Gặp Cổ Thu Thực ở Bắc Kinh không có gì là lạ, thậm chí khi thấy Cổ Thu Thực và ông cụ nhà họ Ngô cười nói với nhau hắn cũng không ngạc nhiên. Nhưng khi thấy Cổ Thu Thực và ông cụ nhà họ Ngô nói cười với nhau ở chính nhà họ Ngô thì không thể không khiến Hạ Tưởng kinh ngạc.
Chưa bao giờ nghe nói Cổ Thu Thực và ông cụ nhà họ Ngô có mối quan hệ qua lại.
Tất nhiên, với tính cách và nhân phẩm Cổ Thu Thực, y và ông cụ nhà họ Ngô có tiếng nói chung, có thể trò chuyện hợp ý, cũng không nằm ngoài dự đoán của Hạ Tưởng. Mấu chốt là Hạ Tưởng cũng hiểu vài phần về tính cách của ông cụ nhà họ Ngô, rất ít người có tư cách trở thành thượng khách của ông.
Tầm mắt của ông cụ rất cao, hơn nữa trong những năm gần đây, khi càng ngày càng lớn tuổi thì ông cụ rất ít tiếp xúc với người ngoài, cán bộ cấp tỉnh thông thường muốn gặp ông cũng không hề dễ dàng.
Cho dù Cổ Thu Thực là người nối nghiệp của thế hệ tiếp sau, cho dù Cổ Thu Thực được Tổng bí thư rất coi trọng, cho dù Cổ Thu Thực như thế nào đi nữa, y cũng chưa chắc lọt được vào mắt ông cụ nhà họ Ngô, ông cụ nhà họ Ngô cũng chưa chắc sẽ mở cửa đón khách.
Nhưng cảnh tượng lại sờ sờ ngay trước mắt Hạ Tưởng, khó trách Hạ Tưởng vô cùng kinh ngạc.
Chính trị, quả nhiên thay đổi bất ngờ, chuyển biến chỉ trong nháy mắt. Tuy nhiên có một điểm Hạ Tưởng có thể khẳng định, ông cụ nhà họ Ngô đồng ý tiếp Cổ Thu Thực, còn trò chuyện vui vẻ, không phải vì coi trọng thân phận của Cổ Thu Thực.
Với vị trí của ông cụ nhà họ Ngô hiện nay, có thể lọt vào mắt xanh, có thể được lòng ông ấy, thân phận và địa vị đã không còn quan trọng. Hơn nữa bây giờ ông ấy cũng không dễ dàng tiếp đón một ai, càng không cần nói đến chuyện tiếp khách đầy đủ lễ nghĩa.
Cho nên khi Hạ Tưởng vừa thấy liền kinh ngạc, sau khi kinh ngạc thì âm thầm khâm phục bản lĩnh Cổ Thu Thực. Có thể nói chuyện vui vẻ với ông cụ nhà họ Ngô và khiến ông cụ coi như một vị khách quý, nhân cách và trình độ giao tiếp của y không hề bình thường.
Hạ Tưởng vừa xuất hiện, Cổ Thu Thực vội đứng dậy chào.
– Tôi chờ cậu đã lâu, Hạ Tưởng, cậu lại đủng đỉnh đến muộn, ông cụ cũng có ý kiến với cậu đấy.
Cổ Thu Thực cười tủm tỉm, vô cùng thân mật.
– Bí thư Cổ?
Hạ Tưởng cười ha hả, có lẽ vì thực sự nói chuyện với Cổ Thu Thực rất hợp nên hắn vừa thấy Cổ Thu Thực thì trong lòng liền vui vẻ hơn rất nhiều,
– Thật bất ngờ, chuyện vui bất ngờ đây.
Một câu mang hai ý nghĩa, Cổ Thu Thực cười đầy hàm ý, bước sang một bên để Hạ Tưởng đến nói chuyện với ông cụ nhà họ Ngô.
Ông cụ nhà họ Ngô không đứng dậy, chỉ khẽ gật đầu:
– Cháu say đến mức không biết đường về à, bây giờ mới về? Nếu về muộn thêm chút nữa thì ta đã nhốt cháu ngoài cửa rồi.
Lời thì trách mắng nhưng thực ra là quan tâm. Hạ Tưởng cũng không giấu diếm, kỳ thật cũng không cần giấu diếm, hơn nữa cũng không giấu nổi liền nói ra cuộc gặp của hắn với Thủ tướng:
– Cháu bị Thủ tướng gọi đi trước nên mới về muộn một chút.
Ông cụ nhà họ Ngô và Cổ Thu Thực đều không hề lộ vẻ kinh ngạc với lời của Hạ Tưởng, dường như chuyện đó là đương nhiên vậy.
Ngô Tài Dương và Ngô Tài Giang đều không ở đó, chỉ có ba người là ông cụ, Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực ngồi bên bàn gỗ, vài món ăn đơn giản, giống như mấy người bạn thân thiết bình thường tụ tập ngồi ăn với nhau, thoải mái và gần gũi.
Hạ Tưởng ngồi xuống cuối cùng, trò chuyện vài câu liền nói tới thế cục tỉnh Tương.
– Thật ra tính cách Trịnh Thịnh rất phóng khoáng, cũng rất biết nhìn người, hiện nay ông ta vô cùng coi trọng cậu.
Cổ Thu Thực nói về chuyện Trịnh Thịnh, Hạ Tưởng đã dự đoán được. Có điều Cổ Thu Thực cũng nói thêm.
– Nói một câu không sợ Trịnh Thịnh nghe xong không vui, theo tôi, nếu cậu tới tỉnh Hắc Liêu giữ chức Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật tỉnh thì sẽ có thành tích lớn hơn ở tỉnh Tương, bởi vì ông ta không ủng hộ cậu bằng tôi.
Nói đùa cũng được, có ý ám chỉ cũng xong, Hạ Tưởng chỉ có thể cười trừ:
– Có lẽ tạm thời tôi cũng không có cơ hội làm việc dưới sự chỉ đạo của Bí thư Cổ…
Ông cụ nhà họ Ngô ngồi một bên, trong khi ung dung thản nhiên chỉ có đôi lông mày hơi thay đổi, Cổ Thu Thực thì lại nhướn lông mày, cười hỏi:
– Vậy là sao?
Hạ Tưởng lại cười lắc đầu:
– Chuyện chính trị thay đổi trong nháy mắt, vùng Hắc Liêu dù sao cũng không phải nơi để Bí thư Cổ ở lâu.
Cổ Thu Thực cười ha hả:
– Lợi hại, hậu sinh khả uý.
Ông cụ nhà họ Ngô nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu, dường như không có hứng thú với cuộc đối thoại giữa Hạ Tưởng và Cổ Thu Thực, lại chuyển đề tài đến Diệp Thiên Nam:
– Hạ Tưởng, nghe nói trong công việc cháu và Diệp Thiên Nam phối hợp không được nhịp nhàng cho lắm?
Giọng điệu của ông cụ rất tùy ý, giống như thuận miệng hỏi, nhưng Hạ Tưởng lại nghe ra ẩn ý, mỉm cười:
– Cũng không hẳn là không nhịp nhàng, chỉ có điều trong quan điểm về một số vấn đề cháu và anh ta không hoàn toàn tương đồng với nhau. Thật ra anh ta là Phó bí thư, cháu là Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật, không có quá nhiều công việc cần cùng giải quyết.
Trên thực tế quyền lực của Phó bí thư không nhỏ, công việc cần cùng Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật giải quyết cũng rất nhiều. Chỉ cần liên quan đến nhân sự, tất nhiên không thoát nổi hội nghị công việc Bí thư, cũng không thể không liên quan đến Phó bí thư.
Trước thời kỳ giảm bớt chức Phó, mấy Phó bí thư liên hợp lại có thể chi phối hội nghị công việc Bí thư bởi vì chiếm ưu thế về quân số. Mà được hội nghị công việc Bí thư thông qua liền tương đương với việc được hội nghị thường vụ thông qua. Bởi vậy nói không dễ nghe thì các Phó bí thư liên kết với nhau thì chẳng khác nào tạo phản.
Sau khi giảm bớt các chức Phó, tình hình liền khá hơn nhiều, nhưng quyền hạn của Phó bí thư chuyên trách duy nhất vẫn không hề nhỏ.
Hạ Tưởng đương nhiên hiểu rõ, nói như vậy chẳng qua là gián tiếp tỏ thái độ.
Ông cụ nhà họ Ngô cười ha hả:
– Quan hệ của Diệp Thiên Nam và Tài Dương khá tốt, cũng có giao tình với Thu Thực, cậu ta lại lớn tuổi hơn cháu, trong nhiều chuyện, nói chung cứ chấp nhận được là xong, đừng làm tổn thương hòa khí.
Hạ Tưởng bỗng nhiên kinh hãi.
Trong ấn tượng của hắn, ông cụ chưa từng phát biểu cái nhìn cụ thể về công việc của hắn, hôm nay là lần đầu tiên, không ngờ lại là vì Diệp Thiên Nam.
Diệp Thiên Nam, thật quá may mắn, mà y có chỗ dựa gì lại đáng để ông cụ đích thân mở miệng!
Hơn nữa y còn có giao tình với Ngô Tài Dương, Cổ Thu Thực? Thật sự là một nhân vật cực kỳ khéo ăn khéo ở!
Hạ Tưởng không thể không kinh ngạc và khâm phục.
Cổ Thu Thực cũng không tiếp lời, chỉ lặng lẽ cười.
Hạ Tưởng nhất thời không tiện trả lời. Bởi vì hắn còn không biết tại sao ông cụ nhà họ Ngô nói những lời ấy, chẳng lẽ là thật lòng bảo hắn bắt tay giảng hòa với Diệp Thiên Nam? Nhưng tình thế lúc này sao có thể ngừng tay?
Lâm Tiểu Viễn đã bị tạm giam, Thái Giang Vĩ cũng chủ động nói ra rất nhiều chuyện. Bộ máy chuyên chính hùng mạnh của Ủy ban Kỷ luật đã khởi động với tốc độ cao, đang chuẩn bị tấn công các quan chức tham nhũng trong quan trường Thần Đông, còn tạo ra một cơn chấn động không nhỏ. Hơn nữa sau khi xử lý xong ở Thần Đông, Ủy ban Kỷ luật còn muốn dùng Thái Giang Vĩ làm điểm đột phá, tiếp tục công việc ở một thành phố khác. Hắn muốn tận dụng ảnh hưởng còn lại của vụ sập cầu ở Hoài Dương và cơn chấn động quan trường ở Thần Đông, chấn chỉnh lại quan trường Hoài Dương, khôi phục sự trong sạch trong quan trường Hoài Dương.
Đang trong thời điểm bước ngoặt quan trọng hiện nay, nếu bắt tay giảng hòa với Diệp Thiên Nam, chẳng phải là bao nhiêu công sức đều là công cốc sao?
Cũng không phù hợp với nguyên tắc và lập trường nhất quán của Hạ Tưởng.
– Sao thế, có khó khăn gì à?
Ông cụ nhà họ Ngô thấy được sự do dự của Hạ Tưởng, lại chủ động hỏi.
– Ông …
Hạ Tưởng hít một hơi thật sâu, ánh mắt hơi nặng nề, nhưng cũng không ảnh hưởng đến giọng điệu kiên quyết của hắn,
– Cho dù tình người có lớn hơn nữa, cũng không qua được pháp luật. Luật pháp không có chỗ cho tình riêng. Nếu như cháu không phải Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật, có một số việc có thể nhắm mắt cho qua, nhưng trong phạm vi chức trách của cháu …
Hạ Tưởng bỗng nhiên lại thoải mái mà mỉm cười:
– Trước kia nếu không cho cháu đến đảm nhiệm chức Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật tỉnh Tương thì tốt biết bao.
Câu nói cuối cùng gần như chơi xấu, nhưng lại nói đúng vào vấn đề. Ông cụ nhà họ Ngô chợt sửng sốt, nhưng lập tức liền mỉm cười nhẹ nhàng, chỉ vào Hạ Tưởng, dường như muốn nói điều gì, nhưng lại chỉ lắc đầu.
Nhưng Cổ Thu Thực lại không kìm nổi, nửa thật nửa giả nói một câu:
– Ông cụ nói tôi và Diệp Thiên Nam cũng có chút giao tình có phần không thật chính xác với hiện thực. Nếu như phải nói một câu so sánh thì giao tình giữa tôi và Hạ Tưởng lại càng thân thiết hơn.
Hạ Tưởng cũng rất cảm kích, khẽ gật đầu với Cổ Thu Thực, bởi vì lời nói của Cổ Thu Thực là ủng hộ hắn, cũng khiến hắn tự tin hơn nhiều.
Cũng không biết là ông cụ nhà họ Ngô thực sự có ý thăm dò Hạ Tưởng hay là có nguyên nhân gì khác, lại cười nói:
– Cháu đừng nói nữa, ta thật hối hận vì đã cho cháu đến tỉnh Tương. Nếu trước kia cho cháu đến tỉnh Hắc Liêu thì tốt hơn nhiều.
Rồi lại xua tay.
– Bây giờ nói gì thì cũng đã muộn, không nhắc đến nữa.
Cổ Thu Thực ngồi thêm khoảng nửa tiếng nữa rồi mới rời đi, sau đó đều nói đến những chuyện không liên quan. Tuy nhiên cũng có thể thấy được, Cổ Thu Thực rõ ràng còn có chuyện muốn nói với Hạ Tưởng, lúc gần đi còn hẹn thời gian cụ thể của lần tới gặp Hạ Tưởng.
Cổ Thu Thực đi rồi, Hạ Tưởng cũng không hỏi ông cụ tại sao lại nói chuyện hợp ý với Cổ Thu Thực. Có một số chuyện không hỏi thì tốt hơn, không hỏi, chính là tôn trọng, cũng là lễ phép.
Ông cụ nhà họ Ngô cũng không có ý giải thích, tuy nhiên đề tài vẫn là hướng về Cổ Thu Thực:
– Cháu và Cổ Thu Thực cũng khá hợp ý, cậu ta cũng là một thanh niên tương đối khá, có ý tưởng, lại điềm đạm phóng khoáng.
Hạ Tưởng không biết lập trường của ông cụ nhà họ Ngô trong việc bổ nhiệm Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Yến và bổ sung Ủy viên bộ Chính trị, bỗng nhiên nảy ra một ý nghĩ:
– Ông à, thời gian Bí thư Cổ ở tỉnh Hắc Liêu không còn dài…
Ông cụ nhà họ Ngô lập tức hiểu ý, khoát tay, đứng lên nói:
– Diệp Thiên Nam và Tài Dương có giao tình, nhưng với ta thì không. Những lời khi nãy của ta chỉ là nói thay cho cậu ta, không đại diện cho ý kiến của ta. Ta bây giờ già rồi, không muốn mất đi chút thanh thản này.
Hạ Tưởng tiến lên đỡ ông cụ nhà họ Ngô, chợt nghe ông cụ nói tiếp:
– Chuyện ở tỉnh Yến, ta không thể hiện thái độ, để bọn họ tự giải quyết. Ý định của Tài Dương là trợ giúp Cao Tấn Chu, nghe nói Chủ tịch tỉnh muốn nâng Diệp Thiên Nam lên? Ta nghĩ hôm nay lão Cổ kia gọi cháu qua cũng là nói chuyện này. Có điều ta cũng nhắc nhở cháu một chút, Tào Vĩnh Quốc quá thân cận với Thủ tướng không phải chuyện tốt.
Hạ Tưởng còn muốn nói gì đó, nhưng ông cụ cười ha hả:
– Cháu cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi, ngày mai chắc chắn còn có chuyện phải làm. Có chỗ nào nghĩ không thông, ngày mai Tài Dương sẽ nói với cháu.
Ông cụ thật sự muốn để mặc chuyện tỉnh Yến và Ủy viên bộ Chính trị hay là xuất phát từ nguyên nhân khác? Hạ Tưởng cũng không tiện hỏi tiếp liền đưa ông cụ lên lầu nghỉ ngơi.
Buổi tối lại nói chuyện điện thoại với Tào Thù Lê, biết được cô vẫn mạnh khỏe, lại đang bận rộn ở Thiên Trạch, liền khuyên cô không nên làm việc quá sức.
Ngày hôm sau, đúng lúc đang định đi gặp Trần Phong thì Tống Triêu Độ gọi điện thoại tới. Một ghế Ủy viên bộ Chính trị còn trống, quả nhiên khiến khắp nơi rục rịch. Hạ Tưởng còn chưa mở miệng, Tống Triêu Độ đã chủ động nói thời gian gấp gáp, ba người cùng gặp nhau cũng được.
Trần Phong đương nhiên không có ý kiến gì.
Hẹn nơi gặp nhau xong, khi Hạ Tưởng đang vội vàng chuẩn bị đi, Tống Triêu Độ và Trần Phong đã tới rồi. Đều là người quen cũ, đương nhiên không cần quá khách sáo. Sau khi ngồi xuống uống trà, câu nói đầu tiên của Hạ Tưởng đã làm Tống Triêu Độ và Trần Phong kinh ngạc:
– Ủy viên bộ Chính trị nhất định sẽ phải bổ sung, hơn nữa ứng cử viên đã xác định xong!
– Là ai?
Tống Triêu Độ và Trần Phong đều kinh ngạc.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |