– Mau thả ta ra, các ngươi mau thả ta ra, ta là Dương Diêu Nhi, là con gái của giám đốc sở Dương.
Hạ Tưởng âm thầm lắc đầu, Dương Hằng Dịch quả thật không may, có một đứa con gái như vậy, không những ai cũng có thể làm chồng của cô ta, mà còn dại dột nữa. Tình thế hiện tại tốt nhất là im lặng, cứ nhất thiết phải nói ra cô là con gái của Dương Hằng Dịch khiến cho mọi người xung quanh đều nghe thấy rõ ràng, sự mất tích của cô càng có giá trị.
Còn vênh váo ngút trời hơn so với “Cha tôi là Lý Cương”.
Sau đó Dương Diêu Nhi lại hét lớn:
– Bố tôi là Giám đốc sở.
Quả nhiên Dương Diêu Nhi vừa nói xong, mọi người xung quanh liền nói:
– Thảo nào vừa rồi kiêu ngạo không coi ai ra gì, hóa ra bố cô ta là Giám đốc sở.
– Đúng vậy, ở tỉnh Yến chỉ có bố tôi là Lý Cương, thật đúng là tỉnh Tương các ngươi cố chấp mà, bố tôi là Giám đốc sở.
– Bố tôi không là quan chức gì, thảo nào tôi không có tới ba người bạn trai.
– Có biết thế nào là mất mặt không, còn ba người bạn trai nữa chứ? Cô không có bố là Giám đốc sở, cẩn thận bị người ta bắt đấy.
Con gái của giám đốc sở thì làm sao, bị bắt cũng không giống với các vụ bắt cóc khác.
– Cô ta đúng là đồ ngốc.
Thanh âm của mọi người rất hỗn loạn, chắc chắn là truyền đến tai Trương Hiểu, Trương Hiểu sắc mặt như thường, dường như không nghe thấy gì hết, hỏi Hạ Tưởng:
– Mấy người này xử lý thế nào, xin Chủ nhiệm Hạ ra chỉ thị.
Hạ Tưởng khoát tay:
– Tôi không có ý kiến gì, chỉ là Tiên Tiên bị làm cho hoảng sợ, hãy để cô ấy quyết định.
Trương Hiểu hiểu ý mỉm cười, Hạ Tưởng đủ thông minh, đẩy tình thế khó xử này cho Phó Tiên Phong.
Phó Tiên Tiên không biết Trương Hiểu, nhưng từ cuộc nói chuyện của hai người liền hiểu ra, vẫn chưa hết tức giận nói:
– Đem về Tỉnh ủy, để cho Phó Tiên Phong xử lý.
Trương Hiểu ngẩn người, lắc đầu cười, được, chủ tịch Tỉnh có một người em gái gọi thẳng tên mình ra như vậy, đoán rằng hắn cũng phải chịu đựng nhiều rồi.
Đang nói chuyện, tiếng còi xe cảnh sát hò hét tới, cảnh sát nhận được điện thoại báo án cuối cùng cũng đã xuất hiện rồi.
Tuy nhiên cảnh sát nhìn thấy ở hiện trường có quân nhân, liền không dám tiến lên, chỉ thám thính bên ngoài, Hạ Tưởng cười lắc đầu, cũng không để ý tới bọn họ, tiếp tục nói chuyện với Trương Hiểu, hai người với Phó Tiên Tiên trở về Tỉnh ủy.
Hạ Tưởng và Trương Hiểu vừa đi, mấy người quân nhân cũng giống như áp giải phạm nhân vậy, đưa Dương Diêu Nhi và ba tên vô danh lên xe, đưa về Tỉnh ủy. Dương Diêu Nhi không còn làm loạn lên nữa, quân nhân chấp hành mệnh lệnh nên rất vô tình, chỉ mới dùng lực một chút thôi đã khiến cho Dương Diêu Nhi đau đến mặt trắng bệch, mồ hôi lạnh toát, biết điều vẫn tốt hơn, cũng không dám làm loạn lên nữa.
Ba người thanh niên kia nghĩ là đến Tỉnh ủy sẽ có Dương Hằng Dịch ra mặt, vấn đề nan giải bằng trời cũng có thể giải quyết dễ dàng. Đầu óc chính trị của bọn họ đương nhiên không biết, sự việc đã phát triển sang một chiều hướng khác.
Trong Tỉnh ủy, tuy rằng đã khuya nhưng đèn vẫn sáng trưng, không ít người cảm thấy kinh ngạc, không những văn phòng Tỉnh ủy sáng đèn mà văn phòng Chủ nhiệm Ủy ban chính trị và pháp luật, văn phòng Ủy ban kỷ luật Tỉnh, thậm chí văn phòng của tư lệnh viên Trương rất ít ở văn phòng Tỉnh ủy cũng đều sáng, mọi người đều thắc mắc không biết hôm nay xảy ra vấn đề gì.
… Bạn đang đọc truyện Quan Trường – Quyển 13 tại nguồn: http://truyensextv.cc/quan-truong-quyen-13-full/
Vừa nhận được điện thoại của Phó Tiên Tiên, Phó Tiên Phong liền tức giận ngút trời.
Phó Tiên Phong hôm nay trong người thấy mệt, vốn đã đi nghỉ sớm rồi, sự việc cầu Hoài Dương làm cho hắn đau đầu, không ngờ y mới nhậm chức chủ tịch Tỉnh không lâu, liền gặp phải sự cố lớn, nếu không phải y có sự trợ giúp của phía cầu đường tỉnh Tương, thì với tính khí của y, sớm đã khai đao với cầu đường tỉnh Tương, bởi vì sự kiện cầu Hoài Dương tuy rằng không phải do y chỉ đạo, nhưng cũng không phải là việc quang minh chính đại gì.
Vừa mới kết thúc hội nghị với tổ điều tra Quốc vụ viện, bước tiếp theo sẽ nghiên cứu phương án xử lý những người có trách nhiệm liên quan. Còn muốn đánh một trận ác liệt, y muốn nghỉ ngơi một đêm giữ sức để ngày mai tiếp tục chiến đấu, không ngờ, Phó Tiên Tiên và Dương Diêu Nhi lại xảy ra bất đồng.
Xung đột thì cũng bỏ qua được rồi, Dương Diêu Nhi lại còn mắng người, khiến cho Phó Tiên Phong giận dữ không thể kìm nén. Từ trước đến nay Phó Tiên Tiên không coi y ra gì nhưng y rất yêu thương Phó Tiên Tiên, hơn nữa y lại biết bao che khuyết điểm, tuyệt đối không cho phép ai động tới người nhà của y, không cần biết là vô tình hay cố ý đều là mắc tội lớn.
Nguyên nhân xảy ra xung đột Phó Tiên Phong không cần biết, chỉ biết là có người quấy rối giấc ngủ của mình, liền trút giận lên Dương Diêu Nhi, tiếp đến có một số nhận định với Dương Hằng Dịch.
Dương Hằng Dịch có chút khắt khe trong việc đối nhân xử thế, dường như cũng không biết điều. Phó Tiên Phong và Diệp Thiên Nam từng lén lút quan hệ, và Hồ Định cũng từng ngồi nói chuyện với nhau một lần, hơn nữa cũng gặp nhau trong công việc nhiều, cũng coi như là có xây dựng được chút giao tình ban đầu, nhưng đã mấy tháng rồi không liên lạc với Dương Hằng Dịch lần nào.
Diệp Thiên Nam giải thích nói, Dương Hằng Dịch đối với mọi người là như vậy đó, Phó Tiên Phong không cần để ý làm gì. Còn nói Dương Hằng Dịch tuy rằng đối với mọi người có đôi chút khắt khe nhưng có thể tin cậy được. Nói như vậy nhưng trong lòng Phó Tiên Phong vẫn cảm thấy bất mãn. Không nhắc đến việc y dốc hết sức bảo vệ cầu đường tỉnh Tương, y thân là Chủ tịch Tỉnh, Dương Hằng Dịch cũng nên có một chút dựa dẫm đúng lúc, cũng nên báo cáo tình hình với y mới phải.
Dương Hằng Dịch là Giám đốc sở Công an, tất nhiên phải báo cáo công việc cho Chủ tịch Tỉnh, nhưng Dương Hằng Dịch dường như cố ý gây bất hòa với y vậy, cho dù là báo cáo công việc cũng là giọng điệu công việc, chưa từng có một chút ý dựa dẫm.
Phó Tiên Phong cảm thấy rất bất mãn với Dương Hằng Dịch.
Hiện tại là con gái của Dương Hằng Dịch ức hiếp Phó Tiên Tiên, lại còn nói năng lỗ mãng mắng chửi nhà họ Phó, Phó Tiên Phong trong lòng cảm thấy thoải mái mới lạ, y liền tới văn phòng, pha một ly trà, vốn định phái người đi điều tra rõ sự tình, xong nghĩ lại thôi, có Hạ Tưởng ở đó, Phó Tiên Tiên sẽ không phải chịu thiệt.
Vừa nghĩ tới Hạ Tưởng, Phó Tiên Phong lại càng đau đầu.
Chuyện tình cảm của Hạ Tưởng quả thật phức tạp, Hạ Tưởng đã từng cảm kích về những gì mà Phó Tiên Tiên làm cho hắn, nhưng lại cảm thấy bất đắc dĩ với một Hạ Tưởng cố chấp và nguyên tắc. Nếu nói Hạ Tưởng khai đao với cầu đường tỉnh Tương chỉ là để bày rõ chính nghĩa, y nói cái gì cũng không thể tin. Nhưng nếu nói Hạ Tưởng hướng Trịnh Thịnh thể hiện thiện ý mà hoàn toàn chuyển sang Trịnh Thịnh, thì nghe có vẻ không hợp.
Vậy Hạ Tưởng làm vậy rốt cuộc là vì cái gì?
Chỉ là vì Đường Gia Thiếu thất lễ với Nghiêm Tiểu Thì? Cũng không phải, nếu chỉ nhằm vào Đường Gia Thiếu sẽ không cần phải nhiều lần đánh vào bố cục tỉnh Tương, hơn nữa Hạ Tưởng không phải chỉ vì phụ nữ mà bất chấp tất cả, hắn có đủ biện pháp để đối phó với Đường Gia Thiếu.
Phó Tiên Phong không nghĩ ra Hạ Tưởng muốn như thế nào, nhưng lại không thể giáp mặt hỏi, chỉ có thể để ý quan sát mà thôi. Y cũng biết rõ, cho tới ngày hôm nay, mặc dù y và Hạ Tưởng quen biết đã nhiều năm, cũng đã gặp gỡ nhiều lần. Nhưng nhiều lần cũng không hiểu Hạ Tưởng.
Hạ Tưởng và Trương Hiểu cùng nhau về Tỉnh ủy nhưng hai người chưa gặp Phó Tiên Phong mà trực tiếp về văn phòng. Phó Tiên Tiên trực tiếp đến văn phòng của Phó Tiên Phong, hai mắt đỏ ngầu, vừa nhìn thấy Phó Tiên Phong liền khóc lóc kể lể một mạch.
Cơn thịnh nộ của Phó Tiên Phong càng lên đến cao trào, biết được Dương Diêu Nhi coi trời bằng vung, nói ra những lời khó nghe như vậy, liền tức giận nói:
– Có bản lĩnh, đến cả Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật và Chủ tịch Tỉnh đều không nể mặt, quả thật có khí phách.
Mặc dù Phó Tiên Phong cũng đã nghĩ qua không chừng Phó Tiên Tiên bị Hạ Tưởng cổ động nên đổ thêm dầu vào lửa, nhưng Phó Tiên Tiên khóc lóc trước mặt y, làm cho tâm trạng y hỗn loạn, làm sao còn nghĩ tới chuyện khác được, chỉ nghĩ muốn tìm Dương Hằng Dịch hỏi cho ra vấn đề.
Lại nghĩ, vấn đề không to tát lắm, quả thật muốn kinh động đến Chủ tịch tỉnh và Chủ nhiệm ủy ban Chính trị và Pháp luật phải giằng co trực diện, cũng có chút quá đáng, dù sao mâu thuẫn giữa Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên có ghê gớm thế nào, cũng là việc riêng.
Phó Tiên Phong nhớ mãi món nợ với Dương Hằng Dịch, cộng thêm thái độ của Dương Hằng Dịch với y từ trước, trong mắt y Dương Hằng Dịch quả thật thất lễ rất lớn với y.
Nhưng tức giận thì tức giận, những việc mà Trương Hiểu làm lại khiến cho y giật mình kinh ngạc, biết những hành động này của Trương Hiểu đều chỉ thể hiện thiện ý với Hạ Tưởng, hơn nữa còn không sợ đắc tội với Dương Hằng Dịch, rốt cuộc Hạ Tưởng có sức hấp dẫn lớn hay là giữa Trương Hiểu với Dương Hằng Dịch đã có bất hòa từ trước.
Tình thế của tỉnh Tương, trong một lượt xóc bài mới, càng tăng thêm sự mơ hồ.
Còn về Dương Diêu Nhi và mấy tên côn đồ kia, Phó Tiên Phong đã có hướng giải quyết. Dương Diêu Nhi thì có thể tha nhưng mấy tên côn đồ kia nhất định phải để cho bọn chúng chịu đau khổ, bọn họ giám làm nhục Phó Tiên Tiên có thể bỏ qua cho bọn họ mới là lạ, ít nhất cũng phải giam 10 ngày hay là nửa tháng.
Phó Tiên Phong an ủi Phó Tiên Tiên vài câu, bảo cô hãy nghĩ ngơi trước đi, việc còn lại để cho y xử lý, Phó Tiên Tiên nhất định không đi, nói rằng phải biết được kết quả xử lý như thế nào rồi mới đi, nếu không cô sẽ gọi điện nói cho ông nội biết.
Phó Tiên Phong đau đầu, liền yêu cầu thư ký Hải Phong điện khẩn tới Phó giám đốc sở công an Tôn Tại Xuân.
Hải Phong là thư ký của Phó Tiên Phong từ thủ đô tới, nhanh nhẹn hoạt bát, sớm đã hiểu được quá trình của vấn đề mới xảy ra, vừa mới nghe Phó Tiên Phong dặn dò liền hiểu được ý của Phó Tiên Phong, thư ký là hình ảnh thứ hai của các vị lãnh đạo, người thư ký mà không hiểu được toàn ý của lãnh đạo không phải là thư ký tốt, cũng sẽ không có tiền đồ gì.
Hải Phong lập tức gọi điện cho Tôn Tại Xuân – Tôn Tại Xuân là Phó giám đốc thường trực sở công an tỉnh, ông ta và Dương Hằng Dịch đã bất hòa nhiều năm. Sau khi Phó Tiên Phong lên chức Chủ tịch tỉnh, ông ta liền kết thân với Phó Tiên Phong để làm chỗ dựa vững chắc cho mình – Tôn Tại Xuân lúc này đã ngủ rồi nhận được điện thoại của thư ký số hai liền bừng tỉnh, rất nhanh chóng hiểu được vấn đề, nói rằng sẽ lập tức đến Tỉnh ủy.
Hải Phong giải quyết vấn đề thì Phó Tiên Phong hiển nhiên rất yên tâm, y kiên nhẫn ngồi khuyên Phó Tiên Tiên về nghỉ ngơi bởi vì ngày mai phải lên máy bay. Cái điều mà khiến cho Phó Tiên Phong không nghĩ tới chính là, y chưa tìm Dương Hằng Dịch để xử lý thì Dương Hằng Dịch đã tìm đến rồi.
Khó khăn lắm mới khuyên Phó Tiên Tiên về nghỉ ngơi được, vừa ra đến cửa liền có người gọi cửa, bên ngoài vọng vào tiếng của Dương Hằng Dịch:
– Chủ tịch phó, tôi là Dương Hằng Dịch, có chuyện muốn nói với ngài.
Giọng điệu của Dương Hằng Dịch khiến cho cơn giận của Phó Tiên Phong vừa mới nguôi phần nào giờ lại như lửa bùng bùng.
Phó Tiên Tiên đã đứng dậy rồi lại ngồi xuống, ý muốn chưa đi, cô muốn xem Dương Hằng Dịch rốt cuộc là muốn nói gì.
Phó Tiên Phong cố ý để Dương Hằng Dịch đợi một lúc rồi mới nói:
– Hằng Dịch mới đến à? Vào đi.
Giọng điệu rất nhạt.
Dương Hằng Dịch đẩy cửa đi vào, nét mặt không thay đổi nhưng trong ánh mắt có thể nhìn thấy cơn giận dữ. Sau khi vào ông ta không chào hỏi cũng không ngồi xuống, trực tiếp vào vấn đề chính:
– Chủ tịch Phó, Dương Diêu Nhi và Phó Tiên Tiên nảy sinh mâu thuẫn, là việc của bọn trẻ có cần phải làm lớn chuyện như vậy không? Có cần thiết phải bắt giam người như vậy không?
Phó Tiên Phong nghĩ thầm, cuối cùng cũng đến chất vấn rồi. Y giả bộ không biết:
– Ai bắt người vậy, sao tôi lại không biết?
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |