Hoặc có thể nói về cơ bản hắn đã chạm tới suy nghĩ của Tổng bí thư.
Còn cả việc Thủ tướng ngầm tiết lộ một tia phong thanh, nói là cho Tào Vĩnh Quốc tới vùng Đông Bắc, có một vị trí trong Tỉnh ủy tỉnh Yến, lại thêm một ghế trống trong Ủy viên bộ Chính trị, bố trí thành công một ván cờ trên cục diện chính trị trong nước, khiến vô số người vừa nghe tin đã lập tức hành động.
Toàn bộ bố cục đã hiện rõ.
Bất luận đó là gợi ý của Tổng bí thư, hay là Thủ tướng đã ngầm thống nhất với Tổng bí thư, tổng hợp lại một loạt sự kiện, sau khi Hạ Tưởng phân tích tất cả những chuyện bình thường và bất thường, ứng cử viên cho chiếc ghế trống Ủy viên bộ Chính trị gần như đã có thể khẳng định là ai.
Cho dù là tin do ai tung ra, lần này Tống Triêu Độ và Trần Phong đến Bắc Kinh đều là vô ích.
Từ ý nghĩa truyền thống mà nói, Tống Triêu Độ xem như người của phe Thủ tướng, mà Trần Phong là người của Tổng bí thư. Hai người từ hai phe phái khác nhau cùng lúc bị phao tin đồn được lên chức đã chứng minh tính phức tạp và khả năng biến đổi đa dạng trong đấu tranh chính trị.
Khi đối mặt với sự kinh ngạc của Tống Triêu Độ và Trần Phong, trước mặt hai vị lãnh đạo kỳ cựu mà trước kia hắn phải ngưỡng mộ, lần đầu tiên Hạ Tưởng cảm thấy mình đã thật sự trưởng thành, ít nhất trong việc phân tích ứng cử viên vào ghế Ủy viên bộ Chính trị, hắn đã đi trước Tống Triêu Độ và Trần Phong một bước.
– Anh Trần, anh Tống, tôi chỉ kết luận dựa theo phỏng đoán của mình, nếu chẳng may không đúng, các anh cũng đừng phê bình tôi.
Hạ Tưởng không phải chơi xấu, cũng không phải chừa đường rút lui, mà đang xoa dịu bầu không khí.
Quả nhiên, Trần Phong và Tống Triêu Độ liếc nhìn nhau, đều mỉm cười, ý thức được khi nãy đã quá căng thẳng. Cũng đúng, cho dù bọn họ ở vị trí Tỉnh ủy cấp cao, nhưng khi phải đối măt với sự lựa chọn quan trọng liên quan đến lợi ích thiết thân của mình thì cũng khó tránh khỏi rối loạn.
Ủy viên bộ Chính trị… quyền lực cực lớn đang ở ngay trước mắt, ai lại không muốn giơ tay giành lấy?
Hạ Tưởng thấy không khí đã dịu đi nhiều, giọng điệu cũng thoải mái hơn, bình tĩnh ung dung nói ra một cái tên:
– Cổ Thu Thực!
Vừa dứt lời, gương mặt Tống Triêu Độ và Trần Phong đều biến sắc.
Đúng thế, không phải Cổ Thu Thực thì là ai? Tuy rằng xét về kinh nghiệm, tuổi tác, thời gian ở cương vị cấp tỉnh thì Cổ Thu Thực không bằng Tống Triêu Độ và Trần Phong, nhưng vấn đề là y là người thuộc hệ thống Đoàn được Tổng bí thư coi trọng nhất. Có một cơ hội tốt như vậy để vào bộ Chính trị, Tổng bí thư không nâng đỡ Cổ Thu Thực chẳng lẽ lại chắp tay dâng cho người khác?
Hạ Tưởng đúng là chỉ một câu nói mà làm cho Tống Triêu Độ và Trần Phong vỡ mộng.
Trần Phong không cam lòng:
– Cũng chưa chắc là một mình Tổng bí thư quyết định là xong. Hạ Tưởng, cậu khẳng định Cổ Thu Thực có thể được Thủ tướng tán thành và Chủ tịch Quốc hội đồng ý sao?
Trong chín vị lãnh đạo nắm quyền cao nhất, quyền phát ngôn của Tổng bí thư đương nhiên là lớn nhất. Theo xếp hạng thì thứ hai là Chủ tịch Quốc hội, thứ ba là Thủ tướng, thái độ của các vị khác tạm thời không bàn đến, ít nhất phải được ba người đứng đầu đồng ý thì mới có thể vào vòng tiếp theo.
Tổng bí thư thì không cần phải nói, chắc chắn sẽ ra sức ủng hộ Cổ Thu Thực. Hạ Tưởng không dám phỏng đoán thái độ của Chủ tịch Quốc hội, nhưng Thủ tướng nhất định sẽ ủng hộ Cổ Thu Thực, bởi vì Thủ tướng đã có mưu tính khác.
Trong ba thế lực lớn, hai thế lực lớn là hệ thống Đoàn và thế lực bình dân đều đồng ý, chuyện đã thành công được một nửa. Tuy rằng còn chưa gặp mặt Ngô Tài Dương, không rõ lập trường của thế lực gia tộc, nhưng hôm qua ông cụ nhà họ Ngô trò chuyện rất vui vẻ với Cổ Thu Thực, khiến cho Hạ Tưởng càng khẳng định chắc chắn suy nghĩ của hắn.
Thật ra từ khi mới đến Bắc Kinh, Hạ Tưởng cũng đã đoán ra sơ lược, nhưng sự xuất hiện bất ngờ của Thủ tướng và Tào Vĩnh Quốc làm hắn bị rối loạn. Đến khi gặp Cổ Thu Thực ở nhà họ Ngô, sau khi hắn sắp xếp lại suy nghĩ một lần nữa, liền trở về với suy nghĩ ban đầu.
Không phải Hạ Tưởng nhạy bén hơn Tống Triêu Độ và Trần Phong, mà là hắn tiếp xúc với nhiều thế lực hơn hai người.
Bởi vì không ai có thể may mắn như Hạ Tưởng, từ đầu đến cuối hắn luôn là điểm giao hòa của mấy nguồn lực lượng.
Hạ Tưởng hoàn toàn có thể hiểu nỗi thất vọng và không cam lòng của Trần Phong, nhưng hiện thực chính là hiện thực, không thể trốn tránh, phải nhìn thẳng vào nó. Hắn cũng muốn một trong hai người Trần Phong và Tống Triêu Độ được chọn, nhưng vấn đề là theo phán đoán tình tình lúc này, hai người đều đã bị loại khỏi ván cờ.
Hạ Tưởng còn chưa kịp trả lời Trần Phong, Tống Triêu Độ đã lấy lại bình tĩnh sau phút kinh ngạc, ông ta thản nhiên mỉm cười, vẻ mặt bình thản khiến cho Hạ Tưởng âm thầm khâm phục.
– Anh Trần, vừa rồi tôi suy nghĩ một lát, cũng đồng ý với suy đoán của Hạ Tưởng. So với Cổ Thu Thực, hào quang của chúng ta vẫn kém hơn một chút.
Lại lắc đầu, Tống Triêu Độ nhìn Hạ Tưởng với vẻ khen ngợi.
– Hạ Tưởng thật không đơn giản, có thể suy luận ra kết quả vượt cả tôi và anh Trần. Cậu đã chín chắn hơn trước kia rất nhiều, cũng khiến tôi có thể thực sự yên tâm.
Tống Triêu Độ cũng là người biết lúc nào nên giữ lúc nào nên buông, vẫn suy nghĩ khoáng hơn Trần Phong một chút. Tuy nhiên Hạ Tưởng cũng cũng không bởi vậy mà xem thường Trần Phong, có thể vào bộ Chính trị là nguyện vọng cao nhất của mỗi cán bộ Tỉnh ủy. Người trong quan trường, mỗi bước đi đều phải trả bằng muôn vàn gian khổ, cũng khó tránh khỏi suy tính thiệt hơn khi đứng trước một bước ngoặt quan trọng.
Trần Phong cũng bình tĩnh lại, ông ta cũng không phải người không hiểu chuyện. Nhiều năm lăn lộn trong quan trường cũng khiến ông ta hiểu được, có thể nắm giữ cơ hội tất nhiên là tốt, nhưng có một số cơ hội cho dù bày trước mặt anh, nhưng cũng có thể không thuộc về anh. Có điều ông ta vẫn còn có chút nghi hoặc:
– Sao lại như vậy được? Thủ tướng sao có thể đồng ý cho Cổ Thu Thực? Thủ tướng càng nên ủng hộ Triêu Độ vào bộ Chính trị mới phù hợp với quyền lợi.
Ánh mắt Tống Triêu Độ dừng trên khuôn mặt trầm lặng của Hạ Tưởng, trong lòng vô cùng kinh ngạc.
Khi việc bổ sung một ghế Ủy viên bộ Chính trị làm cho thiên hạ chấn động, khi Tỉnh ủy tỉnh Yến kinh động khắp nơi, thì Hạ Tưởng, chẳng qua chỉ là một Chủ tịch Ủy ban Kỷ luật tỉnh, còn cách Bắc Kinh – trung tâm chính trị rất xa, vừa trở về Bắc Kinh là đã có thể rẽ mây nhìn thấy mặt trời. Hắn có thể từ hiện tượng nhìn thấu bản chất, chỉ một câu nói có thể giải đáp ẩn số thế cục, quả thật nằm ngoài dự đoán của ông ta.
Ngay cả ông ta, cho đến trước khi gặp Hạ Tưởng, vẫn một lòng cho rằng chiếc ghế trống chỉ có khả năng thuộc về một trong hai người là ông ta và Trần Phong.
Bây giờ cuối cùng như đã tỉnh mộng, không thể nói bọn họ bị mê hoặc vì bị người khác sắp xếp vào thế cục đầy ẩn số, cũng là do bọn họ quá vội vã, nên thiếu sự bình tĩnh trong phân tích và đối diện với vấn đề.
Còn có một nguyên nhân nữa, Hạ Tưởng dù sao cũng là điểm giao hòa của thế lực các bên, càng có khuynh hướng hiểu rõ những nhân vật quan trọng, cho nên kết luận của Hạ Tưởng không thể nói là kết quả cuối cùng, nhưng cũng không xê xích là mấy.
Tống Triêu Độ vô cùng vui mừng, cuối cùng cũng có một ngày Hạ Tưởng ngẩng cao đầu bước vào hàng ngũ cán bộ cấp tỉnh với vẻ chín chắn và hăm hở hơn xưa rất nhiều.
Nhưng đối với câu hỏi của Trần Phong, Tống Triêu Độ cũng muốn biết đáp án. Cho dù là ông ta cũng cho rằng câu hỏi của Trần Phong có chút không tôn trọng Thủ tướng, nhưng nói thật, trong lòng ông ta lại không có chút oán hận Thủ tướng hay sao?
Chẳng qua chỉ là che dấu đủ kỹ càng thôi.
– Thủ tướng muốn cho Diệp Thiên Nam lên làm Chủ tịch tỉnh Yến.
Hạ Tưởng không thể giấu Trần Phong và Tống Triêu Độ mắt xích quan trọng, nói ra tình hình thực tế,
– Theo tôi đoán, lối suy nghĩ của Thủ tướng là, để nhà họ Ngô ủng hộ Diệp Thiên Nam lên làm Chủ tịch tỉnh Yến, Thủ tướng ủng hộ Cao Tấn Chu lên nắm quyền. Tổng bí thư thì có ý định nâng đỡ Cổ Thu Thực vào bộ Chính trị, đồng thời vào Bắc Kinh. Cổ Thu Thực đi rồi thì chức vụ Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu sẽ do Thủ tướng đề cử Tào Vĩnh Quốc lên tiếp nhận. Đồng thời tỉnh Tây lại thiếu đi ghế Chủ tịch tỉnh, nói không chừng sẽ do Chủ tịch Quốc hội hoặc người khác đề cử.
Nếu nói vừa rồi Trần Phong còn bán tín bán nghi với suy đoán của Hạ Tưởng rằng Cổ Thu Thực được đưa vào bổ sung, thì khi nghe Hạ Tưởng nói ra như vậy, ông ta lập tức hít sâu một hơi, trong lòng vô cùng chấn động.
Kết luận của Hạ Tưởng chẳng những phù hợp với cục diện thích hợp nhất, mở rộng được lớn nhất quyền lợi của các bên, cũng nắm vững thế cục kỹ càng hơn y rất nhiều, còn nhìn xa trông rộng hơn y. Lần đầu tiên, ánh mắt Trần Phong nhìn Hạ Tưởng không hề có vẻ bề trên và lãnh đạo nữa mà là bình đẳng và nể phục.
Không sai, còn có một tia nể phục khó tả.
Nếu kết luận của Hạ Tưởng là chính xác, như vậy trong lần thay đổi nhân sự này người thắng lớn nhất là Tổng bí thư, bởi vì đã nắm được một Ủy viên bộ Chính trị, ý nghĩa to lớn, thậm chí… Thậm chí có thể hai năm sau, khi Quan Viễn Khúc lên nhậm chức sẽ chính là ngày Cổ Thu Thực ngồi lên ghế Ủy viên thường vụ bộ Chính trị!
Mà Thủ tướng cũng thu hoạch khá nhiều, một vị trí Chủ tịch tỉnh Yến rất quan trọng, một vị trí Bí thư Tỉnh ủy tỉnh Hắc Liêu đầy giá trị – tuy nói Tào Vĩnh Quốc chưa chắc đã là lực lượng kiên định của Thủ tướng, nhưng cũng chính vì thân phận đặc biệt của Tào Vĩnh Quốc, đã là người của phái Thủ tướng, lại là cha vợ Hạ Tưởng, đề cử ông ta mới dễ dàng được Tổng bí thư tán thành và khiến các thế lực gia tộc gật đầu.
Mà Chủ tịch Quốc hội hoặc những người khác cũng có thể mượn cơ hội này để khuấy động thế cục tỉnh Tây, ít nhất cũng là một vị trí Chủ tịch tỉnh đáng giá.
Không thể không nói, mượn một lần bổ sung Ủy viên bộ Chính trị, thay đổi nhân sự của mấy tỉnh, quả nhiên là một bước đi tài tình chấn động lòng người.
Nhưng vấn đề là, Hạ Tưởng còn chưa lên đến cấp Bộ trưởng, sao có thể nhìn nhận chuẩn xác và sâu xa như vậy?
Sau khi Trần Phong nghĩ thông suốt, trong lòng buồn bã, ông ta đã biết giấc mộng Ủy viên bộ Chính trị của ông ta đã hoàn toàn tan biến. Nhưng nghĩ lại thì thấy cũng tốt, biết trước kết quả từ Hạ Tưởng còn hơn hao tâm tổn trí mà cuối cùng không thu được gì.
– Nói cách khác, bây giờ chẳng còn việc gì của chúng ta ở đây nữa?
Trần Phong buông tay, trở lại phong thái bình thường, cười rất thản nhiên,
– Ngày mai thu xếp hành lý về nhà, yên tâm rồi.
– Anh Trần, đừng vội, Hạ Tưởng còn có chuyện cần chúng ta giúp đỡ.
Vẫn là Tống Triêu Độ hiểu Hạ Tưởng. Ông ta thấy Hạ Tưởng phân tích vấn đề vô cùng tỉ mỉ, hơn nữa vẻ mặt dường như vẫn còn điều gì chưa nói, nhớ tới cục diện của Hạ Tưởng ở tỉnh Tương, liền lập tức nhận thức ra điều gì đó.
Trần Phong sửng sốt, lập tức cũng nghĩ tới điều đó, cười ha hả:
– Hạ Tưởng, cậu nghĩ kỹ rồi chứ?
Hạ Tưởng gật đầu rất chắc chắn:
– Nghĩ kỹ rồi, không lùi bước, không hối hận. Chính là chỉ có một điều, không biết hai vị lãnh đạo có chịu giúp tôi không?
Trần Phong nhìn về phía Tống Triêu Độ:
– Tôi thì không có vấn đề gì, quen biết cậu đã nhiều năm như vậy, tính tình tôi cậu cũng đã biết. Không biết anh Tống có điều gì băn khoăn hay không?
Tống Triêu Độ cười ha hả:
– Trần Phong, anh khích tướng sai chỗ rồi, mà cũng không cần khích tôi, tôi là người chứng kiến Hạ Tưởng trưởng thành, tôi giúp cậu ta cũng chẳng khác gì giúp bản thân mình.
Trần Phong cũng gật đầu cười to:
– Giúp Hạ Tưởng cũng giống như giúp chính tôi vậy.
Hạ Tưởng cũng rất trịnh trọng kính hai người một ly:
– Cảm ơn hai vị lãnh đạo đã tín nhiệm!
Ba người chạm cốc, đều uống một hơi cạn sạch.
Tống Triêu Độ liền hỏi:
– Hạ Tưởng, cậu nghĩ cách ổn thỏa rồi chứ?
Trần Phong cũng hỏi:
– Quyết định chưa?
– Quyết định rồi, biện pháp cũng có rồi, chờ khi tôi phát tín hiệu ở tỉnh Tương, hai vị lão lãnh đạo phối hợp một chút, chỉ cần hưởng ứng là được.
Hạ Tưởng cười ha hả, tuy nụ cười rạng rỡ, nhưng lộ ra một tia âm mưu lờ mờ.
Thông tin truyện | |
---|---|
Tên truyện | Quan Trường - Quyển 13 |
Tác giả | Chưa xác định |
Thể loại | Truyện nonSEX |
Phân loại | Truyện chưa được phân loại |
Tình trạng | Chưa xác định |
Ngày cập nhật | 22/12/2017 11:36 (GMT+7) |