lời là Hạ Tưởng xử lý công việc không tốt khiến Đường Gia Thiếu và Tất Bằng bị dọa chạy mất, còn hai người đó có xảy ra chuyện gì hay không quả thật còn khó nói. Thậm chí còn có ý nói Ủy ban Kỷ luật đã trách oan cho Đường Gia Thiếu và Tất Bằng.
Hạ Tưởng cũng nghe ra được điều gì đó từ việc Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam một xướng một hóa, e rằng trước lúc Đường Gia Thiếu chạy trốn, hai người đó đã sớm biết trước được mọi việc rồi, không chừng còn được truyền thụ rằng tùy cơ mà hành động. Có lẽ trong lòng cũng chắc chắn rằng Đường Gia Thiếu và Tất Bằng chắc chắn sẽ không sa lưới.
Chỉ cần hai người bỏ chạy thành công, không những khiến lần ra tay đầu tiên của hắn ở tỉnh Tương đã bị thất bại, còn khiến rất nhiều manh mối liên quan đến tỉnh Sở cũng bị đứt đoạn, quả thật là một việc tuyệt vời.
Tất Bằng che dấu rất kỹ, nếu không phải Mai Thái Bình không biết từ nơi nào tìm được tài liệu, thì hắn cũng không biết vấn đề của Tất Bằng còn nghiêm trọng hơn cả Trần Công Phương.
– Cán bộ tốt nếu có thể dọa đến bỏ chạy được, thì cũng không phải là cán bộ tốt được nữa.
Hạ Tưởng khẽ mỉm cười, khóe miệng còn nhếch lên một nụ cười có vẻ trào phúng,
– Cây ngay không sợ chết đứng, Ủy ban Kỷ luật không xử oan uổng cho một cán bộ tốt nào hết, cũng sẽ không buông tha cho một tham quan nào hết, mong Bí thư Diệp cứ yên tâm. Công tác chống tham nhũng của Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương tuy không phải rất xuất sắc, nhưng sự nhiệt tình trong công việc của các đồng chí trong Ủy ban Kỷ luật rất cao.
Hạ Tưởng vẫn bình tĩnh trước sự công kích trước sau của Diệp Thiên Nam và Phó Tiên Phong, bắt đầu phản công:
– Lúc này, tôi cũng muốn báo cáo với Bí thư Trịnh và các vị lãnh đạo một chút về kế hoạch công tác gần đây của Ủy ban Kỷ luật. Nhằm nâng cao hiệu suất và trình độ của cán bộ Ủy ban Kỷ luật trong việc chống tham nhũng, Ủy ban Kỷ luật quyết định trước tiên sẽ cử những cán bộ ưu tú đến Ủy ban Kỷ luật tỉnh Sở để học tập kinh nghiệm chống tham nhũng, đồng thời, cử một vài Phó chủ nhiệm đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương học tập và bồi dưỡng thêm, để nâng cao thêm năng lực và trình độ công tác.
Trịnh Thịnh khẽ gật đầu:
– Đề nghị của đồng chí Hạ Tưởng rất hay, rất tốt, công việc của Ủy ban Kỷ luật mấy năm gần đây quả thực tiến triển không nhiều, không so với những tỉnh khác, chỉ so với những tỉnh anh em lân cận, cũng đã lạc hậu hơn nhiều. Các đồng chí, chúng ta đừng nên đắc chí cho rằng tỉnh Tương không có quan tham, là vì chúng ta xử lý công việc chưa đến nơi đến chốn, là vì chúng ta chưa hoàn toàn đặt lợi ích của quần chúng nhân dân lên trên hết. Thường lấy cớ là giữ gìn sự yên ổn và đoàn kết của cục diện chính trị, không nghiêm túc trong việc chống tham ô, không thẳng tay trừng trị những quan tham, cứ tìm đủ mọi lý do để trốn tránh. Các đồng chí, chúng ta nên suy nghĩ lại một chút, có phải chúng ta đã không làm tròn trách nhiệm, chưa xem công việc chống tham nhũng thành một việc quan trọng để xử lý?
Trịnh Thịnh phát biểu liền một mạch, vô cùng rõ ràng vạch ra những thiếu sót của tỉnh Tương trong công việc chống tham nhũng hiện tại, chỉ rõ trong khoảng thời gian tiếp theo, Tỉnh ủy phải toàn lực ủng hộ Ủy ban Kỷ luật trong việc chống tham nhũng, phải tiến hành một đợt chỉnh đốn tác phong Đảng trong phạm vi toàn tỉnh.
Lần Hội nghị này, bởi vì đề nghị của Hạ Tưởng, mà Trịnh Thịnh lại nắm được quyền chủ động, trở thành một hội nghị bàn về công tác chống tham nhũng, còn ý kiến làm khó dễ Hạ Tưởng mà Phó Tiên Phong đề xuất, đều bị Hạ Tưởng hóa giải, hơn nữa còn phản kích bằng một đòn, lại đánh đúng vào điểm yếu của Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam.
Sắc mặt Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam đều trầm hẳn xuống, hai người cùng nhìn nhau, đều biết Hội nghị ngày hôm nay, lại bị Hạ Tưởng thành công dẫn dắt, sau đó lại bị Trịnh Thịnh thành công lợi dụng.
Cuối cùng mấy đề nghị của Hạ Tưởng được thành công nhất trí ở Hội nghị, mặc dù trong lòng Diệp Thiên Nam biết rõ, Hạ Tưởng đề xuất giao lưu với Ủy ban Kỷ luật tỉnh Sở thật ra cũng chỉ châm chọc, chọn Phó chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật đến Ủy ban Kỷ luật Trung ương để bồi dưỡng là hành vi đoạt quyền, nhưng đề nghị của Hạ Tưởng rất hợp tình hợp lý, lý do cũng đường hoàng, Trịnh Thịnh hết lời tán thành, y và Phó Tiên Phong cũng không tìm thấy lý do gì để phản đối, đành đồng ý.
Ai bảo Hạ Tưởng đã đứng trên đỉnh cao lẽ phải, giai đoạn hiện tại vấn đề chống tham nhũng quả thật là vấn đề lớn, ai dám phản đối việc chống tham nhũng, người đó sẽ đi ngược lại đường hướng của Trung ương. Thân là cán bộ cao cấp của Đảng, việc giác ngộ chính trị này Diệp Thiên Nam và Phó Tiên Phong có thừa.
Đồng ý thì đồng ý, nhưng cả hai người cùng nhất trí cho rằng, kế hoạch chạy trốn của Đường Gia Thiếu và Tất Bằng, chu đáo chặt chẽ tuyệt đối không có sai lầm, tính toán của Hạ Tưởng, nhất định sẽ sai lầm.
Về phần hai đề cử của hai vị trí Phó thị trưởng Ủy viên thường vụ và Thường vụ thành phố Tương Giang của Phó Tiên Phong, mặc dù Diệp Thiên Nam cũng phụ họa theo, Lương Hạ Ninh về nguyên tắc cũng tán đồng, còn Hạ Tưởng từ chối cho ý kiến, nhưng Trịnh Thịnh vẫn tích cực thu thập ý kiến, tạm thời bỏ qua một bên.
Vừa tan họp, Trịnh Thịnh liền giữ Hạ Tưởng lại để nói chuyện riêng, bàn bạc, giao lưu với Hạ Tưởng về kế hoạch tiếp theo của tỉnh Sở, đồng thời nêu ra mấy ý kiến, Hạ Tưởng đều khiêm tốn nhìn nhận, cũng biết Trịnh Thịnh có thái độ ủng hộ, có ý lấy hai danh nghĩa là Ủy ban Kỷ luật tỉnh và Tỉnh ủy tỉnh Tương, để giao lưu với tỉnh Sở.
Học tập kinh nghiệm chống tham nhũng của tỉnh Sở, chọn cán bộ đi bồi dưỡng ở Ủy ban Kỷ luật Trung ương là bước thu quyền đầu tiên của Hạ Tưởng, cũng là ván thứ nhất được sắp xếp, tin chắc có thể thu được hiệu quả đáng mừng như mong đợi.
Thân là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, không thể biến Ủy ban Kỷ luật thành một đống hỗn loạn, như vậy làm sao còn có thể nghiêm trị bọn tham quan ở tỉnh Tương?
Lý tưởng rất hay, đương nhiên, sự thật lại rất tàn khốc, nếu một của Đường Gia Thiếu và Tất Bằng trước mắt mà không qua được, thì sẽ rất đả kích tinh thần, cũng bất lợi cho việc triển khai kế hoạch lớn tiếp theo. Hạ Tưởng ngoài mặt thì trấn tĩnh, thật ra bên trong rất lo lắng, bởi vì bây giờ đối với việc có thể bắt được Đường Gia Thiếu và Tất Bằng hay không hắn cũng chưa nắm chắc.
Tỉnh Tương không thể so với tỉnh Yến, những thị xã cấp dưới đối với hắn mà nói, quá lạ lẫm, cơ bản không mượn được trợ lực.
Một ngày trôi qua rồi, đánh giá của Tỉnh ủy cũng đã kết thúc, Đường Gia Thiếu và Tất Bằng vẫn chưa có tin tức gì.
Chẳng lẽ thật sự để bọn chúng trốn thoát? Lúc sắp hết giờ làm, Hạ Tưởng nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên, mời hắn tham gia bữa tiệc an ủi chúc mừng Nghiêm Tiểu Thì xuất viện.
Nghiêm Tiểu Thì vì nghe lời hắn mà ngay hôm đó đã làm thủ tục xuất viện, nếu hắn không góp mặt, cũng không được, nên đồng ý.
Nghiêm Tiểu Thì cũng không mời người ngoài, chỉ có hắn và Phó Tiên Tiên, tổng cộng 3 người, đặt một căn phòng nhã nhặn ở nhà hàng Mao Gia, Nghiêm Tiểu Thì ngồi bên trái Hạ Tưởng, Phó Tiên Tiên ngồi bên phải, có thể nói người đẹp ngồi bên, đoàn tụ sum vầy.
Nghiêm Tiểu Thì cơ bản đã hoàn toàn bình phục, không nhìn kỹ, tuyệt đối không nhận ra vết thương trên mặt, nhưng cô khi ngồi trước mặt Hạ Tưởng, vẫn hạn chế nhắc đến Đường Gia Thiếu. Hạ Tưởng cũng biết, trong lòng cô nhất định hận Đường Gia Thiếu đến tận xương tủy.
Thật ra Hạ Tưởng cũng hận đến mức tiếc không thể đánh trực diện với Đường Gia Thiếu một trận, trước tiên đánh vào mặt, sau đó đá vào chân. Tuy rằng bây giờ hắn vẫn rất nóng lòng, nhưng dù sao cũng đường đường là lãnh đạo cấp Phó tỉnh, còn động chân động tay thì không ra gì, thậm chí còn không thể thể hiện ra mặt, địa vị cao rồi, cũng có chút hạn chế.
Tuy nhiên cũng may, Hạ Tưởng không cần đích thân ra tay, tự động sẽ có người giúp hắn ra tay giải hận, đương nhiên tiền đề là Đường Gia Thiếu phải bị bắt.
Cuộc hội tụ với Nghiêm Tiểu Thì, Phó Tiên Tiên cũng coi như hòa hợp, trò chuyện vui vẻ, tinh thần của Nghiêm Tiểu Thì cũng dần được phục hồi, cũng không thể gò ép cô trong một thời gian ngắn đã hồi phục tinh thần hoàn toàn được.
Tuy nhiên nói mãi nói mãi, Hạ Tưởng vốn dĩ không muốn nhắc đến việc Đường Gia Thiếu chưa có tin tức gì, nhưng Nghiêm Tiểu Thì lại chủ động nói một câu. Hạ Tưởng cũng không thể nói dối cô, đành phải trả lời theo đúng sự thật.
Nghiêm Tiểu Thì lại cười thản nhiên:
– Y sớm muộn gì cũng bị bắt thôi, sẽ chết không tốt đẹp gì. Hạ Tưởng, anh đồng ý với tôi một chuyện, cho dù khó khăn bao nhiêu, đều không được vứt bỏ việc bắt Đường Gia Thiếu.
– Về tình về lý, tôi đều không thể tha cho Đường Gia Thiếu, Tiểu Thì, tôi sẽ thay cô đòi lại công bằng…
Hạ Tưởng còn chưa nói xong, điện thoại đã reo lên.
Phó Tiên Tiên bất mãn nói:
– Không được nghe. Đi cùng hai người đẹp rồi còn nghe điện thoại, anh thật không biết thưởng thức.
Hạ Tưởng không để ý đến Phó Tiên Tiên, vì hắn thấy được số điện thoại gọi đến, là đường dây riêng của Tỉnh ủy.
Sau khi Hạ Tưởng nghe điện thoại, bên trong truyền đến thanh âm dồn dập của Trịnh Hải Kỳ:
– Chủ nhiệm Hạ, tôi là Trịnh Hải Kỳ, báo cáo với anh một tình huống khẩn cấp, cây cầu Hoài Dương đột nhiên bị sập, gây nên thương vong rất lớn!
Tuy Trịnh Hải Kỳ không nói rõ, nhưng Hạ Tưởng cũng có thể đoán được, không cần nói, cầu Hoài Dương cũng là một trong những dự án trong các công trình xây dựng của công ty cầu đường tỉnh Tương!
Hay cho một công ty xây dựng cầu đường tỉnh Tương, Hạ Tưởng thật sự tức giận, Ủy ban nhân dân tỉnh không ra tay chỉnh đốn, được, vậy hắn sẽ trực tiếp dùng danh nghĩa Ủy ban Kỷ luật để xử lý.
Hạ Tưởng lập tức quay trở về Tỉnh ủy mở cuộc họp, vừa mới xuống lầu liền nhận được điện thoại, Đường Gia Thiếu sa lưới rồi!
Hạ Tưởng gần như ngửa mặt lên trời cười to, lúc này Đường Gia Thiếu sa lưới, đương nhiên đã làm một màn mở đầu hấp dẫn cho vở tuồng tiếp theo, cũng gõ một tiếng chuông cảnh tỉnh cho không ít người.
Là lúc nên ra tay mạnh mẽ rồi, Hạ Tưởng làm việc nghĩa không được chùn bước.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |